Thấy Liễu Tuấn lắc đầu, Lăng Nhã hiểu ngay ra chiêu này là do cha mẹ có bay ra rồi, nếu không có cha mẹ cô "xúi bẩy" đằng sau thì cơ quan chấp pháp có uống lộn thuốc thì mới khua chiêng gõ trống tới đối phó với một công ty rách nát không ra hồn đó.
Cũng chỉ có thể "bắt nạt" dạng sinh viên du học ở Mỹ về như Lăng Thao chưa có kinh nghiệm xã hội và kinh doanh gì thôi, chứ dân kinh doanh trong nước cho dù là người chưa tốt nghiệp tiểu học tới thủ đô mở công ty cũng không tới mức để người ta tới nhà bắt nạt như thế.
Nghĩ tới "thủ đoạn" của cha mẹ, Lăng Nhã vừa tức mình vừa buồn cười.
Đoán chừng Lăng Thao muốn hoàn thành thủ tục này, không mất ba tháng nửa năm thì không được rồi.
Lăng Nhã muốn cười lắm, nếu làm như thế, cho dù Lăng Thao là thằng ngốc cũng đoán ra manh mối, em trai cô chỉ ngây thơ một chút chứ thông minh khẳng định hàng đầu, tới khi làm rõ "mưu ma chước quỷ" của cha mẹ, tính khí trẻ con nổi lên bỏ nhà đi thật sự thì thành lớn chuyện rồi.
Tâm tình Lăng Thao bị đoán chấp pháp từ trên trời rơi xuống kia làm buồn bực một hồi, nhanh chóng điều chỉnh lại, ngượng ngùng nói với Liễu Tuấn và Lăng Nhã:
- Hì, em chưa làm trọn vẹn thủ tục đã kinh doanh, đúng là do em sai.
Lăng Nhã không khỏi đau lòng, em cô đúng là qua thuần khiết.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Cũng tốt, tiện thể chúng ta nói chuyện một chút về phương hướng phát triển của công ty cậu sau này đi.
Trải qua chuyện vừa rồi, Lăng Thao nhận ra Liễu Tuấn là nhân vật lớn, trong kinh sư gọi một cú điện thoại làm cả đội kiểm tra chấp pháp cuống cuồng bỏ chạy, chẳng phải là tầm thường. Lăng Thao mặc dù không có tâm lý "sùng bái quyền lực, nhưng trước mặt một nhân vật uy thế như vậy, tâm thái tự nhiên phải điều chỉnh.
Kỳ thực không phải là hắn không thông cảm với cha mẹ, mà vì yêu thích nghề máy vi tính này, nên không muốn bỏ nó tới ban ngành chính phủ để ăn không ngồi rồi, như vậy còn khó chịu hơn cả giết hắn.
Không có chút cảm giác thành tựu nào.
Mình vất vả học tri thức vi tính ở Mỹ bao nhiêu năm không ngờ về nước chỉ để xem báo uống trà sống cho qua ngày.
Hắn tức giận bỏ đi, vội vội vàng vàng mở ra công ty như thế này cũng chỉ là muốn thể hiện với cha mẹ, theo suy nghĩ của hắn chỉ cần hắn làm ra thành tích, cha mẹ hắn sẽ thay đổi thái độ ủng hộ hắn.
Thấy Liễu Tuấn là nhân vật lớn, Lăng Thao liền nảy ra ý nói chuyện tử tế với y, giả sử có thể thuyết phục được Liễu Tuấn, nói không chừng có thể thuyết phục được cha mẹ.
Đó là gậy ông đập lưng ông.
Cha mẹ dùng "thuyết khách" để thuyết phục hắn, thì hắn lợi dụng "thuyết khách" để đối phó lại cha mẹ.
Lăng Thao còn chưa ngồi xuống, Lăng Nhã đã rối rít vẫy tay:
- Tiểu Thao, mau ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với anh Liễu, dứt khoát sẽ có lợi với em đấy.
Thấy chị "sùng bái" Liễu Tuấn như vậy, Lăng Thao có chút ghen tỵ, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt Liễu Tuấn.
- Lăng Thao, trước tiên chúng ta phải xác định rõ một điều, cậu lập công ty này với mục đích gì? Thuần túy là vì kiếm tiền hay là thể hiện giá trị của bản thân ở chuyên nghành yêu thích.
Liễu Tuấn bày ra vẻ công tác tư tưởng.
Lăng Thao không cần suy nghĩ gì đáp ngay:
- Đương nhiên vì muốn thể hiện giá trị của bản thân rồi, có điều xã hội hiện đại là một xã hội mang tính thương nghiệp, giá trị của bản thân chủ yếu thể hiện ở chỗ kiếm được bao nhiêu tiền.
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Cũng không nhất định, thể hiện giá trị của bản thân có rất nhiều con đường, có rất nhiều phương thức, không phải cứ lấy tiền ra là thước đo. Nhà nước ta có một số nhà khoa học gần như không có yêu cầu gì về tiền bạc, chỉ thầm lặng hiến dâng cho xã hội, nhưng giá trị của họ không một ai có thể phủ nhận được.
Lăng Thao gật đầu:
- Đúng thế, có điều em không thể bì với những vĩ nhân đó.
Liễu Tuấn mỉm cười, chỉ cần Lăng Thao không phải là hạng người trong mắt chỉ có tiền là có hi vọng rồi.
- Vậy cậu nói xem, cậu cho rằng kiếm được bao nhiêu mới thể hiện được giá trị của mình.
Lăng Thao gãi đầu:
- Cụ thể kiếm được bao nhiêu tiền thì em không chắc, ít nhất có thể có nhà có xe, đương nhiên không phải là dựa vào người khác giúp mà phải tự bản thân kiếm được mới tính.
Ý tứ của hắn không muốn dựa vào cha mẹ, Lăng Quân Khánh và Lô Dĩnh làm quan bao năm, khối nói tới tham ô, chỉ riếng "thu nhập ngoài" đủ cho con trai sống có nhà có xe rồi.
Thậm chí Liễu Tuấn có thể thông qua Lăng Nhã gửi cho Lăng Thao vài chục triệu cũng là chuyện vặt.
- Tức là giai cấp trung lưu, với cậu thì một chục triệu đủ rồi chứ?
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
- Mười triệu?
Lăng Thao lẩm nhẩm rồi lắc đầu, không biết là thấy nhiều hay chê ít.
- Lăng Thao, xét theo xu thế phát triển cả xã hội, chỉ cần cậu có trình độ xuất sắc, thì công ty Thiên Dực này kiếm được chục triệu thậm chí trăm triệu cũng có hi vọng. Nếu như chí của cậu đặt ở phương diện này thì anh có thể giúp cậu sớm ngày thực hiện được lý tưởng.
Liễu Tuấn thong thả nói.
Lăng Nhã thầm giật mình nhìn Liễu Tuấn.
Không phải chứ! Em mời ánh đến là khuyên em trai em thay đổi ý định, anh thì hay rồi, mở miệng ra hứa ngay một khối bánh lớn như thế, chẳng phải là nối giáo cho giặc sao?
Lăng Thao cũng giật mình chăm chú nhìn Liễu Tuấn:
- Anh định giúp em thế nào?
Liễu Tuấ không vội trả lời mà lấy thuốc lá ra đưa cho Lăng Thao.
Lăng Nhã không nhịn được nữa, nói:
- Này, anh đừng có làm hư em trai em.
- Phê bình này không anh dám nhận đâu, nếu anh đoán không nhầm, cậu ấy còn hút thuốc chưa chắc kém gì anh.
Lăng Thao hoàn toàn không để ý tới kháng nghị của chị, cười nhận lấy thuốc , châm thuốc cho Liễu Tuấn trước rồi mới châm cho mình, rồi nói:
- Chị à, những kỹ sư phần mềm như bọn em luôn phải dựa vào thứ này để tập trung tinh thần, hai thứ cà phê với thuốc lá em đều thích.
Lăng Nhã chán nản, chưa được bao lâu mà hơi người này đã thành "chiến hữu", còn mình thành người ngoài.
- Lăng Thao, muốn giúp cậu thành phú ông không khó, anh có người bạn là giám đốc Cty Trào Lưu, đang lập một trung tâm vi tính ở Tiềm Châu, nhân tài như cậu, anh có thể giới thiệu cho họ.
- Giám đốc Cty Trào Lưu? Trương Thiên ư?
Lăng Thao kinh ngạc thốt lên.
Cty Trào Lưu mấy năm qua phát triển cực kỳ thần tốc, sớm thành công ty cung cấp dịch vụ mạng số một trong cả nước, một người làm nghề máy vi tính như Lăng Thao đương nhiên phải biết đại danh của Trương Thiên rồi.
Đối với người trong nghê mà nói, Trương Thiên là một nhân vật truyền kỳ.
- Đúng là Trương Thiên.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.
- Vậy thì tốt quá, nếu như có thể hợp tác với Cty Trào Lưu, thì lý tưởng của em sẽ nhanh chóng thành sự thực rồi.
Được Liễu Tuấn khẳng định, Lăng Thao reo lên sung sướng.
- Có điều, lý tưởng của cậu thực hiện được rồi, còn lý tưởng của ba mẹ cậu lại chết yểu, phận làm con, cậu cũng nên suy nghĩ vấn đề này một chút.
Liễu Tuấn bình tỉnh nói.
Y nhìn ra Lăng Thao kỳ thực là người con có hiếu, chỉ vì "tư tưởng" bất đồng với cha mẹ mà tức giận bỏ đi, nhưng bỏ đi rồi còn nhớ tới cha mẹ, nếu không Lăng Nhã cũng chẳng tìm được tới chỗ này.
Lăng Thao nghe vậy cũng tỏ ra buồn phiền, chuyện này luôn là khúc mắc trong lòng hắn, tận hiếu với cha mẹ thì phải hi sinh sự nghiệp, còn kiên trì sự nghiệp thì bất hiếu với cha mẹ.
Hai đường đều khó.
- Anh Liễu, chị, em cũng bị ép bất đắc dĩ, nếu tới ban ngành chính phủ uống trà đọc báo thì em học tập bao năm uổng phí hết cả.
Lăng Thao buồn buồn nói.
Lăng Nhã cũng tỏ vẻ bất lực.
Liếu Tuấn cười:
- Ai nói tới chính phủ làm việc là chỉ có uống trà xem báo? Nghề của cậu có rất nhiều việc thích hợp ở trong cơ quan chính phủ.
- Hả? Chính phủ mà cũng có ban ngành dùng tới chuyên ngành máy vi tính?
Lăng Thao vừa nghe lập tức vui mừng, nhưng lại nhanh chóng nhụt chí:
- Anh Liễu, không phải anh đưa em tới mấy đơn vị văn phòng hồ sơ chứ? Nhìn thì giống như cần tới máy vi tính thật, nhưng thực chất chỉ là một văn thư.
Liễu Tuật bật cười.
Không ngờ Lăng Thao đáng yếu như thế.
- Thế này nhé, anh nghĩ có cậu một cách lưỡng toàn kỳ mỹ, công ty cậu vẫn mở vẫn kiếm tiền, đồng thời vẫn tới chính phủ làm việc cho thỏa lòng cha mẹ, cậu thấy thế nào?
- Có chuyện tốt như vậy sao?
Lăng Thao lắc đầu.
Chẳng những Lăng Thao không tin, mà Lăng Nhã luôn bội phục khả năng của Liễu Tuấn lần này cũng không tin tưởng lắm.
- Đương nhiên rồi, cậu tìm mấy người giúp xử lý chuyện thường nhật ở công ty, dù sao cậu làm công ty vi tính, ở đâu có máy tính là làm việc được. Anh sẽ giới thiệu Trương Thiên cho cậu, còn về đơn vị công tác tốt nhất tới phòng tin tức kỹ thuật của bộ công an, Tiểu Nhã, với bằng thạc sĩ của Lăng Thao, theo quy củ ít nhất cậu sẽ có cấp chính khoa.
Lăng Nhã như thấy vừa tỉnh giấc mộng, vui sướng gật đầu liên tục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...