Hành động này của Dư Đan, làm Quách Phàm cú tiết.
- Anh Phàm, người này là ai? Trước kia chưa thấy qua, không phải là bạn trai mới của Dư Đan chứ?
"Mặt mụn" nhìn theo bóng lưng của Liễu Tuấn và Dư Đan, nói với Quách Phàm, còn tiếng "chú" của Dư Đan hoàn toàn không nghe thấy, mà có nghe thấy cũng không để ý.
Lấy đâu ra trẻ như vậy.
- Hừ, mới cái gì mà mới? Cố Khải Tú không phải là bạn trai của Dư Đan.
Quách Phàm tức thì khó chịu, nhìn theo vóc người tha thướt của Dư Đan mà nuốt nước bọt.
Mặt mụn nịnh nọt:
- Cũng phải, toàn là tên tiểu tử họ Cố cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga? Ba anh mà muốn bóp chết bọn chúng chỉ nói một câu là được.
- Bớt nói nhảm đi, theo sau, làm rõ chân tướng rồi hẵng hay.
Quách Phàm nói rồi tung mình lên xe.
Cố Khải Tú đi một chiếc Lexus rất thời thượng, xem ra Cố Đồng Huy rất cưng con trai, không phản đối hắn chơi trội ở trường học.
Hà Mộng Doanh tổng cộng có 3 CLB Trường Thành, ở thủ đô, Nam Phường và Kinh Hoa. Luận quy mô thì đương nhiên CLB ở thủ đô lớn nhất, nhưng cái ở Nam Phương lại có "lịch sử" lâu đời nhất. Rất nhiều thương nhân chính khách có tiếng là khách quen của CLB này, đa số vì chiêu bài "Hà đại tiểu thư" mà tới, Hà Trường Chinh đóng quân ở Nam Phương lâu năm, lại từng là tư lệnh quân khu Nam Phương, có rất nhiều cố giao nơi này, bất kể thể nào những người đó cũng phải tới ủng hộ Hà đại tiểu thư.
Mặc dù với tích cách của Hà chủ tịch mà xét thì không có khả năng coi trong lời nói của Hà Mộng Doanh quyết ý làm ăn lắm, nhưng thân là Đại tiểu thư của nhà họ Hà, ắt phải có chỗ bất phàm, nếu không sao kiếm được gia sản lớn như thế?
Cố Khải Tú mặc dù mới Liễu Tuấn và Dư Đan tới CLB Trường Thành chơi, nhưng hiển nhiên là hắn không hay tới nơi này cho lắm, dù sao còn là sinh viên, không thường tới nơi ăn chơi xa hoa này cũng là bình thường.
Tấm thẻ kim cương miễn phí của Liễu Tuấn có thể dùng ở bất kỳ CLB Trường Thành nào, nhưng Cố Khải Tú mời khách, Liễu thị trưởng chẳng cần tiếc tiền hộ Cố Đồng Huy.
Dư Đan nhìn qua có vẻ rất quen thuộc nơi này, nhỏ giọng nói với Liễu Tuấn:
- Chú, dì thường đưa Nhạc Nhạc tới đây chơi, Nhạc Nhạc đánh cầu lông giỏi lắm.
Nghe Dư Đan nhắc tới Nhạc Nhạc, Liễu Tuấn cười hạnh phúc.
Liễu thị trưởng tới Nam Phương tất nhiên đại bộ phận thời gian ở cùng vợ con, Nhạc Nhạc đã lên lớp cuối của nhà trẻ rồi, sắp thành học sinh tiểu học, tiểu nha đầu ngày càng tinh nghịch, không giống Xảo Nhi. Xảo Nhi của y vĩn viễn hiền dịu nhất.
Có điều với việc Lương Xảo thường tới CLB Trường Thành, Liễu Tuấn vẫn thấy quai quái.
Quan hệ của y và Hà Mộng Doanh có thể giấu được ai chứ sao giấu được Xảo Nhi.
Đôi khi Liễu thị trưởng bị quan hệ giữa Xảo Nhi, Tiểu Thanh và Hà đại tiểu thư làm cho câm nín, xem ra có trùng sinh bao nhiêu lần, Liễu nha nội vĩnh viễn không thể hiểu được suy nghĩ thật trong lòng nữ nhân.
Họ vừa mới tới CLB Trường Thành không lau, chiếc xe Jeep quân đội kia đã phóng ù tới, Quách Phàm và mặt mụn cùng xuống xe.
- Cố Khải Tú, cậu mời khách sao không nói với chúng tôi một câu, chẳng bạn bè gì cả?
Quách Phàm thay đổi sách lược, không nói chuyện với Dư Đan nữa, tránh bị coi thường, đi
Cố Khải Tú mặt thoáng qua vẻ khó chịu, nhưng mau chóng che dấu, nói:
- Mọi người là bạn học mà, cùng ăn cơm đi.
- Thế còn được, Nam Cung đi thôi.
Quách Phàm há miệng cười , gọi mặt mụn, thì ra anh chàng mặt mũi lồi lõm này họ kép Nam Cung.
Mấy người vào phòng bao, Liễu Tuấn đương nhiên ngồi vào vị trí chính, Cố Khải Tú hỏi:
- Chú Liễu, chú thích ăn món gì.
- Khách tùy ý chủ.
Quách Phàm không chờ được hỏi, trực tiếp bảo phục vụ:
- Này cô, cho mỗi người một con bào ngư...
Tiếp đó là gọi liền một loạt món đồ biển đắt tiền, cứ như hắn mời khách.
Liễu Tuấn cau mày.
Cho dù trong mắt y, Quách Phàm chỉ là bề dười, y không thèm so đo, nhưng Quách Phàm tuổi 23, 24 không phải là trẻ con nữa, ngang ngược một chút cũng được đi, nhưng bất chấp lễ tiết như thế làm Liễu Tuấn phản cảm.
Tên Nam Cung kia cũng gọi toàn món ăn đắt tiền.
Cố Khải Tú nói:
- Quách Phàm, Nam Cung Lương, thế là đủ rồi, ăn không hết lãng phí lắm.
- Ồ, Cố công tử xót tiền à? Nhà cậu lắm tiền lắm cơ mà, nghe nói một nửa Nam Phương là của nhà họ Cố , ăn chút đồ biển cũng tiếc? Chậc chậc, Lỗ Tấn nói rất đúng, càng giàu càng keo kiệt, càng keo kiệt càng giàu! .. Được cậu không cần tiếc tiền, bữa này tôi mời.
Quách Phàm nói oang oang.
Cố Khải Tú không chịu nổi nữa, tức giận nói:
- Quách Phàm hôm nay tôi mời Dư Đan ăn cơm, cậu đừng phá đám được không?
Quách Phàm phản kích:
- Cố Khải Tú, ai phá đám? Cậu mời khách, tôi là khách chọn món ăn không được à?
Cố Khải Tú đuối lý cứng họng.
Liễu Tuấn khoát tay nói với cô gái phục vụ:
- Thế này đi, giữ lại bảy món ăn đầu, còn phía sau thì thôi, nhiều qua ăn không hết, lãng phí.
Cho dù đám Quách Phàm "to mồm", nhưng phục vụ nhìn cái biết ngay Liễu Tuấn mới quyết được, khí độ trầm ổn này giống hệt những vị quan lớn thường ghé qua, liền cung kính nghe lời.
Quách Phàm khó chịu trừng mắt nhìn Liễu Tuấn, trước kia bạn bè tù họp đều lấy hắn làm tâm điểm, nhưng nê rmặt "chú" của Dư Đan, nên Quách Phàm chưa trở mặt.
- Đan Đan, đây là bạn học của cháu hết à? Giới thiệu một chút đi.
Liễu Tuấn không quên sứ mệnh tới đây là để tham ưu cho Dư Đan, đương nhiên, loại tình cảm học trò này không đáng tin cậy, hôm nay nhìn trúng người này, nói không chừng chẳng bao lâu đã tuyệt giao rồi. Dù thế Liễu Tuấn không muốn Dư Đan tiếp xúc với chàng trai quá trầm ổn.
- Dạ.
Dư Đan ngoan ngoãn gật đầu.
- Đây là Cố Khải Tú, năm thứ tư hệ thương mại... Kia là Quách Phàm, năm tư khoa quản lý công thương..
Giới thiệu Quách Phàm xong Dư Đan dừng lại, hoàn toàn không nhắc tới Nam Cung Lượng. Người này là một tên "hầu" của Quách Phàm đoán chừng Dư Đan cũng không biết hắn.
Nam Cung Lượng tức lắm, cảm thấy bị coi khinh, lập tức tự giới thiệu:
- Tôi là Nam Cung Lượng, cũng học năm thứ 4 khoa quản lý công thương, cùng lớp với Quách Phàm.. Chưa hỏi "ngài" đây tên tuổi là gì?
Liễu Tuấn cười khẽ:
- Tôi họ Liễu, là chú của Dư Đan.
- Anh là chú của Dư Đan? Sao lại họ Liễu, cô ấy họ Dư mà?
Nam Cung Lượng nhìn một cái biết ngay là hạng đầu đất, không hiểu sao hắn vào được trường đại học hàng đầu như đại học Hoa Nam.
Liễu Tuấn không trả lời hắn, hỏi Quách Phàm:
- Tiểu Quách, thân phụ của cậu là vị nào?
Quách Phàm tức lắm, người này đúng là biết làm ra vẻ, gọi luôn "Tiểu Quách", coi mình là bề trên rồi.
Chưa đợi Quách Phàm đáp, Nam Cung Lượng đã nói ngay:
- Ba Quách Phàm là Quách sở trưởng của sở tài nguyên.
- Là Quách Nhữ Bác à?
Liễu Tuẫn khẽ gật đầu, chẳng trách mà Cố Khải Tú rất kiêng kỵ Quách Phàm. Nhà họ Cố sau khi thất thế trên quan trường, Cố Đồng Huy đương nhiên phải ra sức lấy lòng Quách Nhữ Bác.
- Đúng, chính là sở trưởng Quách Nhữ Bác.
Nam Cung Lượng thấy Liễu Tuấn gọi ngay ra tên Quách Như Bác thì rất đắc ý, cứ như Quách Nhữ Bác cũng là cha hắn.
Một sở trưởng sở tài nguyên đất đai tỉnh D vốn không đủ khiến cho Liễu Tuấn coi trọng, y biết chỉ vì Quách Nhữ Bác và nhà họ Cao có liên quan. Mấy nắm trước khi Liễu Tuấn còn ở huyện Ninh Bắc có xung đột vơi snhà họ Cao, vì đánh trả sự khiêu khích của nhà họ Cao, Hà đại tiểu thư và Xảo Nhi đã khơi lên một đợt sóng lớn, vạch trần chân tướng bẩn thỉu trong chuyện nhà giá rẻ ở tỉnh D, khiến một đám sở trưởng kiến thiết nhà ở và sở trưởng sở tài nguyên đất đai lật nhào.
Khi ấy Cao Kính Chương là bộ trưởng bộ xây dựng.
Đám quan lại bị lật đổ kia đa phần có quan hệ thật thiết với nhà họ cao, thậm chí một số là đích hệ của nhà họ Cao. Vì vụ án này mà danh vọng của Cao Kính Chương có chút ảnh hưởng xấu.
Có điều thế lực Cao hệ không bị đẩy ra khỏi tỉnh D.
Thân tín có thể bị hạ bệ, phạm vi thế lực truyền thống thì không thể mất, Quách Nhữ Bác được đề bạt lên sau đó, nghe nói không những là tâm phúc của Cao hệ, thậm chí có qua hệ thân thích không xa không gần với nhà họ Cao.
Khi xung đột với Thai Duy Thanh, Liễu Tuấn từng chọn đối tượng đát kích cho nên có một dạo Quách Nhữ Bác lọt vào mắt Liễu Tuấn, không ngờ hắn có thằng con trai hoàn khố như thế.
Vậy thì tốt, rất tốt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...