Lý Huệ, Cận Hữu Vi và Vương Bác Siêu tới khách sạn Thu Thủy trước nghênh đón Liễu thị trưởng, đó là lễ tiết cần thiết, dù mọi người là bạn bè thân thiết, nhưng vẫn phân cao thấp, trên quan trường vốn rất khó có bạn bè thuần túy.
Cận Hữu Vi vừa gặp mặt đã hỏi ngay:
- Liễu Tuấn, phỏng vấn xong rồi à?
Cận Hữu Vi vốn nói muốn tới ĐTH cổ vũ cho Liễu Tuấn, bị y cười từ chối, đây là chương trình nghiêm túc, có phải là ngôi sao biểu diễn đâu mà cần cổ vũ?
Cận Hữu Vi cũng chỉ nói thế mà thôi, chứ biết Liễu Tuấn bên ngoài phải bảo vệ quan uy, chỉ khi nào tụ hội riêng với bạn bè mới không cần để ý tới hình tượng.
Liễu Tuấn chỉ cười không bình luận.
Cận Hữu Vi cười nói:
- Ha ha ha, lần này Liễu thị trưởng được lên TV rồi, ngày mai tôi phải chuẩn bị ngồi trước TV thật sớm, chuẩn bị nghe Liễu thị trưởng diễn thuyết.
Liễu Tuấn hời hợt nói:
- Không phỏng vấn.
- Hả? Vì sao?
Cận Hữu Vi cả kinh, Lý Huệ và Vương Bác Siêu cũng lộ vẻ ngạc nhiên. Đây là một chường trình mang tính chất chính trị, phòng tuyên truyền tỉnh sớm đã lên kế hoạch, sao có thể đột nhiên thay đổi? Tức thì làm cho Lý Huệ mẫn cảm còn tưởng chiều hướng chính trị đột nhiên xảy ra biến hóa.
Liễu Tuấn cười:
- Đth tỉnh có an bài khác.
Thấy Liễu Tuấn không muốn nói thêm, đám Cận Hữu Vi chỉ biết nhìn nhau. Liễu Tuấn sở dĩ không muốn nói, vì liên quan tới một số chuyện kín đáo của Tằng Thiến, không tiện lan truyền rộng ra. Mặc dù Tằng Thiến giữ mình được trước yêu cầu quá phận của Hạ phó giám đốc, nhưng nếu Trần Hướng Dương mà biết chuyện này, sợ tức tới hộc máu.
Cận Hữu Vi nói:
- Đi nào, cùng đánh cầu hoạt động gần cốt một chút.
Liễu Tuấn nhìn hắn đánh giá, nói:
- Một lát nữa anh đánh với Lý Huệ, tôi đánh với Bác Siêu, thế mới cân bằng.
Cận Hữu Vi tức tối:
- Cậu cho rằng đánh cầu chỉ bằng vào thể lực à? Phải chú ý tới kỹ thuật kỹ xảo.
Liễu Tuấn cười lớn:
- Với thể lực này của anh, có kỹ thuật cũng bằng vô dụng. Thôi đi, tôi khẳng định không đánh với anh, khỏi nhìn mà sốt ruột.
Kỳ thực Cận Hữu Vi nói cái gì mà kỹ xảo kỹ thuật chỉ là nói vì sĩ diện. Trước kia hắn và Liễu Tuấn đánh cầu lông với nhau rồi, cả kỹ thuật và thể lực đều không đáng nói tới, thậm chí Liễu Tuấn còn đùa mình đứng im cũng có thể thắng hắn.
Sự thực chứng minh Liễu Tuấn và Cận Hữu Vi không đấu với nhau là sáng suốt, dù Lý Huệ thể lực chẳng ra sao, đánh vài hiệp Lý Huệ còn dư sức, Cận Hữu Vi đã thở phì phò, cố gắng lắm mới miễn cưỡng chống đỡ được một séc đã toàn thân đầm đìa mồ hôi, chạy ra chỗ ngồi cầm đồ uống tu ừng ực.
Liễu Tuấn nhìn mà lắc đầu.
Lý Huệ đi tới, ngồi xuống ghế uống nước, đưa cho Liễu Tuấn một điếu thuốc, hỏi với vẻ không để ý lắm:
- Liễu thị trưởng, cái hạng mục sắt thép kia anh không muốn thật à?
Liễu Tuấn nhìn hắn nói:
- Không phải Uông thị trượng muốn nó lắm sao? Cho hắn là được.
Xem ra nha nội đúng là nha nội, khí phách rất lớn, chẳng có thân thích gì mới Uông Quốc Chiêu mà hạng mục 24 tỷ, nói nhường là nhường.
Liễu Tuấn rít một hơi thuốc, chậm rãi nói:
- Nếu hạng mục đó thực sự được đưa vào, Lý thị trưởng, tôi đề nghị anh một điều.
- Mời nói.
Liễu Tuấn trịnh trọng nói:
- Hạng mục này toàn bộ giao hết cho Uông Quốc Chiêu thao tác, anh không nên nhúng tay vào, thậm chí tốt nhất không nên tỏ thái độ gì, coi như không hay biết.
Lý Huệ cau mày, hơi trầm ngâm một chút, thăm dò:
- Ý Liễu thị trưởng là cái công ty sắt thép đó thực sự có vấn đề.
- Ừ.
Liễu Tuấn gật đầu, không giải thích gì thêm, cái chuyện này y đã phải giải thích quá nhiều lần rồi, hẳn Lý Huệ sớm đã biết lý do y phản đối rõ như lòng bàn tay. Sở dĩ hỏi như thế là không tn lắm vào dự đoán của y.
Kỳ thực tin vào dự đoán này được nổi mấy người?
- Anh lý, em cho rằng chuyện này Liễu Tuấn nói đúng đấy, nghe cậu ta là không sai đâu. Chuyện này để Uông Quốc Chiêu làm chủ đạo, anh xen vào, thành công rồi anh cũng chẳng được công lao gì, hỏng rồi, không phải anh chịu thiệt oan sao? Chuyện chỉ có hại không lợi gì thế này không làm cũng được.
Lý Huệ gật đầu.
- Công lao?
Liễu Tuấn bật cười, khẽ lắc đầu với vẻ rất khinh mệt.
Thấy thái độ này của y, Cận Hữu Vi hơi ngạc nhiên, người này coi mình thành Gia Cát Lượng thật rồi, tựa hồ nhận định chuyện gì hỏng là nhất định sẽ hỏng, tuyệt đối không thể thành công.
Có điều làm bạn với Liễu Tuấn đã lâu, tận mắt nhìn thấy năng lực của y, Cận Hữu Vi ngày càng tin vào phán đoán của Liễu Tuấn.
- Bác Siêu, đám Tiêu Kiếm, Tiêu Vũ đều tới thủ đô rồi chứ?
Liễu Tuấn không muốn không muốn nói tới chuyện này nữa, quay sang hỏi Vương Bác Siêu. Hai người là sư huynh đệ, đánh xong một ván cầu đều mặt không đỏ, nhịp thở bình thường, chỉ nhỏ vài giọt mồ hôi.
Vương Bác Siêu cười:
- Đi cả rồi, trước đó không lâu làm thủ tục điều động, Tiêu Kiếm tới cục ba theo lãnh đạo cũ, Tiểu Vũ vốn định an bài vào cục đốc sát, về sau Lương bộ trưởng để hắn tới cục hai.
Cục hai là cục điều tra tội phạm kinh tế, Tiêu Vũ làm việc cận thận chu đáo, trước kia Lương Quốc Cường luôn bồi dưỡng hắn thành cảnh sát điều tra, chả hiểu trời đẩt đưa đẩy thế nào mà lại làm đốc sát. Lần này tới tổng bộ công an, cuối cùng được an bài đúng cương vị.
Liễu Tuấn cười:
- Cục hai thì sướng rồi, không sợ không có việc làm.
- Lại còn sợ không có việc làm? Đã bận tới tôi mặt rồi, hắn tới thủ đo hai ngày, nhà cửa còn chưa bố trí xong, Lương bộ trưởng đã điểm danh bảo hắn tới thành phố đảo ở đông nam, bên đó quá thiếu người.
Vương Bác Siêu tuy nói mập mờ, nhưng sao Liễu Tuấn chả hiểu, Nghiêm Ngọc Thành nhậm chức chưa lâu, tên trùm buôn lậu ở thành phố đảo kia bị đồng bọn của hắn tố cáo bằng tên thật. Chuyện này Liễu Tuấn đã trao đổi qua với cha vợ, xét thấy vụ án này liên quan tới số tiền buôn lậu quá lớn, liên quan tới nhiều quan viên cao cấp, ban bí thư TW, trung kỳ ủy, chính pháp ủy TW đã họp lãnh đạo nhiều lần, lại báo cáo cho đương kim thủ trưởng và ban thường ủy mới quyết định chính thức phái mấy cơ quan quyền lực như trung kỷ ủy, bộ giám sát, bộ công an, viện kiểm sát tối cao hợp thành tổ chuyên án tới thành phố đóa điều tra toàn diện.
Loại vụ án lớn như thế này, nhân lực vật lực điều động kinh người, quá trình điều tra tuyệt đối không đơn giản, Tiểu Vũ vừa mới cục hai đã gặp vụ án kinh thiên động điện như thế, đối với hắn mà nói là một cơ hội rèn luyện hiếm có.
Trình Tân Kiến, Tiêu Kiếm và Vương Bác Siêu đều là người làm trị an nên lỡ cơ hội này.
Mỗi người có một duyên phận riêng, không cưỡng cầu được.
Vụ án buôn lậu oanh động thiên hạ này kết quả đại khái trong kiếp trước y vẫn nhớ, không biết cùng với hiệu ứng hồ điệp có sinh biến hóa nữa không. Dù sao với thân phận và tầm nhìn Liễu Tuấn hiện nay khác hẳn rồi, vụ án này trong mắt y mất đi tính thần bí, kết quả thế nào y chẳng quan tâm.
- Cận Hữu Vi , xe của Cty Trường Phong tiêu thụ rất được, đám cổ đông các anh giờ thì yên tâm rồi chứ.
Liễu Tuấn không nói vệ vụ án Đông Nam đó nữa.
- Yên tâm, yên tâm, có gì mà không yên tâm? Chỉ cần là vụ làm ăn cậu giới thiệu, tôi hoàn toàn chưa bao giờ lo lắng.
Mấy người cùng bật cười.
- Này anh khen hay nói xấu tôi đấy.
- Đương nhiên là khen rồi, ai chả biết cậu là phú ông trong thể chế, nếu giới thiệu vụ làm ăn lỗ vốn cho tôi, thế nào cậu cũng bồi thường tổn thất đúng không?
Cận Hữu Vi cười hì hì.
Liễu Tuấn không nói được gì.
Chơi với bạn như thế thì còn trách ai được nữa?
Mọi người ngồi tán gẫu, hiếm khi được thả lỏng nên rất vui vẻ thoải mái. Đột nhiên di động của Liễu Tuấn vang lên, nhìn người gọi, y liền nhận máy.
- Chào Thôi tỉnh trưởng.
- Hà hà, Liễu thị trưởng đang ở đâu thế?
Ngữ khí của Thôi Phúc Thành có vẻ mập mờ, Liễu Tuấn cau mày, tình huống này giữa y và Thôi Phúc Thành không có nhiều.
Liễu Tuấn bình tĩnh đảp:
- Đánh cầu trong khách sạn Thu Thủy.
- A đánh cầu rất tốt cho sức khỏe... Ừm, Liễu thị trưởng này, có phải lão Hạ ở ĐTH tỉnh có chút hiểu lầm với thị trưởng?
Liễu Tuấn lại cau mày, lạnh nhạt nói:
- Cũng chẳng tính là hiểu lầm. Sao, Thôi tỉnh trưởng quen người này?
Tằng Thiến trong điện thoại có nói tới Hạ phó giám đốc có quan hệ trên tỉnh, nên thường ngày rất ngông cuống, Liễu Tuấn chẳng bận tâm, nhưng không ngờ quan hệ trên tỉnh của lão Hạ lại là Thôi Phúc Thành.
Thế này làm khó người ta rồi.
Thôi Phúc Thành nghe ra giọng điệu bất thường của Liễu Tuấn, lập tức nói:
- Cũng không quen lắm, chỉ được người ta nhờ thôi... Liễ thị trưởng, nếu tiện có thể gặp mặt ông ta được không... Vừa rồi trong điện thoại, người ta cuống tới lạc cả giọng rồi.
Liễu Tuấn trầm mặc một lúc rồi nói:
- Bảo ông ta qua đây
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...