Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng xin xử phạt, xem như là cách làm sáng suốt.
Thái độ là quan trọng nhất mà.
- Mọi người thảo luận đi, xem nên xử phạt hai đồng chí này thế nào cho thích hợp.
Hàn Húc liếc nhìn Liễu Tuấn một cái, y chưa hề phát biểu câu nào, làm Hàn Húc ngày càng thêm bất an.
- Hai đồng chí này chỉ là vô ý sơ xuất, tôi thấy nên cảnh cáo trong đảng.
Lê Mẫn Trung nói, Yêu Hải Anh và Đổng Xương gật đầu tán đồng. Chuyện này nếu không phải Cao Trường Hoành đụng phải, vốn không cần hai người đó xin xử phạt.
- Ý thị trưởng thế nào?
Hàn Húc hỏi.
Liễu Tuấn trầm ngâm:
- Thực ra có xử phạt hai đồng chí này hay không không phải là quan trọng nhất, làm sao xử lý sự kiện lừa gạt trong việc bán thuốc trừ sâu và cắt xén tiền hỗ trợ cũng chẳng phải là chuyện hàng đầu.
Lời này làm đám Hàn Húc đưa mặt nhìn nhau, chuyện này cũng không quan trọng, vậy trong lòng Liễu thị trưởng việc gì mới là quan trọng?
Hàn Húc nghi hoặc hỏi:
- Ý thị trưởng là?
- Tôi cho rằng rằng chỉ cần hai đồng chí Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng nhận thức được vấn đề tồn tại, xử lý thỏa đáng là đủ rồi. Nói thực ra chuyện này đâu phải chỉ có ở Giang Thành. Vì để xảy ra trong thời gian giáo dục tam giảng mà xử lý hai đồng trí ấy vậy về sau nơi khác có chuyện tương tự có nên xử lý lãnh đạo hay không? Nếu không xử lý phải chăng là bên trọng bên khinh? Liệu có bị người ta nói thành ủy Tiềm Châu chúng ta có tác phong nịnh bợ không?
Liễu tuấn nói với giọng rất thoải mái, khác hẳn với không khí nặng nề trong cuộc họp.
Đám Hàn Húc hơi xấu hổ, đồng chí Tiểu Liễu luôn thích sổ toẹt những chuyện mà người ta hiểu ngầm trong lòng ra, làm mọi người đều xấu hổ. Nghe xem, thành ủy Tiềm Châu có tác phong nịnh bợ, lời này mà cũng nói ra được. Nhưng mà nghĩ kỹ thì đúng là có chuyện này.
Yêu Hải Anh hỏi:
- Ý thị trưởng là không xử phạt hai đồng chí này.
Kỳ thực có xử phạt hay không thì cô ta chẳng quan tâm, mà quan trọng là phải làm rõ ý đồ của "đại ca" để theo sát, nếu không có thể sẽ nhầm hướng.
Liễu Tuấn cười:
- Có cảnh cáo trong đảng hay không không quan trọng, quan trọng là không thể để việc này làm ảnh hưởng tới khu ruộng mẫu. Hai đồng chí đó đã nói đường lối cơ giới hóa nông thôn của Giang Thành, tôi cho rằng rất tốt. Giang Thành và các huyện xung quanh muốn thoát khỏi kinh tế khai thác mỏ, thì tăng cường cơ giới hóa nông nghiệp tăng cường thu nhập nông nghiệp, giảm bớt sự phụ thuộc vào khai thác mỏ là rất quan trọng. Hiện giờ Giang Thành vừa mới mò mẫn thí điểm, lại bị cảnh cáo xử phạt, liệu có làm cho các huyện khác hiểu lầm, ảnh hưởng tới tính tích cực hay không? Đó là điều chúng ta cần suy ngẫm.
Hàn Húc trầm ngâm:
- Thị trương rnói rất có lý, nhưng dù sao để xảy ra chuyện này trong thời gian giáo dục tam giảng là không nên. Là người phụ trách Giang Thành, hai đồng chí Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng nên biểu hiện dũng cảm chịu trách nhiệm. Cho nên tôi cho rằng, xử phạt là cần thiết, là để cảnh tỉnh mọi người mà. Còn về triển khai công tác sau này, tôi tin hai đồng chí ấy sẽ không có gánh nặng tư tưởng gi.
Những phó bí thư khác đều tỏ ra ngạc nhiên.
Tô Duyên Quang là người thuộc phe Hàn Húc, vậy mà Hàn Húc kiên trì xử phạt, Liễu Tuấn ra mặt nói đỡ, đảo lộn hết cả rồi.
Liễu Tuấn cười:
- Nếu như Hàn bí thư kiên trì xử phạt hai đồng chí đó thì tôi cũng ủng hộ, vậy tôi tán đồng ý kiến của bí thư Mẫn Trung, xử phạt cảnh cáo trong đảng vậy.
Hàn Húc nghe câu này cú lắm, té ra Liễu Tuấn làm người tốt, còn Hàn Húc tôi làm kẻ xấu à? Kiên trì xử phạt một thường ủy cùng phe với mình, lại còn phải làm công tác tư tưởng cho người khác, Hàn Húc buồn bực thế nào khỏi nói cũng biết.
Nếu Liễu Tuấn không có ý kiến gì, kiến nghị này coi như được thông qua rồi.
Hàn Húc lắc đầu, tựa hồ muốn vứt sự khó chịu trong lòng đi, khẽ thở nhẹ một hơi, để xuất kiến nghị tiếp theo:
- Giờ chúng ta nghiên cứu việc an bài nhân sự văn phòng thành ủy.
Bốn vị phó bí thư liền ngồi thẳng dậy.
An bài nhân sự văn phòng thành ủy?
Xem ra muốn lấy chức kiêm nhiệm của Đường Việt rồi, nếu không từ nhân tuyển chủ nhiệm ra còn an bài nhân sự nào phải đưa ra cuộc họp bí thư thảo luận.
Thời gian trước, vì chuyện đường giây nóng bí thư mà Đường Việt bận rối tinh rối mù, cả ngày buồn bực trong lòng, đành phải cầu viện Liễu Tuấn. Được chính phủ toàn lực ủng hộ, rất nhiều vấn đề được giải quyết, điều này làm Đường Việt vui mừng, nhưng lần chủ động bái phỏng Liễu Tuấn đó đoán chừng bị Hàn Húc ghi nhớ rồi.
Cho dù Đường Việt không nói bất kỳ một câu nào quá giới hạn, mà do Liễu Tuấn chủ động đề xuất Trang Ích Khiêm hỗ trợ hắn, nhưng trong lòng Hàn Húc thì tuyệt đối không đơn giản như thế.
Hàn Húc cho rằng, dù Đường Việt không chọn phe rõ ràng, thì ít nhất có ý ngả về phía Liễu Tuấn rồi.
Chủ nhiệm văn phòng thành ủy, qua lại gần gũi thân thiết với thị trưởng hơn cả bí thư thành ủy, làm sao có thể bảo Hàn Húc không lo cho được.
Kỳ thực Đường Việt bị Hàn Húc nghi ngờ oan uổng.
Hơn nữa thành ủy liên thủ làm việc không lâu, cục khiếu nại vừa thành lập, căn cứ vào chỉ thị của Hàn Húc, đã tiếp nhận đại bộ phận chức tránh của văn phòng thành ủy rồi. Dù sao cục khiếu nại mới là ban ngành chính quản xử lý ý kiến khiếu nại của quần chúng. Lang Khả Cúc trong một đêm thành cán bộ cấp phó sở, đang lúc hưng phấn, Hàn Húc bảo sao nghe vậy, gặp chuyện tích cực tiến về phía trước. Đã cãi nhau với mấy người đứng đầu cơ quan trực thuộc thành phố rồi.
Ví như cục trưởng Ân Khai Sơn trước kia quan hệ với Lang Khả Cúc rất tốt, kết quả vì xử lý vấn đề quần chúng phản ánh, hai người cãi nhau lớn một trận, thiếu chút nữa tuyệt giao.
Ai bảo trong thư của quần chúng phản ánh bên thành quản chấp pháp dã man chứ.
Nếu là trước kia, Lang Khả Cúc tất nhiên thêm một việc chẳng bằng bớt một việc, tuyệt không vì quần chúng phản ánh gì mà đắc tội với Ân Khai Sơn. Lão Ân quan chức không cao, nhưng quyền lực ngầm không nhỏ, một số bạn bè người thân của Lang Khả Cúc đều mở quán hàng kinh doanh ở Tiềm Châu, đắc tội với Ân Khai Sơn chẳng có lợi gì.
Hiện giờ khác rồi, Lang Khả Cúc thăng quan rồi, cho rằng mình là thân tín của Hàn bí thư, phải báo đáp ơn tri ngộ của Hàn bí thư, thay đổi tác phong cũ, trở nên mạnh mẽ.
Những lãnh đạo cơ quan có ai là hạng dễ chơi, lão Lang ông lên phó sở thì sao nào? Trong tay không có mấy thực quyền, dựa vào cái gì chỉ tay năm ngón.
Mấy lần va chạm, các lãnh đạo cơ quan liền "ngoan ngoãn" hơn, không phải vì Hàn bí thư chống lưng cho Lang Khả Cúc, mà Liễu thị trưởng tỏ thái độ ủng hộ cục khiếu nại rõ ràng. Với cán bộ phụ trách và ban ngành cố ý làm khó cục khiếu nại thi hành chính sách, Hàn bí thư và Liễu thị trưởng đều không chút khách khi phê bình nghiêm khắc.
Hai vị đứng đầu đều có thái độ này, mọi người không ngoan ngoãn không được.
Tức thì Lang Khả Cúc oai phong vô hạn.
Sớm biết thế ban đầu không nên đi cầu viện Liễu Tuấn, làm Hàn Húc nghi ngờ vô ích.
Đường Việt cũng đang thầm hối hận.
Nhưng hối hận đã quá muộn.
Hàn Húc chậm rãi nói:
- Đồng chí Đường Việt trong thời gian kiêm chức chủ nhiệm văn phong thành ủy, làm việc xuất sắc, xét thấy đồng chí Đường Việt trọng trách quá lớn, tôi nghĩ nên có một chủ nhiệm chuyên chức cho thành ủy, như thế có lợi hơn cho việc triển khai công tác. Mọi người thấy thế nào?
Bỏ qua hiềm nghi Đường Việt có khả năng ngả về phía Liễu Tuấn, thư ký trưởng thành ủy kiêm chức chủ nhiệm văn phòng thành ủy đúng là không tốt. Văn phòng thành ủy chịu tránh nhiệm phục vụ bí thư và thành ủy, không ai có thể phản đối gì.
Mấy vị phó bí thư đều gật đầu đồng ý.
- Vậy tôi kiến nghị đồng chí La Mai đảm nhậm chủ nhiệm văn phòng thành ủy, kiêm chức phó thư ký trưởng.
Hàn Húc cũng biết mọi người sẽ không có ý kiến, chỉ hỏi tượng trưng mà thôi. La Mai trước kia là phó huyện trưởng huyện Hồng Sơn, trông khá nhã nhặn, nhưng tính cách cứng rắn vô cùng, trước kia nhậm chức ở Hồng Sơn có danh hiệu "Hồng Sơn thiết nương tử", còn là họ hàng xa của Đổng Xương.
Hàn Húc vừa tới nhậm chức chưa lâu, vì huyện Bạch Hồ thiếu chức huyện trưởng, Đổng Xương đã đề nghị La Mai tiếp nhận, kết quả bị phủ quyết. Dù là thế không đại biểu cho đường tiến bộ của La Mai đã bị chặn đứng.
Hiện giờ Hàn Húc chẳng phải đem cô ta đặt lên chức vị chủ nhiệm văn phòng thành ủy sao?
So với chức vị này, thì ngay cả bí thư huyện ủy thông thường chưa chắc đã bì được.
Liễu Tuấn nói:
- Đồng chí La Mai làm việc nghiêm túc trách nhiệm, tôi cho rằng là nhân tuyển thích hợp.
Người ta không yên tâm với Đường Việt nữa, muốn đưa thân tín của mình vào, Liễu thị trưởng chẳng ngăn cản. Liễu Tuấn tỏ thái độ như thế, chuyện này coi như đã được quyết định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...