- Nghe nói khoảng thời gian qua Hàn Húc hoạt động tích cực lắm.
Khâu Tình Xuyên thay đổi đề tài.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Đúng thế, hắn ta đang tổng kết thành tích công tác kiến lập đảng một năm qua ở Tiềm Châu. Nghe nói trung tổ bộ rất hứng thú với thí điểm của huyện Bạch Hồ, muốn Tiềm Châu tổng kết kinh nghiệm thật tốt.
- Trung tổ bộ? Là Kinh bộ trưởng hay Hà bộ trưởng nhìn trúng thí điểm này?
Khâu Tình Xuyên hứng thú hỏi.
- Cái này khó nói, có lẽ hai vị bộ trưởng đều nhìn trúng.
Khâu Tình Xuyên cười:
- Chuyện tốt.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Đúng, rất tốt.
Hàn Húc càng chơi nổi với Liễu Tuấn mà nói là càng tốt, chí ít những kẻ chỉ trích y "ngang ngược" ỷ thế bắt nạt người sẽ phải câm miệng lại. Liễu Tuấn không ngại chia sẻ thành quả với người cộng sự, chỉ cần Hàn Húc không can thiệp vào phương lược chấp chính của y là được, với Hàn Húc mà nói gặp được một nha nội giỏi làm kinh tế chưa chắc đã là chuyện xấu.
Chỉ cần Hàn Húc nhẫn nại được sự mạnh mẽ của Liễu Tuấn, ba năm sau kinh tế Tiềm Châu phát triển, luận công ban thưởng ắt có phần của hắn.
Trầm mặc một lúc Khâu Tình Xuyên nói:
- Liễu Tuấn, Manh Manh muốn tôi nói cám ơn cậu.
Liễu Tuấn cười:
- Có cần thiết làm vậy không?
Khâu Tình Xuyên cũng cười.
Vương Manh Manh tự ý kiếm hai mỹ nữ người Nga tới "cám ơn" Liễu Tuấn, chuyện này về sau Khâu Tình Xuyên mới biết, Liễu Tuấn đi rồi, Vương Manh Manh lòng cứ không yên, nghĩ mãi rồi nói thật với Khâu Tình Xuyên.
Khi đó Khâu Tình Xuyên xuýt ngất.
Vương Manh Manh quá cả gan, chuyện tặng "gái" đâu phải giao tình bình thường có thể làm được chứ?
Liễu Tuấn không trở mặt ngay tại chỗ coi như đã nể mặt hắn lắm rồi.
- Manh Manh, em làm việc quá bừa bãi.
Khâu Tình Xuyên không vui mắng, giám đốc Khâu nhất quán nho nhã lịch sự, nhất trước mặt những cô em gái. Chuyện nghiêm mặt trách mắng này là lần đầu tiên Vương Manh Manh mới gặp.
- Anh, em biết em sai rồi, em chỉ muốn cám ơn Liễu Tuấn thôi, không có ý gì khác.
Vương Manh Manh lí nhí trong điện thoại.
Nói ra thì Vương Manh Manh đúng là chỉ có mỗi ý đó, thậm chí còn sẵn sàng nếu Liễu Tuấn gật đầu thì cả chính bản thân cũng ở lại biệt thự đó hầu hạ y. Nhưng Liễu Tuấn vừa nghiêm mặt lại Vương Manh Manh ý thức được mình làm việc quá lỗ mãng rồi, giả sự tâm tư của Liễu Tuấn phức tạp một chút, há chẳng phải hoài nghi Vương Manh Manh có mưu đồ khác, muốn nhân cơ hội này để uy hiếp y.
Đây là đại kỵ trên quan trường.
Một nhân vật mạnh mẽ như thế sao chấp nhận cho người khác uy hiếp.
Nghĩ tới đây Vương Manh Manh mới ý thức được chuyện quá nghiêm trọng, có lòng tốt lại làm hỏng việc, đắc tội với Liễu Tuấn mất rồi.
- Manh Manh, em đó, anh thấy em ở với loại người như Tề Kim Sơn quá lâu rồi, đầu óc lú lẫn hết cả, Liễu Tuấn là ai, đám Tề Kim Sơn có thể đặt ngang với cậu ta được sao?
Khâu Tình Xuyên ý thức được chuyện này nếu không giải thích rõ, e rằng sẽ tạo thành ảnh hưởng không cứu vãn được.
Nghe giọng điệu bất thiện của Khâu Tình Xuyên, Vươg Manh Manh cuống hết lên, giọng hơi nghẹn lại:
- Anh, bây giờ phải làm sao?
- Được rồi, chuyện này cứ để anh xử lý, thời gian này em ngoan ngoãn ở nhà đi.
Vương Manh Manh vừa "thút thít", là Khâu Tình Xuyên mềm lòng ngay.
- Dạ...
Vương Manh Manh tủi thân đáp lời, vừa đặt điện thoại xuống lập tức cười tươi như hoa.
Khâu Tình Xuyên thành thục vững vàng, thông minh cơ trí, nhưng quá coi trọng tình cảm, cô em gái này thường xuyên lợi dụng "yếu điểm" đó của Khâu Tình Xuyên "uy hiếp" hắn. Nếu hắn tiếp nhận việc này, Vương Manh Manh chẳng có gì phải lo lắng nữa.
- Manh Manh bị cậu tôi chiều hư mất rồi.
Khâu Tình Xuyên lắc đầu than thở.
- Đáng tiếc cô ấy sinh ra là nữ nhi, nếu không với tính cách sát phạt quyết đoán, cô ấy có thể kế thừa y bát của Vương chủ tịch đấy!
Tuy nói nam nữ bình đẳng, nhưng quân đội tuyệt đối là thiên hạ của đàn ông, Vương Manh Manh có giỏi hơn nữa cũng chẳng thể kế thừa thế lựa trong quân của cha được.
Khâu Tình Xuyên hơi ngạc nhiên nhìn Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu.
Khâu Tình Xuyên khẽ thở dài:
- Vụ án đông nam có thể phải thỏa hiệp rồi.
Liễu Tuấn thản nhiên:
- Kết quả tất yếu thôi.
Vương Manh Manh có thể thoát khỏi vụ án bình an, những nha nội định cấp lún sâu vào đó cũng có thể thoát được. Mọi người thể hiện bản lĩnh thần thông, bao nhiều bàn tay lớn phía sau như thế, không thỏa hiệp không được.
Xem ra hiệu ứng hộ điệp có làm thay đổi chi tiết đến đâu nhưng bánh xe lịch sử vẫn lăn trên lối cũ.
Khâu Tình Xuyên lấy trong cặp da ra một chiếc chìa khóa, đặt lên bàn khẽ đẩy tới trước mặt Liễu Tuấn nói:
- Dưới lầu có một chiếc Porche màu vàng mang biểu quân đội, cậu dùng mà đi.
Liễu Tuấn cau mày không đưa tay ra nhận lấy chìa khóa, chỉ nhìn hắn.
- Không phải ý của Manh Manh mà là của tôi, cái biển số kia là Manh Manh kiếm lấy, tôi biết cậu chẳng cần, nhưng cậu thấy được thì đem tặng người khác.
Với quan hệ của hai bên, tặng xe chỉ là chuyện thường, chuyện của Liễu Tuấn, trừ đám Hắc Tử ra thì Khâu Tình Xuyên biết rõ nhất. Chuyện khác thì không nói, chuyện này quá ầm ĩ, Vương Manh Manh có thể thoát mình "không một vết xước", ngay cả "sự kiện Michel" mấy năm trước cũng không còn hậu họa gì nữa, kết quả này thậm chí Vương Vạn Thiên cũng phải kinh hãi.
Trước kia Hà lão gia tử nói "tìm Liễu Tuấn" đúng là ứng nghiệm như thần.
Vương Manh Manh không lâu lại bày ra "trò xấu", cho dù với quan hệ của Khâu Tình Xuyên và Liễu Tuấn cũng phải biểu thị tâm ý một chút.
Liễu Tuấn thở dài cầm lấy chìa khóa.
Khâu Tình Xuyên nói cậu hắn chiều hư Manh Manh, mà quên mất bản thân cũng có "tội", nói không chừng là kẻ có tội lớn nhất.
Khâu Tình Xuyên nhìn Liễu Tuấn một hồi rồi bật cười:
- Đừng có tỏ thái độ bất đắc dĩ đó, cậu không thích thì trả lại tôi, tưởng không ai muốn nó à?
Liễu Tuấn trợn mắt.
Kiểu người gì thế này.
Quà vừa tặng đi lại đòi về ngay.
- Có ai bất lương như anh không? Ai bảo tôi không cần? Có lợi tội gì không lấy.
Liễu Tuấn hầm hừ nói.
Khâu Tình Xuyên nâng cổ tay lên xem giờ nói:
- Cũng sắp tới giờ cơm rồi, Giai Giao phải tới rồi, à Lăng Nhã đâu? Sao không thấy?
- Về thủ đô rồi, em trai cô ấy từ nước ngoài trở về.
Lăng Nhã có một đứa em trai đi du học, chừng năm sau sẽ tốt nghiệp. Chỉ có một em trai, về nhà một chuyến không dễ dàng, Lăng Nhã tất nhiên phải về cùng người nhà hưởng niềm vui gia đình.
Liễu Tuấn hỏi sang truyện khác:
- Cái thí điểm anh làm kia sao rồi?
- Hòm hòm rồi, đã ký hợp đồng hợp tác với ngân hàng Hoa Kỳ, hiện giờ đang đàm phát chi tiết cụ thể, đoán chừng chính thức thực thi thi điểm phải sang năm.
Liễu Tuấn đột nhiên nói:
- Anh có nghĩa tới qua lĩnh vực khác rèn luyện một chút không?
Khâu Tình Xuyên sửng sốt:
- Lĩnh vực khác.
- Đúng.
Liễu Tuấn nghiêm túc gật đầu.
- Nó kỹ hơn đi.
Khâu Tình Xuyên trở nên nghiêm túc, từ khi tham gia công tác cho tới nay, Khâu Tình Xuyên luôn làm việc trong ngành tài chính được công nhận là tinh anh đỉnh cấp, nhưng không đại biểu cho hắn mãi ở trong hệ thống tài chính. Với kinh nghiệm và năng lực của Khâu Tình Xuyên có thể tính tới công tác ở lĩnh vực khác, cho dù sau này có quay về hệ thống tài chính chỉ có lợi cho việc lên vị trí cao hơn.
- Ví dụ ban ngành chính phủ cai quản công tác tài chính.
Liễu Tuấn đề nghị.
Nghe qua thì công việc này rất gần với công tác trong hệ thống tài chính, kỳ thực khác biệt rất lớn, ít nhất bên chính phủkhông phải là công tác thuần tài chính, còn tiếp xúc với lĩnh vực phi tài chính.
Với Khâu Tình Xuyên cứ từng bước đi lên thành tổng giám đốc ngân hàng thương nghiệp quốc gia là không thành vấn đề, chưa nói là trong tầm tay, ít nhất cũng không phải chuyện xa vời. Nhưng muốn tiếp tục leo lên nữa thì lý lịch của hắn quá sơ sài.
Chuyện này không phải lần đầu tiên Liễu Tuấn nhắc tới với hắn.
Lãnh đạo đảng và quốc gia không có vị nào cả đời chỉ công tác ở một ngành nghiệp, trước kia Liễu Tuấn chỉ hơi nhắc qua, hiện giờ trịnh trọng đề xuất ra tất nhiên cho rằng thời cơ đã tới.
Khâu Tình Xuyên trầm ngâm nói:
- Để tôi suy nghĩ thêm.
- Nếu anh có ý đó có thể nghĩ tới đến tỉnh D.
Cho dù thời gian gần đây khu tam giác Trường Giang thể hiện xu thế phát triển mạnh mẽ, dù sao vẫn ở trong giai đoạn khởi đầu, tỉnh D là nơi đầu tiên cải cách mở cửa, Khâu Tình Xuyên tới đó công tác, tuyệt đối chỉ có lợi cho sự tiến bộ của hắn.
- Ừ.
Khâu Tình Xuyên gật đầu.
Chính đang nói chuyện thì cửa phòng bao bỏ ra, Giao Giao mặc một thân váy bó bê thức ăn vào nói:
- Hai người tán gẫu lâu như thế chắc uống no nước rồi hả? Đừng để Liễu thị trưởng bị đói, Lăng Nhã trở về sẽ tính sổ với em
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...