Vào tháng sáu, kiến nghị xây dường cao tốc Ngọc Tiềm được thông qua trên cuộc họp thường ủy tỉnh, thông qua chính phủ tỉnh báo cáo lên cơ quan quốc gia.
Liễu Tuấn biết chuyện này kỳ thực đã được định rồi, dự toán đầu tư 7 tỷ 3 trăm 40 triệu, Tiềm Châu gánh 2 tỷ, Ngọc Lan gánh 1,7 tỷ , tỉnh hổ trợ 1,8 tỷ, ủy ban quốc gia cấp xuống gần 2 tỷ, tỉ lệ "bỏ vốn này" thêm vào nỗ lực của mọi người, khả năng được thông qua cực lớn.
Có lẽ khi con đường này chính thức thông xe, Liễu Tuấn đã không còn làm thị trưởng Tiềm Châu nữa, nhưng điều này không hề gì, giống như lời y đã nói với cha mình đêm trước lễ quốc khánh, mục đích của y làm là lập nên cơ sở vững vàng cho Tiềm Châu.
Hết thảy nỗ lực của y phải đợi tới vài năm sau mới thu được hiệu quả rõ ràng.
Chỉ trong một năm y ở Tiềm Châu, diện mạo thành phố đã có biến đổi rõ ràng, phong trào kiến thiết sôi nổi khắp mọi nơi, tổng giá trị sản lượng kinh tế đã gần với thành phố Ngô Tây, đoán chừng cứ tiếp tục phát triển thế này, vài năm nữa vượt qua Ngô Tây là kết quả đã định sẵn.
Đây là một kết quả vô cùng kinh người.
Gần mười năm qua đây là lần đầu tiên Tiềm Châu có hi vọng vượt qua Ngô Tây.
Liễu Tuấn chấp chính Tiềm Châu, chỉ mới được 1 năm tám tháng mà một kỳ tích kinh tế mới đang được sinh ra.
Liễu Tuấn đi tới đâu, kinh tế nơi đó lập tức có biến đổi chóng mặt, cứ như y là người sáng tạo kỳ tích.
Điều này mọi người quen rồi, thậm chí thấy "nhàm" rồi, nếu Liễu Tuấn chấp chính nơi nào mà không có thành tích mới là lạ.
Mỗi lần nghĩ tới việc này Liễu thị trưởng thấy có chút bất đắc dĩ.
Là chính y đã đẩy bản thân lên " máy chém", nếu không làm ra được thành tích ra thành tích ra hồn là thế nào cũng có một đống lời chỉ trích dồn dập đổ tới.
Nhưng chuyện đã diễn biến thành như thế, Liễu Tuấn cũng chỉ đành tiếp tục đi tới cho đến tận khi vươn tới thần đàn tối cao.
Khu Nam Than và các khu khác có tình thế rất lạc quan, nhất kà khu Nam Than vẫn dựa theo đường lối ban đầu của Liễu Tuấn phát triển khu kỹ thuật cao, cho tới cuối năm chuyện lợi thuế 1 tỷ là điều đã có thể nhìn thấy trước.
Việc đi thuê lấy tiền qua một năm thí điểm tổng kết đã có một phương pháp hữu hiệu, đầu năm chính thức phát văn kiện thí điểm ở mười một khu huyện.
Có điều Liễu Tuấn vẫn khá thận trọng, áp dụng phượng thức giới hạn tổn giá trị, quy định trong năm đầu tiền, các khu huyện bán tài sản không được vượt quá hạn ngạch của thành phố. Hơn nữa rất cả mọi thao tác phải thông qua phê chuẩn của thành phố, thành phố vì chuyện này chuyên môn thành lập "văn phòng quản lý cho thuê lấy tiền", phụ trách toàn diện việc này.
Liễu Tuấn cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi, không phải là y không tin các lãnh đạo khu huyện, mà là do hoàn cảnh, bán tài sản quốc gia đổi lấy tiền kiến thiết, cần có hạn chế nhất định nếu không trong quá trình thao tác khó tránh khỏi sơ hở và thất thoát, và hiện tượng hoang phí tiền kiến thiết thu được.
Đó là điều Liễu Tuấn tuyệt đối không cho phép, đứng ở cao độ chính trị mà xét, là một công tác thí điểm, nếu không làm tới hoàn mỹ sẽ rất dễ bị người ta nắm lấy nhược điểm.
Có điều cho dù có vô vàn hạn chế, hiệu quả của mô hình này mau chóng thể hiện ra, các khu huyện hay tin là hành động ngay, thông qua bán tài sả quốc hữu thu được lượng lớn tiền đầu tư đưa vào các hạng mục cần thiết, rất nhiều hạng mục đặc sắc lần lượt xuất hiện.
Kế hoạch ban đầu của Liễu Tuấn phải đợi tới năm sau mới nâng cấp cải tạo đường quốc lộ cấ huyện đã khởi động rồi, đó không phải do thành phố yêu cầu mà các khu huyện tự động làm, huyện Bạch Hồ bắt đầu trước, đó là do Úc Chí Đạt, Nam Duệ, Tương Hoành Mục suy đoán tâm tư của Liễu thị trưởng, biết y đặc biệt quan tâm tới công tác này, dù sao sớm muộn cũng làm không bằng nhân cơ hội làm lá cờ đầu.
Nam Duệ thiếu chút kinh nghiệm cơ sở, ÚC Chí Đạt và Tương Hoành Mục lại hiểu rõ tệ nạn trong quá trình vận hành của cơ cấu chính quyền cơ sở, có tiền phải mau chóng tiêu vào những chỗ nên tiêu, nếu không sẽ mau chóng bị phía dưới coi là thịt đường tăng, từng chút từng chút ăn mòn hết sạch.
Huyện Bạch Hồ vừa dẫn đầu, các khu huyện khác như tỉnh giấc mộng, lập tức đuổi sát theo.
Chuyện này không thể bài trừ mọi người có ý lấy lòng Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn tất nhiên không ngăn cản, cho dù là lấy lòng y thì mọi người cũng để tâm tư ở việc kiến thiết kinh tế, mà không phải nghĩ cách đi cửa sau.
Đây chính là một mở đầu tốt cho việc rèn nên đội ngũ cán bộ trong sạch vững mạnh.
Mọi người cho dù có muốn nịnh nọt cũng trăm phương ngàn kế làm tốt công tác mình phụ trách, điều này khiến Liễu Tuấn rất tán thưởng, đây là khái niệm hoàn toàn khác với việc trăm phường ngàn kế suy nghĩ cách lấy lòng người khác.
Các công tác khác vẫn được triển khai đâu ra đấy, gần đây Liễu Tuấn chú trọng tới phát triển nông thôn, hiện giờ tháng sáu trời nóng như đổ lửa, Liễu thị trưởng lại hào hứng tới huyện Bạch Hồ.. Đi dạo.
Liễu thị trưởng không đi một mình, mà đi cùng Trương Gia Vĩ.
Năm mới bởi vì sự kiện nợ tiền của Hồng địa ốc, Trương Gia Vĩ chủ động tới xin lỗi và đề xuất đến Tiềm Châu đầu tư, quả nhiên không nuốt lời, sau năm mới không lâu, Trương Gia Vĩ dẫn một đoàn đại biểu đầu tư lớn tới Tiềm Châu khảo sát, được chính phủ Tiềm Châu hoan nghênh nhiệt liệt.
Lần đầu tư này thể hiện đẩy đủ sự tinh tế của Trương Gia Vĩ, đố là 100% tới lập hạng mục giúp nông dân thoát nghèo, hoàn toàn phù hợp với đường lối của Liễu thị trưởng.
Chuyện mời gọi đầu tư phát triển công nghiệp với Liễu Tuấn mà nói là không khó lắm, nhưng Liễu Tuấn đang suy nghĩ phải làm sao để làm 70% nông dân của thành phố Tiềm Châu cùng được giàu có.
Liễu Tuấn luôn mày mò tìm kiếm một phương thức hữu hiệu, điều này không những để dùng cho Tiềm Châu mà còn mở rộng ra toàn quốc, dù sao đại bộ phận vùng đất trong nước vẫn có nông nghiệp chiếm đa số.
Nhìn khắp toàn quốc đây là một vẫn đề cần đối đãi thận trọng.
Nói ra là Liễu Tuấn tự chuốc khổ vào thân.
Rất nhiều quan viên như thể theo kịp một nửa thành tích kiến thiết kinh tế của Liễu Tuấn là đủ để mừng tới không ngủ được rồi, có thành tích như thế muốn cấp trên không chú ý cũng không dược, còn vấn đề nông thôn với nông dân thì không quan tâm, mà có quan tâm cũng chẳng làm được chuyện gì.
Trương Gia Vĩ nắm rõ tâm tư của Liễu Tuấn, biết phải làm thế nào mới có thể đánh động được y.
Trương công tử phất lên nhờ làm mậu dịch, đó là đặc sắc của thương nhân nha nội, lúc mới đầu đi kinh doanh, cho dù nha nội đó có không có thực lực tài chính hùng hậu và kinh nghiệm phong phú, càng không có kinh nghiệm tranh đấu thương trường, nhưng bọn họ có một phương pháp kiến khoản tài chính đầu tiên khá đơn giản là "công văn phê duyệt".
Có một giai đoạn một số vật tư cần phải có "công văn" của chính phủ mới mua được, vì kiếm công văn này, rất nhiều thương nhân vắt hết óc. Còn các nha nội gần nhà quan được hưởng lộc, có thể kiếm được công văn này sang tay lấy tiền.
Trương Gia Vĩ sau khi làm ăn lớn dần, liền bước chân vào ngành nghiệp có lợi nhuận cao, đầu năm nghĩ tới việc đến Tiềm Châu đầu tư, hắn muốn lập nhà máy gia công nông sản và một mạng lưới tiêu thụ thuốc trừ sâu phân bón.
Lợi dụng lực lượng nông sản và nguồn nông dân phong phú của Tiềm Châu, gia công chuyển đi khắp thị trưởng trong ngoài nước.
Nếu như đã đến Tiềm Châu để cổ vũ cho liễu Tuấn thì không thể quá hẹp hòi, chi nhánh công ty Gia Đức ở Tiềm Châu có quy mô rất lớn, vì đảm bảo nguồn cung cấp nguyên liệu chất lượng cao, Cty Gia Đức kiến lập cơ sở cung cấp nguyên liệu ở huyện Bạch Hồ.
Sau khi Cty Gia Đức được thành lập, tình huống vận hành tương đối tốt, sản phẩm cung cấp cung khong đủ cầu, người nông dân thu được sự báo đáp lớn.
Trương Gia Vĩ muốn thông qua hành động này xin được Liễu Tuấn "tha thứ", Trương công tử là người thông minh, có ý tiến thêm một bước trong quan hệ với Liễu Tuấn, thi thoảng lại tới Tiềm Châu thị sát, lần nào tới Liễu Tuấn cũng thịnh tình khoản đãi.
Không phải Liễu Tuấn coi trong địa vị nha nội của Trương Gia Vĩ, mà hi vọng thông qua hành động này biểu thị sự coi trọng kinh tế nông thôn của y.
Đứng ở trong vườn quả ngàn mẫu của thôn Hoa Thụ, ngửi hương thơm bốn phía, Liễu thị trưởng và chương chủ tịch đều thấy lòng khoan khoái, Liễu Tuấn không chút ý thức được, một trận bão tố quan trường đang lặng lẽ kéo tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...