Liễu Tuấn có dự cảm chuyện "tự giác khắc phục tư tưởng địa phương cục bộ và chủ nghĩa phe phái", chưa phải chỉ đến đó là hết.
Hai ngày sau cuộc họp thường ủy đó, Liễu Tuấn lên tỉnh họp, buổi tối Cận Hữu Vi mời hắn thả lỏng một chút, Liễu Tuấn vui vẻ đồng ý, thong dong tới Thúy lam chi dạ.
Cận Hữu Vi mời khách thường gọi theo Lý Huệ, lần này cũng thế.
Có điều lễ tiết của Cận Hữu Vi và Lý Huệ với y được "thăng cấp", không đợi ở trong căn phòng hào hoa kia, mà lại đợi ở đại sảnh Thủy lam chi dạ.
Cận Hữu Vi là khách quen nơi này, Lý Huệ là phó thị trưởng thường vụ, nhân viên quản lý đều biết hai vị, thấy bọn họ đích thân ngồi ở phòng khách chờ đợi thì thầm ngạc nhiên không biết nhân vật lớn nào đáng để bọn họ trịnh trọng như thế.
Liễu Tuấn vừa vào cửa, Cận Hữu Vi và Lý Huệ đồng loạt đứng dậy đi tới bắt tay.
Liễu Tuấn cười:
- Sao lại đổi quy củ rồi?
Cận Hữu Vi và Lý Huệ chỉ cười, hiểu ngầm trong lòng, cùng với thời gian trôi đi, địa vị của Liễu Tuấn trong lòng bọn họ cũng dần thay đổi, ngày càng lớn hơn, mơ hồ thành lãnh đạo cấp trên rồi.
Thân ở quan trường khó mà lập nên được tình bạn thuần túy, thế nào cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
- Xin mời.
Đại sảnh không phải là nơi nói chuyện, Cận Hữu Vi dẫn đường, ba người đi tới căn phòng xa hoa quen thuộc kia, Hạ Hâm Xương và con tria Hạ Tông Diễn đã đứng ở bên ngoài phòng chờ đón, đằng sau lưng còn là mười cô gái mát xa trẻ trung xinh xắn, thấy Liễu Tuấn tới đồng thanh chào hỏi.
Liễu Tuấn cau mày.
- Hoan nghênh Liễu thị trưởng! Hoan nghênh Lý thị trưởng! Hoan nghânh Cận thiếu gia.
Hạ Hâm Xương đi vội tới bắt tay, rồi rối rít mời thuốc.
Cận Hữu Vi cười hỏi:
- Giám đốc Hạ hôm nay có việc gì làm long trọng thế.
- Chẳng phải vì có mấy vị lãn đạo cùng tới sao? Làm Thúy lam chi dạ nhỏ bé được thơm lây.
Hạ Hâm Dương cười toe toét, mắt thì chỉ nhìn LiễuTuấn đầy vẻ nịnh bợ và kính sợ, Hạ Tông Diễn ở đằng sau càng lộ vẻ căng thẳng.
Liễu Tuất không khỏi bật cười, xem ra cha con họ Hạ tới xin lỗi đây, rất lâu trước đó Hạ Tông Diễn không nhận ra Liễu thị trưởng, lên mặt công tử đắc tội với Liễu nha nội. Về sau tuy Cận Hữu Vi có nói Liễu Tuấn không so đo, nhưng Hạ Hâm Xương không yên tâm, dù sao con trai đắc tội vơi smột nhân vật có thể phất tay một cái đủ làm cha con ông ta cả đời không ngóc đầu lên được, cứ xin lỗi trước mặt thì hơn.
Sau đó Hạ Hâm Xương nhiều lần muốn thỉnh tội trước mặt Liễu Tuấn, mong được Cận Hữu Vi giúp đỡ cho, Cận Hữu Vi cũng giải thích nhiều lần Liễu Tuấn không phải la người lòng dạ nhỏ nhen như thế, bảo ông ta cứ yên tâm.
Hạ Hâm Xương chỉ vâng dạ ngoài miệng.
Ông ta cũng từng nghĩ tới vòng qua Cận Hữu Vi, trực tiếp thỉnh tội Liễu Tuấn, nhưng suy tính trước sau cuối cùng không dám lỗ mãng. Hai bên chênh lệch quá lớn, mạo muội tới thăm y rằng hiệu quả chỉ có ngược lại, Hạ Hâm Xương biết muốn tiếp cận nhân vật lớn như Liễu Tuấn, cần có cơ hội chứ không thể cứ cố chen tới mà được.
Lần này nghe nói Cận Hữu Vi mời Liễu Tuấn tới thả lỏng, Hạ Hâm Xương mừng khôn siết, chuẩn bị hết sức chu đáo, tập trung mười cô gái mát xa có vóc dáng tướng mạo kỹ năng tốt nhất tập trung lại, đủ thể hiện thành ý xin lỗi.
Liễu Tuấn hời hợt nói một câu:
- Giám đốc Hạ vất vả rồi.
Hạ Hâm Xương tức thì ba vạn tám ngàn lỗ chân lông đều nở hết ra, khoan khoái vô cùng, khom lưng dẫn mấy vị lãnh đạo vào phòng.
- Liễu Tuấn, một thời gian không tới Thúy lam chi dạ rồi, phải chăng có chút cảm giác cảnh còn người mất.
Hôm nay không hiểu vì sao chẳng những Hạ Hâm Xương đầy miệng văn hoa, mà Cận công tư cũng phát ra được một câu nói có "trình độ" như vậy, chẳng lẽ xã hội bây giờ có mốt "người văn hóa" sao?
- Kỳ thực cảnh cũng mất rồi.
Liễu Tuấn mỉm cười nói, vừa rồi liếc qua phát hiện gian phòng này trang trí khác trước, trước kia trong phòng treo một số bức tranh chép của phương Tây, đại bộ phận là tranh thiếu nữ khỏa thân, nơi tiêu khiển mà lại. Liễu Tuấn cũng chẳng bận tâm, hiện giờ thay vào đó là bức tranh sơn thủy, thậm chí còn treo một bức tranh chữ " Đạm bạc dĩ minh chí trữ tĩnh dĩ trí viễn "
*** Một tư tưởng đạo gia, cả câu là: Không đạm bạc thì không thể làm sáng đức, không ninh tĩnh thì không thể tiến xa, không quảng đại thì không thể rải khắp ân trạch, không hiền từ đôn hậu thì không thể an ủi vỗ về chúng dân, không công bình chính trực thì không thể quyết đoán.
Nhìn kỹ ra còn là bút tích của một nhà thư pháp nổi tiếng trong tỉnh.
Liễu Tuấn buồn cười lắm.
Có thể nhìn ra những thững thứ này lâm thời thay vào, dẫu vết còn rất mới , xem ra Hạ Hâm Xương rất có thành ý xin lỗi, không biết từ con đường nào mà biết được Liễu thị trưởng là người "nho nhã" cho nên đổi mấy thứ này để lấy lòng.
Thế nhưng ở trong gian phòng mát xa mà trang trí thế này...
Liễu Tuấn không nói ra, chỉ cười lớn.
Vốn y cũng có ý trách tội Hạ Tông Diễn, hắn chưa đủ tư cách khiến Liễu thị trưởng ghi nhớ. Nhưng người ta run rẩy lo sợ như thế, Liễu Tuấn phải nể mặt cho cha con họ yên tâm.
Thấy Liễu Tuấn gật đầu, Hạ Hâm Xương hoàn toàn yên lòng, biết "xung đột" đã qua rồi.
Hạ Hâm Xương liền nói ngay:
- Liễu thị trưởng, các vị xem có vừa mắt với mấy cô em này không?
Liễu Tuấn chỉ cười đi thẳng tới giường mát xa, chẳng để ý tới.
Cận Hữu Vi vội phất tay, lão Hạ sướng quá hóa rồ rồi à? Hỏi cái gì mà hỏi? Chọn một em thuận mắt nhất nhất là được, Liễu Tuấn tới chỗ giải trí, luôn chừng mực không vượt quá giới hạn.
Hạ Hâm Xương lập tức tỉnh ngộ, liền cúi chào một lượt nữa, để lại sáu cô gái mát xa và đứa con kém cỏi của mình rời đi.
- Sao tăng thêm người rồi?
Thấy bên mỗi chiếc giường có hai cô gái xinh đẹp ăn mặt khêu gợi, Liễu Tuấn tò mò hỏi.
- Cậu là khách quý mà, được đối đãi đặc biệt.
Cận Hữu Vi cười:
- Tôi và anh Lý chỉ hướng sái thôi.
- Được, vậy tôi hưởng thụ đãi ngộ khách quý một lần.
Liễu Tuấn không để ý điều vụn vặn này, nằm xuống mặc cho hai cô gái một trái một phải cầm tay Liễu thị trưởng xoa bóp.
Liễu thị trưởng vừa ngồi họp cảngày, toàn thân nhức mỏi, được xoa bóp như thế, đúng là khoan khoái.
Rất nhanh, một trong hai cô gái ngồi lên giường, đặt đầu Liễu thị trưởng dựa vào bầu vũ êm ái kinh người cua rmình, đưa tay ra mát xa mặt cho Liễu thị trưởng, một cô gái ôm lấy đùi Liễu thị trưởng "ve vuốt', dù Liễu Tuấn trước nay không hề động lòng với các cô gái ở chốn giải trí, cũng có cảm thụ đặc biệt.
- Thế nào, thị trưởng đại nhân còn kháng cự được không?
Ở giường bên cạnh Cận Hữu Vi bị hai cô gái giáp kích, khoan khoái rên hừ hừ nhưng vẫn không quên trêu chọc Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn khép hờ mắt hưởng thụ phục vụ, đâu thèm để ý tới Cận công tử làm trò, hỏi cô gái mát xa đầu cho mình:
- Nơi này các cô trước kia có một cô gái mát xa tên Kiều Kiều, hiện giờ còn làm ở đây không?
- Kiều Kiêu?
Cô gái kia nhíu mày lại, tựa hồ đang cố gắng suy nghĩ, một lúc sau lắc đầu áy náy nói:
- Xin lỗi thị trưởng, tôi làm việc ở đây chưa lâu, nên không rõ lắm.
Cận Hữu Vi biết Kiều Kiều là cô gái trước kia hay mát xa cho Liễu Tuấn, không ngờ Liễu Tuấn bao lâu không tới đây mà còn nhớ tới Kiều Kiều, không khỏi than:
- Liễu Tuấn, cậu đúng là hay nhớ tình cũ, phục vụ ở những nơi thế này có tính luân chuyển lớn, Kiều Kiều nói không chừng tới chỗ khác làm rồi.
- Chắc là thế.
Liễu Tuấn gật đầu, hiện giờ cả đầu của y đang dựa vào giữa hai bầu vú đầy đặn, đồng tác này gật đầu này thành có chút "ý tứ" rồi, cô gái kia không ý kién gì, nhưng Liễu thị trưởng lại không khỏi xấu hổ.
- Kiều Kiều không phải đi nơi khác, chị ấy gả cho người ta rồi.
Cô gái mát xa chân cho Liễu Tuấn nhận ra Kiều Kiều, nói.
- Ồ, Kiều Kiều kết hôn rồi à? Chuyện mừng đây.
Liễu Tuấn có vài phần vui vẻ.
- Không phải chị ấy kết hôn đâu...
Cô gái kia lắc đầu chỉ nói nửa câu.
Liễu Tuấn tức thì hiểu ra, Kiều Kiều giống như Hiểu Xuân, được người ta bao rồi. Những cô gái như họ, kết cục đều như thế, cho dù kết hôn cũng tìm người ngoài không biết rõ về mình, đương nhiên, cùng với sự "tiến bộ" thời đại, nghe nói còn có cửa hàng gia đình chồng để vợ làm nghề này.
Coi như thế giới rộng lớn không gì không có.
*** thực ra kiểu cửa hàng vợ chồng này học của Nhật, tất nhiên cho vợ phục vụ mọi khoản trừ mỗi XYZ thôi.
- Liễu Tuấn, nghe nói tỉnh mấy ngày nữa có khả năng sẽ giao lưu cán bộ.
Cận Hữu Vi lên tiếng nói tới chuyện công.
Giao lưu cán bộ vốn là điều rất bình thường, nếu là trước kia Liễu Tuấn sẽ không để ý lắm, nhưng bây giờ tình thế mẫn cảm, hơn nữa mấy ngày trước Cù Hạo Cẩm, Thai Duy Thanh, Đoạn Định Viễn, Đinh Ngọc Chu đã vào kinh tham dự đại hội, đây không phải lúc giao lưu cán bộ.
Nhớ tới lời tổng bí thư phát biểu trên hội nghị cục chính trí, Liễu Tuấn cảnh giác:
- Chủ yếu là giao lưu cán bộ khối nào?
- Nghe nói là cán bộ công tổ.
Giao lưu cán bộ công tổ?
*** Tức là nói đến các cán bộ làm công tác kiến thiết đảng ủy, quản lý cán bộ ở TW và địa phương. Ví dụ ở Tiềm Châu là trường phòng tổ chức Phùng Huyền Huy, và phó bí thư đảng ủy Yêu Hải Anh.
Liễu Tuấn lòng giật đánh thót, một dự cảm không lành nổi lên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...