Trùng Sinh Chi Nha Nội

Lâm Thịnh nghe được báo cáo của Chu chủ nhiệm, lòng phẫn nộ thế nào khỏi nói cũng biết, nhưng làm tới thị trưởng đâu phải tầm thường, hắn mau chóng kìm chế cơn giận, chuyện gấp bây giờ là nhanh chóng bịt miệng Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn là khách ở Nam Phương, theo quy củ quan trường tuyệt đối không thể nói năng lung tung, nhưng Lâm Thịnh không phải lo Liễu Tuấn nói gì ở trường hợp công khai, mà là hắn phải bịt miệng Liễu Tuấn ở chốn riêng tư.

Thế cục chính trị ở tỉnh D luôn rất phức tạp, Lâm Thịnh lúc nào cũng phải nơm nớp lo cho cái ghế mình ngồi, Liễu nha nội chỉ thuận miệng nhắc tới chuyện này với ai đó một hai câu là Lâm thị trưởng sẽ gặp họa.

Vì thế Lâm Thịnh gần như không có một chút do dự nào, lập tức chạy tới, đi cùng hắn còn có cục trưởng cục lao động và các cán bộ phụ trách liên quan.

Nhất định phải cho Liễu Tuấn một câu trả lời thuyết phục.

Nếu Liễu thị trưởng muốn sắm vai vị quan "yêu dân như con", vậy Lâm thị trưởng phải phối hợp 100%.

Nhìn thấy Liễu Tuấn đứng đón ở cửa khu lán trại, trong lòng Lâm Thịnh thở phào, bất kể thế nào Liễu nha nội là người giữ quy củ.

Như vậy là tốt.

Lâm Thịnh và Liễu nha nội mặc dù không có giao tình gì ít nhất cũng không có khúc mắc, chỉ cần xử lý tốt chuyện này, nói không chừng còn kết bạn được với Liễu Tuấn, Tiễn bí thư chẳng phải Nam Phương phải giao lưu học tập với Tiềm Châu sao.

Họa hề phúc sở ý phúc hề họa sở phục!
*** Tư tưởng đạo gia: Họa là chỗ dựa của phúc; phúc là chỗ dựa của họa. Nào ai biết đâu là điểm cực hạn? Không có sự công chính sao? Công chính rồi lại thành gian tà; thiện rồi trở thành ác.
Tác giả này có vẻ khoái tư tưởng Đạo gia rất hợp ý mình, ngay cả vụ thích Khang Hi và Ung Chính cũng giống mình luôn.

Chuyện xấu cũng có thể thành chuyện tốt.

- Liễu thị trưởng, thực sự là xin lỗi, để xảy ra chuyện này, xấu hổ, xấu hổ.

Lâm Thịnh rảo bước đi tới bắt tay Liễu Tuấn, liên tục lắc đầu thở dài tỏ ý áy náy.


Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Lâm thị trưởng quá khiêm tốn rồi, Nam Phương lớn như thế, mối ngày đều có chuyện ngoài ý muốn xảy ra mà.

Lâm Thịnh nghiêm túc nói:
- Chuyện này đúng là không đáng có, đám thương nhân địa ốc kia quá đáng rồi, làm thế là bôi nhọ thành phố, ảnh hưởng nghiêm trọng tới ổn định đoàn kết, tuyệt đối không thể nhân nhượng.

Nếu tên giám đốc Đàm đầy vẻ lưu manh của Hồng địa ốc mà nghe thấy Lâm Thịnh tỏ thái độ như thế, chỉ e sẽ sợ tới té đái vãi phân.

Liễu Tuấn cười nói:
- Lâm thị trưởng đối với công tác yêu cầu nghiêm khắc, đáng để chúng tôi học tập. Có điều con sâu làm rầu nồi canh đâu cũng có, không phải là đặc sản của Nam Phương.

Lâm Thịnh và những người đi cùng nghe thế đều cười ha hả.

Tiếp đó Lâm Thịnh lập tức cùng Liễu Tuấn thâm nhập công trường, tìm hiểu tình hình cuộc sống của bọn họ, nghiêm túc chỉ thị cục trưởng cục lao động lập tức xử lý theo pháp luật, nếu như đám thương nhân bất lương không phối hợp, cục lao động có thể trả trước.

Phải nói cách xử trí này của Lâm Thịnh vô cùng thỏa đáng, Liễu Tuấn từ đầu tới cuối luôn mỉm cười.

Thấy các lãnh đạo hết sức ôn hòa, Tương Hóa Kỳ lấy dũng khí nói tới chuyện vé tàu, Lâm Thịnh liền lập tức chỉ thị cho Chu chủ nhiệm giải quyết vấn đề này.

Vé tàu có khó mua đến đâu chủ nhiệm văn phòng chính phủ đích thân ra mặt cũng dễ như trở bàn tay.

Chuyện được giải quyết thuận lợi, mọi người cùng vui vẻ.

Lâm Thịnh ân cần mời Liễu Tuấn tới văn phòng chính phủ, Liễu Tuấn tất nhiên không thể từ chối, Liễu Tuấn cần nể mặt hắn.
Khi Liễu Tuấn vừa tới Nam Phương đã bái phỏng hắn, tiền hành giao lưu thân thiết còn cho đăng trên TV và báo chí Nam Phương, còn lần này tới văn phòng Lâm Thịnh mang theo tính chất tư giao.


Cảm quan của Liễu Tuấn với Lâm Thịnh không tệ, có ý kết giao.

Làm thị trưởng Nam Phương tuyệt đối phải có năng lực, nếu chỉ muốn ngồi vị trí này sống qua ngày không biết có bao nhiêu kẻ không chịu khoanh tay ngồi nhìn.

Nam Phương có vị trí quá quan trọng.

Liễu Tuấn đi cùng xe Lâm Thịnh tới tòa nhà chính phủ, nhân viên công tác nơi này thấy Lâm thị trưởng đích thân đưa một người trẻ tuổi xuống xe, rồi đi trước dẫn đường tới ban công không khỏi thất kinh.

Phải nhân vật nào mới được Lâm Thịnh dùng lễ tiết này?

Quan sát kỹ, nhận ra người trẻ tuổi này hai hôm trước tới bái phỏng rồi, là con trai của phó thủ tướng, chẳng trách Lâm thị trưởng coi trọng như thế.

Nam Phương không thẹn là thành phố hàng đầu, văn phòng thị trưởng hết sức xa hoa, riêng diện tích đã lớn gấp đôi văn phòng của Liễu Tuấn, Lâm Thịnh ân cần mời Liễu Tuấn ngồi xuống ghế sô pha, thư ký bận rộn chuẩn bị dụng cụ pha trà.

Nam Phương thị lưu hành nghệ thuật uống trà, dù thị trưởng cũng không ngoại lệ.

Đương nhiên chỉ có khách quan trọng như Liễu nha nội mới đích thân được Lâm Thịnh tự pha trà tiếp đãi.

Lâm Thịnh tuổi trên bốn mươi, được coi là cán bộ trẻ rồi, thị trưởng nơi này và Giang Khẩu khi mãn nhiệm đều rất có khả năng điều sang nơi khác làm tỉnh trưởng.

Đây là nơi các hệ phái lớn bồi dưỡng cán bộ dự bị mà lại.

Cán bộ công tác ở nơi này, đặc biệt là cán bộ chấp chính một phương bất kể thế nào ở phương thức tư duy tương đối cở mở, quan niệm kiến thiết kinh tế có khác biệt rõ ràng với cán bộ nơi khác.


Từ điểm này mà xét, sách lược dùng người của TW là chính xác, Liễu Tuấn bước vào chính đàn nhiều năm hiểu rõ một đạo lý, kinh tế một vùng có thể phát triển hay không, kỳ thực không phải là điều quan trọng nhất , mà quan trọng là đường lối chấp chính. Lấy y làm ví dụ, thành tích y giành được ở khu Trường Hà, huyện Ninh Bắc, truy cho tới cùng nguyên nhân là từ đường lối chấp chính của y.

Dám đi đầu thiên hạ.

Vì thế đối diện với Lâm Thịnh, Liễu Tuấn rất khiêm tốn.

- Liễu thị trưởng, hôm nay thật là trùng hợp.

Lâm Thịnh vừa pha trà vừa mỉm cười nói.

Lâm Thịnh nói thể đủ chứng minh hắn là một kẻ thông minh, trước mặt quần chúng tất nhiên phải lời lẽ đanh thép chính nghĩa, đó là nhu cầu việc tuyên truyền, vào trong văn phòng hai người đối diện với nhau, còn nói những lời lẽ quan cách thì quá vô vị. Hắn mời Liễu Tuấn tới văn phòng với mục đích gì?

Chẳng lẽ lặp lại những lời vừa nãy một lần nữa.

Hoàn toàn không cần thiết.

Lên tiếng như thế là thể hiện thái độ chân thành của Lâm Thành: Chuyện này là sự trùng hợp, không may bị anh nhìn thấy, tôi đã hoàn toàn xử lý theo ý của anh, cấp đủ thể diện cho nha nội anh rồi, về công về tư Lâm Thịnh tôi đều đã làm tròn nghĩa vụ, hiện giờ tới lượt anh tỏ thái độ.

Liễu Tuấn lập tức nghiêm túc nói:
- Lâm thị trưởng, đúng là một chuyện trùng hợp, nhưng tôi nghĩ chuyện này tuyệt đối không phải là cá biệt, có thể ở địa phương khác.

Lâm Thịnh khựng lại.

Sao Liễu nha nội cậu thực sự không định buông tha à?

Liễu Tuấn hoàn toàn không để ý tới ánh mắt cảnh giác của Lâm Thịnh, tiếp tục nói:
- Lâm thị trưởng kỳ thực chuyện xấu và chuyện tốt là song hành, thành phố Nam Phương là đô thị số một miền năm, phương diện kiến thiết kinh tế có được bước phát triển dài, điều đó không thể tách rời sự lãnh đạo anh minh của Lâm thị trưởng.

Lâm Thịnh mỉm cười xua tay tỏ ý khiêm nhường, rồi nghiêm túc nghe Liễu Tuấn tiếp tục

- Có điều Lâm thị trưởng thứ cho tôi nói thẳng, chỉ có kinh tế phát triển cao tốc mà sinh hoạt của quần chúng trông giàu có là không đủ. Có lẽ với thành phố khác mà nói là đủ rồi, nhưng với Nam Phương là chưa đủ. Nam Phương chẳng những kiến thiết kinh tế mà kiến thiết tinh thần văn minh cũng phải dẫn đầu toàn quốc. Hiện tượng kẻ giầu bất nhân bớt xén tiền công người lao động càng ít càng tốt, nếu như có thể chặn đứng thì càng lý tưởng. Một thành thị muốn trở nên nổi tiếng thế giới chẳng những có thực lực kinh tế hùng hậu mà còn phải ẩn chứa ý nghĩa nhân vân sâu sắc. Nam Phương có thể thử đi đầu toàn quốc ở phương diện này.

Liễu Tuấn thong thả nói xong liền cười thêm vào một câu:
- Xin lỗi Lâm thị trưởng, tôi rìu qua mắt thợ rồi.

Vẻ cảnh giác trên mặt Lâm Thịnh biến mất, thay vào đó là trầm ngâm, một lúc sau chân thành khom người với Liễu Tuấn:
- Lời của Liễu thị trưởng như tiếng chuông Đại Lữ làm chấn động kẻ điếc, Lâm Thịnh thụ giáo.
*** Chuông Đại Lữ là báu vật nhà Chu, sánh ngang với Cửu Đỉnh, chả hiểu sao nó không nổi tiếng bằng, chắc vì bị mất.

- Lâm thị trưởng nặng lời rồi, Liễu Tuấn không dám nhận.

Cuộc nói chuyện tiếp theo trở nên khá tùy ý, quan hệ hai người kéo gần hơn nhiều, có chút ý vị bạn bè thực sự rồi.

Lúc Liễu Tuấn và Lâm Thịnh dốc bầu tâm sự ở văn phòng, Trương Gia Vĩ chủ tịch tập đoàn thực nghiệp Gia Đức, chủ tịch nhận được điện thoại của Đàm Lang ở trong nhà của tình nhân.

Đàm Lang vội vàng đem chuện ngày hôm nay báo cáo không sửa đổi gì với Trương Gia Vĩ.

- Cái gì? Thị trưởng Tiềm Châu.

Trương Gia Vĩ vốn đang lười biếng dựa vào trong lòng tình nhân, nghe lời này tức thì ngồi bật dậy, mặt lộ vẻ khiếp sợ.

- Vâng, hình như tên là Liễu Tuấn.

Đàm Lang vẫn chưa ý thức được sự tình nghiêm trọng, nói với vẻ chẳng mấy bận tâm.

Bên kia điện thoại im lặng.

Đàm Lang lấy làm lạ gọi:
- Chủ tịch, chủ tịch...

- Mày, mày là thằng chó chết ! Xéo mẹ mày đi.
Bên kia Trương Gia Vĩ điên cuồng rống lên


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui