Vương Manh Manh không hổ thẹn là hổ nữ nhà tướng, xử lý cực kỳ quyết đoán, thấy động tĩnh ngày càng lớn, còn liên quan tới Liễu Tuấn và Trương Dương, lập tức hạ lệnh tiễn khách, bảo mọi người lập tức rời đi.
Có thể tham gia buổi tụ hội này đều là những nhân vật có mặt mũi, vốn cũng không nghe lời như thế, nhưng Vương Manh Manh nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói:
- Ai không nể đứng trách tôi trở mặt.
Vương Manh Manh ở nhà, trước mặt Vương Phó chủ tịch thì là cô con gái ngoan ngoãn đúng tiêu chuẩn, làm cha già vui vẻ vô cùng. Ra bên ngoài là nhân vật nổi tiếng, trong đám nha nội tiểu thư có ai không sợ chị Vương ba phần, tức thì không ai dám nói một chữ không, túm năm tụm ba kéo nhau rời đi. Buổi tụ hội vốn huyên náo thoáng một cái đã lặng ngắt, không nhìn thấy được mấy bóng người.
Hà Thắng Lợi đi qua một bên gọi điện thoại cho Hà Mộng Doanh, nói rõ chuyện vừa qua.
Hà Mộng Doanh đang ở Kinh Hoa, nghe thấy chuyện này hồi lâu không nói.
Hà Thắng Lợi trở nên thấp thỏm, rất hối hận không nên nói chuyện này với chị cả, giữa chị cả và Liễu Tuấn cũng có quan hệ kia, giờ Liễu Tuấn vì một nữ minh tinh là xử lý con trai Trương Khắc Hành, bảo chị cả làm sao mà vui cho được?
Nhưng gặp phải chuyện lớn, lập tức báo cáo cho chị cả đã thành thói quen của đám tiểu bối trong nhà họ Hà, trừ Hà Mộng Khiết ra, thì đám con cháu đời ba cháu nhà họ Hà đều coi Hà Mộng Doanh thành lãnh tụ tinh thần.
Hà Thắng Lợi biết rất rõ sức nặng của Liễu Tuấn trong nhà họ Hà, chuyện này không may mình cũng dính dáng vào trong, chị cả sớm muốn gì cũng biết, không mau báo cáo, sau này bị truy cứu là hắn nếm đủ.
- Chị biết rồi, em trông đó mà làm, đừng để um cả lên.
Hồi lâu sau Hà Mộng Doanh mới nói, nghe giọng điệu không khó chịu cho lắm.
- Dạ em biết, Liễu Tuấn vốn cũng không lộ diện.
Hà THắng Lợi vội nói.
- Thế thì tốt... Địa vị của cậu ấy bây giờ không giống với mọi người nữa rồi.
- Vâng em hiểu, chị cứ yên tâm đi, đợi vào cục rồi, những người ở huyện Hướng Dương đó nhất định có thể khống chế cục diện.
Hà Thắng Lợi vâng lời.
Tắt điện thoại không lâu, mấy chiếc xe cảnh sát phóng ào vào biệt thự, mười mấy cảnh sát vội vàng chạy bộ tới, năm tên Trương Dương, Diêm Mậu Thật, Lãnh xử và hai tên đàn em toàn bộ ôm đầu nằm đó, mấy tiên tay bị tháo khớp đau vã mồ hôi hột, rên hừ hừ không thôi.
Viên cảnh sát dẫn đầu thấy Trình Tân Kiến đang ngồi chễm chễ hút thuốc, liền đi tới, rất khách khí hỏi:
- Xin hỏi nơi này đã xẩy ra chuyện gì?
Trong cửu thành, nhân vật nào chả có, nhất là trong tòa biệt thư xa hoa siêu cấp này, nói không chừng gặp phải nha nội đỉnh cấp, những cảnh sát này đều thành tinh cả rồi, nên rất thận trọng.
Trình Tân Kiến hỏi:
- Các cậu là người của cục hay chi cục?
- Chi cục.
Trình Tân Kiến gật đầu, đứng dậy đưa giấy tờ của mình ra, viên cảnh sát kia nhận lấy xem, lập tức đứng nghiêm kính lễ:
- Chào trình cục trưởng! An Gia Chân phó chi đội trược chi đội cảnh sát hình sự chi cục Bắc Hoàn đợi chỉ thị.
Những cảnh sát khác cùng đi vào lập tức cũng chuyển sang thái độ cung kính, mặc dù không biết vị Trình cục nàylà cục trưởng của thành phố hay trên bộ, nhưng thấy thái độ của An chi đội ắt phải là một lãnh đạo lớn của cùng hệ thống.
- Tiểu An, nơi này xảy ra một vụ cưỡng bức không thành, năm người này đều là kẻ hiềm nghi phạm tội, đã bị khống chế, ngư bị hại vừa mới rời đi, thế này nhé, trước tiên các cậu đem kẻ hiểm nghi phạm tội về chi cục tìm hiểu tình hình rồi hãy nói.
- Vâng thưa cục trưởng.
An Gia Chân tất nhiên là phụng lệnh, phất tay một cái, mười mấy cảnh sát dẫn theo xông lên, bắt đám người Trương Dương. Trương Dương cũng thức thời biết Trình Tân Kiến đã khống chế cục diện, không dám nói một lời, ngoan ngoãn lên xe cảnh sát. Bọn chúng bị tháo khớp xương, đám cảnh sát An Gia Chân sao có thể không nhìn ra, nhưng mọi người biết nhất định ra Trình cục trưởng ra tay, nên đều giả vờ không thấy gì cả.
Trình Tân Kiến mặc dù tới nhậm chức chưa lâu, nhưng cán bộ công an thủ đô ai có tin tức nhanh nhạy một chút thì đều biết Trình cục trưởng là tâm phúc đích hệ của Lương bộ trưởng, nghe nói còn rất được Nghiêm bí thư coi trọng.
Nhân vật lớn như thế không nên chọc tức thì tốt hơn.
Đám Trình Tân Kiến, Tiêu Kiếm gọi Hà Thắng Lợi cùng tới chi cục Bắc Hoàn.
....
- Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa, anh đưa em đi ăn khuya nhé.
Lê xe rồi, Tiểu Vũ vẫn còn khóc, Liễu Tuấn đưa cho cô một chiếc khăn tay.
Tiểu Vũ nhặt lấy lau mặt, ngẹn ngào nói:
- Anh, bọn chúng... Sao bọn chúng lại xấu xa như thế?
Sắc mặt Liễu Tuấn hơi cứng lại, nói:
- Người trên đời này vốn có người xấu và người tốt mà. Bọn chúng là kẻ xấu, nhưng vẫn còn có rất nhiều người tốt.
Tiểu Vũ gật đầu, hơi bình tĩnh lại hỏi:
- Anh, sao anh cũng ở đó?
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Trùng hợp thôi, cũng may mà hôm nay anh ở đây, nếu không chuyện này đúng là rắc rối.
Tiểu Vũ lại lộ vẻ sợ hãi, lí nhí nói:
- Vâng, đến giờ em nghĩ lại vẫn thấy sợ..
Liễu Tuấn thương xót nhìn cô bé như con hươu con lạc mẹ, khẽ dậm ga, xe tăng tốc hòa vào dòng xe cuồn cuộn trong thủ đô, nửa tiếng đồng hồ sau, xuất hiện trong quán cà phê của khách sạn Thu Thủy.
Tiểu Vũ vừa rồi bị làm cho quá sợ hãi, cần có một nơi yên tĩnh đề khôi phục lại, cái quán cà phê này cảnh trí thanh nhã, rất thích hợp.
Tiểu Vũ ngồi kề sát bên Liễu Tuấn, toàn thân vẫn run rẩy không thôi, Liễu Tuấn đưa tay ra ôm lấy bờ vái yếu đuổi của cô, còn Tiểu Vũ ôm lấy hông y, ôm rất chặt, cứ như sợ chỉ buông tay ra một chút, Liễu Tuấn sẽ biến mất. U hương thiếu nữ như có như không bay vào cánh mũi, Liễu thị trưởng bất giác hít sâu một hơi.
Tiểu Vũ cảm giác được tâm tình xao động của Liễu Tuấn, lại dựa sát vào lòng y hơn một chút, bầu vú no tròn ép chặt lên người y.
Cảnh âu yếm này ở quán cà phê thường rất hay gặp, nhưng khách sạn Thu Thủy người ra người vào đều là quần áo bảnh bao, đều là người có thân phận, thường chú ý hình tượng của mình, cô gái phục vụ thấy thế thì hơi ngạc nhiên.
Liễu Tuấn chẳng hề bận tâm, trên quan trường đã có qua nhiều quy tắc rồi, đi một bước phải suy nghĩ tới mấy lần. Ở chốn riêng tư, Liễu Tuấn không muốn giữ nhiều quy củ như thế, đôi khi tận tình thả lòng, cũng là sự nghỉ ngơi và điều tiết.
Cô phục vụ vốn muốn nhắc nhở hai người chú ý một chút, nhưng do dự mãi không dám lên tiếng. Hai người này trông qua không giống nhân vật đơn giản, không nên tùy tiện đụng vào thì hơn.
Nằm trong lòng Liễu Tuấn, nghe tiếng tim mạnh mẽ của y, Tiểu Vũ dần dần bình tĩnh trở lại, dường như chuyện đáng sợ vừa rồi đã đi xe, trong lòng thấy hết sức bình an vui vẻ.
Xui thế nào đúng lúc này di động của Liễu Tuấn lại vang lên.
- Ừ, tôi đây.
Liễu Tuấn nhận điện thoại, lạnh nhạt nói.
- Tuấn thiếu gia.. Xin lỗi, đó là sai lầm của tôi, tôi không trông nom tốt đám khốn nạn đó.
Trong điện thoại truyền tới giọng nhớt nhác sợ hãi của Bàn Đại Hải.
Buổi lễ giới thiệu phim này vốn hắn cũng tham gia, nhưng bên tổng bộ xảy ra chút chuyện, hắn phải quay về Nam Phương, không ngờ lại xảy ra chuyện, may mà vừa khéo Liễu Tuấn có mặt ở đó, nếu không thì lớn chuyện rồi. Trình Tân Kiến gọi điện kể chuyện này, Bàn Đại Hải mồ hôi lạnh tuân ra như suối.
Liễu Tuấn không lên tiếng.
Bàn Đại Hải tức thì thấy áp lực nặng nề truyền qua sóng vô tuyến ập tới, đầu óc thường ngày vô cùng mau lẹ, dường như chập mạch, không biết phải nói thế nào.
- Tuấn thiếu gia, tên.. Tên Diêm Mậu Thật, chính thằng khốn đưa Tiểu Vũ theo ấy, con bà nó, thằng ấy không phải là người của Cty Phượng Hoàng, trước đó không lâu mới từ công ty khác nhảy sang, không biết Tiểu Vũ là người của thiếu gia... Thiếu gia yên tâm, tôi không tha cho thằng khốn kiếp đó, ... Tôi về thủ đô ngay, đích thân lột da nói ra...
Bàn Đại Hải cuống lên nói:
Hiện giờ hắn đúng là muốn cầm dao lột da Diêm Mậu Thật ra rồi.
Giống như lời hắn giải thích với Liễu Tuấn, Diêm Mậu Thật là đạo diễn từ công ty khác nhảy sang, Bàn Đại Hải thấy hắn có chút tài hoa nên thu nhận. Không ngờ tên này lòng tham không đáy, muốn ôm chân Trương Dương nên mưu đồ với Tiểu Vũ, thần xui quỷ khiến thế nào, các đạo diễn khác trong công ty đều biết Tiểu Vũ là người Bàn Đại Hải coi trọng nhất, nói là "báu vật số một" của công ty cũng không quá. Mặc dù mọi người không biết vì sao Tiểu Vũ được hương được hưởng đãi ngộ đó, nhưng biết sự thức đó là được, nội tình sâu hơn không ai dám đi tìm hiểu. Một cô gái khiến ông chủ có số má như Bàn Đại Hải phải khẩn trương như thế, đủ thấy người sau lưng cô mạnh thế nào.
Lâu dần, Bàn Đại Hải có chút sơ xuất, cho rằng trong công ty không ai dám có ý đồ gì với Tiểu Vũ nữa.
Không ngờ tên Diêm Mậu Thật này lại đi chọc thủng trời.
- Đại Hải, hiện giờ anh có chút lơ là rồi đấy.
Nghe Bàn Đại Hải nói một thôi một hồi, Liễu Tuấn mới trầm giọng nói.
Bàn Đại Hải rùng mình, mồ hôi lạnh vừa mới dừng lại một chút lại tuôn ra như suối. Tuấn thiếu gia nói như thế là tức giận thực sự rồi. Chẳng trách được, bất kỳ nam nhân nào gặp phải chuyện như thế cũng không thể bình tĩnh được, càng chẳng nói tới thân phận hiện nay của Liễu Tuấn.
- Vâng, vâng, Tuấn thiếu gia, tất cả đều là tại tôi.. Tôi tới ngay lập tức... Thiếu gia cứ yên tâm, tôi không tha cho thằng khốn kiếp đó.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Chuyện này anh Trình sẽ xử lý tốt, anh không cần vội nhúng tay vào. Đợi bên công an xử lý xong rồi hãy nói.
- Vâng, tôi hiểu, tôi hiểu.
Bàn Đại Hải hạ quyết tâm, bất kể kết quả vụ án này cuối cùng ra sao, cũng vĩnh viễn không để Tuấn thiếu gia nhìn thấy Diêm Mậu Thật nữa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...