- Đừng quấy, sắp xong rồi.
Trong tiếng cười, Lăng Nhã vừa thắt caravat cho Liễu Tuấn, vừa né tránh bàn tay hư hỏng của Liễu thị trưởng.
Người này thật đúng là, đêm qua hành hạ quá nửa đêm, chẳng ngủ được mấy tiếng, sáng ra đã lại không yên phận rồi. Biết rõ ngày mai phải tới đài truyền hình tỉnh phỏng vấn, mà sáng dậy còn muốn lần nữa.
Thật không biết làm sao y có thể cường tráng như thế.
Lăng chủ nhiệm kẹp chặp hai chân không dám thả lỏng.
Giờ sắp phải đi rồi, Liễu thị trưởng vẫn táy máy chân tay.
- Hi hi, đừng nghịch nữa, còn nghịch Caravat thắt lung tung, ảnh hưởng tới hình tượng tới Liễu thị trưởng.. Ừm, xong rồi, nhìn xem, đẹp trai biết bao, thật chẳng hiểu sao anh lại không thích mặc áo véc.
Lăng Nhã chống cự lại sự "quấy rối" của Liễu thị trưởng, khó khăn lắm mới hoàn thành công việc, cười tuơi tắn đứng sang một bên, để Liễu Tuấn đứng trước gương thưởng thức dáng vẻ cả mình.
Trong gương là một người đàn ông cao lớn đẹp trai, chững chạc trầm ổn.
- Thật khó chịu.
Liễu nha nội làu bàu, cùng với địa vị của y trong thể chế ngày một cai, mặc áo véc gần như thành trang phục thường ngày, làm đồng chí Liễu Tuấn vốn không ưa trang phục gò bó rất là bực bội.
- Hi hi, anh phải nhớ, hôm nay anh không đại biểu cho bản thân, mà đại biểu cho chính phủ Tiềm Châu, đại biểu cho sáu triệu người dân Tiềm Châu, phải thể hiện cho tốt nhé.
Lăng chủ nhiệm trêu.
Liễu Tuấn đưa tay ra bẹo má Lăng Nhãm trên mặt lại lộ ra nụ cười gian tà, Lăng Nhã giật mình, kêu lên:
- Này, không được, còn lề mễ nữa là muộn đấy.
Liễu Tuấn ôm lấy tấm thân đầy đặn của cô, hôn một cái rồi mỉm cười ra ngoài.
Liễu thị trưởng hôm nay nhận lời mời của đài truyền hình tham gia phỏng vấn, ĐTH tỉnh làm một chương trình tên là ( Hành trình cải cách huy hoàng của tỉnh A). Lấy bối cảnh là làn sóng thời mở cửa, trình bày hệ thống thành tựu 20 năm qua, chương trình này là tiêu điểm mừng 50 năm quốc khánh, chẳng những phòng tuyên truyển tỉnh rất quan tâm, mà chính phủ tỉnh ủy cũng vô cùng quan tâm.
Trong seri chương trình này có bố trí phỏng vấn lãnh đạo chủ yếu các địa phương, đương nhiên không phải là ai cũng có phần, Liễu Tuấn là người duy nhất trong các lãnh đạo thành phố được vinh dự thành "Điển hình anh hùng cấp 2 toàn quốc", tất nhiên phải được tuyển chọn.
Thực ra Liễu Tuấn chẳng muốn tham gia cái chương trình này, y đã nổi tiếng lắm rồi, chẳng cẩn phải xuất hiện thêm ở trên ĐTH nữa, thân ở quan trường kín đáo một chút thì hơn, có điều ban tuyên truyền tỉnh ủy thống nhất an bài như thế, Liễu Tuấn cũng không tiện khư khư giữ ý mình.
Cách khu nhà Lăng Nhã ở không xa, Liễu Tuấn ngồi lên chiếc xe số hai của Tiềm Châu đã đợi từ trước.
Vu Hoài Tín nói:
- Thị trưởng, Hàn bí thư đã về ngày hôm quarồi.
Liễu Tuấn gật đầu.
Hàn Húc lần này lên kinh thành, tìm người quen trong cơ quan quốc gia nghe ngóng, Liễu Tuấn cơ bản là biết, đám bạn bè Hàn Húc nghe nói Liễu Tuấn từ chối hạng mục 24 tỷ thì há hốc mồm, tiếp đó quay lại khuyên Hàn Húc từ bò việc này cho xong. Hàn Húc công tác ở cơ quan quốc gia bao nhiêu năm, có mạng lưới quan hệ cực lớn, bạn bè của hắn nói, làm nghề sắt thép này cần rất nhiều công văn phê duyệt, mặc dù rất khó, nhưng không phải tuyệt đối không thể. Nhưng giả sử chính phủ và thị trưởng kiên quyết không phối hợp, cho dù Hàn Húc vỗ bàn quyết định đưa công trình này vào Tiềm Châu thì cũng không cách nào đứng vững được.
Không thể thủ tục nào cũng lấy danh nghĩa thành ủy được chứ?
Thế thì thành trò hề ngay.
Hơn nữa người của cơ quan quốc gia chắc gì đã dám mạo hiểm đi đắc tội Liễu nha nội, giúp Hàn Húc làm thao tác trái quy định này, không khéo ngay bản thân cũng cuốn vào, vì rất nhiều thủ tục cần đích thân Liễu phó thủ tướng ký tên.
Hàn Húc uất ức như thế nào khỏi cần phải nói nữa.
- Thị trưởng, nghe nói mấy thành phố đang tranh nhau cái hạng mục này, thị trưởng thành phố Ngọc Lan mấy ngày trước còn mở tiệc chiêu đãi Lạc Vĩ Phong.
Vu Hoài Tín tiếp tục báo cáo tin tức hắn thăm dò được.
- Uông Quốc Chiêu?
Liễu Tuấn nhướng mày lên.
- Vâng, Uông thị trưởng muốn đưa Cty Vĩ Phong tới Tp Ngọc Lan.
Uông Quốc Chiêu nhậm chức thị trưởng Ngọc Lan không lâu, liền thành lập một khu cao tân mới, vốn định cho nó thành cấp phó sở như khu Trường Hà, thăm dò trên tỉnh, thấy khá khó, liền bất đắc dĩ đặt cho nó cấp chính xử.
Uông Quốc Chiêu làm khu cao tân này, chuẩn bị liên kết với cơ sở công nghiệp nặng của Ngọc Lan, ý đồ so kè với khu Trường Hà quá rõ ràng. Tuy Liễu Tuấn và Sài Thiệu Cơ đã điều đi, bí thư khu Trường Hà là Kỳ Hoành Minh, cấp dưới cũ của Uông Quốc Chiêu.
Nhưng Uông Quốc Chiêu là kẻ cực kỳ kiêu ngạo, tự cho rằng mình là cao thủ kinh tế, nếu bản thân chấp chính Ngọc Lan mà chỉ dựa vào phúc ấm Liễu Tuấn để lại thì với hắn là chuyện mất mặt. Uông Quốc Chiêu chấp chính Ngô Tây thu được thành tích ai cũng phải thừa nhận, chả lẽ lại không cách nào vượt qua được Liễu Tuấn.
Uông thị trưởng không tin.
Nếu thành công đưa Cty Vĩ Phong vào, thì chỉ bằng một mình nó cũng đủ chống đỡ cho cả khu công nghiệp nặng.
Liễu Tuấn không nói gì, Vu Hoài Tín qua kính chiếu hậu nhìn thấy Liễu thị trưởng cau mày.
Xe nhanh chóng tới được ĐTH, một bóng người quen thuộc đứng ở ngoài phòng quay chờ đợi, nhìn thấy Liễu Tuấn liền lộ vẻ vui mừng, đi vội tới, đưa tay ra.
- Xin chào Liễu thị trường.
- Tằng Thiến là cô à.
Tằng Thiến là con dâu của thị trưởng tiền nhiệm của Tiềm Châu, trước kia làm phóng viên ở Tiềm Châu, Trần Hướng Dương nằm viện một thời gian thì mang một chức nhàn trên tỉnh, cơ bản đã nghỉ hưu, để tiện chiếu cố việc ăn ở, Tằng Thiến cũng điều tới ĐTH tỉnh, có điều trước kia Tằng Thiến nhiều lần phỏng vấn tin tức quan trọng trong thành phố, nên Liễu Tuấn cũng khá quen thuộc.
Tằng Thiến trông khá xinh xắn, vóc người cao ráo mặc bộ đồ công sở màu lam, trông khá nhanh nhạy, có chút phong thái của mỹ nhân văn phòng.
- Mời Liễu thị trưởng ngồi nghỉ chút đã, cuộc phỏng vấn phải đợi chút nữa mới bắt đầu.
Tằng Thiến khách khí mời Liễu Tuấn ngồi xuống ghế sô pha, rồi rót trà cho y, sau đó ngồi xuống đối diện, đưa tới một số tài liệu:
- Liễu thị trưởng, đây là tư liệu liên quan tới cuộc phỏng vấn này, ngài xem qua đi.
Tư liệu này Liễu Tuấn đã nhận được từ mấy hôm trước, kiểu phỏng vấn chính quy này đều có kịch bản dựng trước, khi chính thức phỏng vấn cơ bản đều đọc theo sách vở.
Đương nhiên đối tượng được phỏng vấn cũng có thể tự do phát huy, có điều cuộc phỏng vấn này định sẵn đưa lên thời sự tỉnh, nên đối tượng được phỏng vấn đều chọn làm theo tư liệu có sẵn. Nếu tự do phát huy nói không chừng có lời nào không nên nói hoặc trước sau bất nhất thì ảnh hưởng khôn ghay.
Thân là lãnh đạo địa phương sao lại có thể thiếu trình độ như thế?
Liễu Tuấn nhận lấy tư liệu, không lật xem mà hỏi:
- Tằng Thiến, nói thế hôm nay do cô chủ trì tiết mục à?
- Vâng.
Tằng Thiến gật đầu, vẻ mặt có chút hưng phần, trước kia ở Tiềm Châu cô cũng được coi là phóng viên khá có trọng lượng, có điều Tằng Thiến biết đó chẳng qua được thổi phổng lên vì cha chồng cô làm thị trưởng thôi, hơn nữa trình độ ĐTH địa phương sao so bì được với ĐTH tỉnh, rất nhiều thành phố chỉ có một cái ban truyền hình, Tằng Thiến tới ĐTH tỉnh vẫn được coi trọng làm người chủ trì chương trình quan trọng như vậy, đúng là đáng mừng.
Liễu Tuấn cười khích lệ:
- Rất giỏi, Tằng Thiến, có tiền đồ đó.
Tằng Thiến ít tuổi hơn Liễu Tuấn một chút, thêm vào cô lại là con dâu Trần Hướng Dương, nên Liễu Tuấn luôn lộ vẻ trưởng bối, làm Tằng Thiến không quen lắm. Vị này nếu không phải là thị trưởng Tiềm Châu, hai người dứt khoát ngang bối phận, có điều Tằng Thiến nhanh chóng thích ứng, vẻ mặt càng trở nên cung kính.
Tằng Thiến rất hiểu cuộc long tranh hổ đấu ở Tiềm Châu, Liễu Tuấn chẳng những đứng vững chân còn xoay ngược tình thế, làm Tằng Thiến rất kính trọng.
Hai người tán gẫu mấy câu, Tằng Thiến xem giờ rồi nói:
- Liễu thị trưởng, sắp tới giờ phỏng vấn rồi, ngài có cần đọc tư liệu lại một chút.
Liễu Tuấn khoát tay:
- Không cần đâu.
Có tư liệu hay không với Liễu Tuấn mà nói đều không phải vấn đề.
- Vậy mời Liễu thị trưởng.
Tằng Thiến đứng dậy, chuẩn bị dẫn Liễu Tuấn vào phòng quay.
- Đợi một chút.
Đúng lúc này một giọng nữ êm tai vang lên, rồi tiếp đó là tiếng giày cao gót và làn hương thơn lan tới, một cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ đỏ rực xuất hiện trước hai người.
Sắc mặt Tằng Thiến trở nên nghiêm túc.
- Là cô hả, Trương Quỳnh.
Trương Quỳnh chừng 24, 25 ít tuổi hơi Tằng Thiến, trông vô cùng xinh đẹp, vóc người càng bốc lửa, ánh mắt nhìn Tằng Thiến có chút thù địch, đa phần là sự đắc ý không che dấu được.
Ánh mắt này làm lòng Tằng Thiến giật thót một cái.
Trương Quỳnh tươi cười bắt tay Liễu Tuấn nói:
- Chào Liễu thị trưởng, tôi là Trương Quỳnh, là người chủ nhiệm kênh tin tức ĐTH, tôi là người phỏng vấn Liễu thị trưởng.
Mặt Tằng Thiến tức thì trắng bệch
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...