Nhìn văn kiện Ủy ban phát triển quốc gia, ngân hàng TW, ủy ban thương mai quốc gia và bộ tài chính liên danh gửi xuống, Thai Duy Thanh mặt xám ngoét, khóe miệng giần giật, trong mắt ánh lên ngọn lửa rừng rực.
- .. Cho vay tài chính là một mô hình tài chính cần thiết, đồng ý tiến hành thí điểm ở thành phố Tiềm Châu, tỉnh A...
Đó là câu quan trọng nhất trong văn kiện, có câu này toàn bộ việc làm của Liễu Tuấn ở Tiềm Châu là hợp chính sách, không có điểm yếu nào để người ta tóm lấy, dù văn kiện này chỉ nói là thí điểm các bàn ngành liên quan chính phủ tỉnh A cùng chung giám sát tiến hành, nhưng ai cũng biết đó chỉ là một câu nói khách khí thôi.
Người đọc được văn kiện này đương nhiên không chỉ một mình Thai Duy Thanh.
Quá lợi hại!
Đó là phản ứng đầu tiên của Diêu Tuyên.
Xem ra thực lực một nha nội ẩn giấu, người ngoài tuyệt đối không suy đoán được, khi tỉnh A ầm ĩ phái người tra xét việc bán tài sản, thì bốn bộ ủy ban phát xuống văn kiện này, chính là công khai tát Thai Duy Thanh một cái đanh gọn.
Mệnh lệnh của tỉnh trưởng đại nhân sau này có tác dụng ở nơi khác hay không thì chưa rõ, ít nhất không linh nghiệm ở Tiềm Châu nữa, cán bộ Tiềm Châu không quá đần độn thì chỉ nên có Liễu thị trưởng thôi.
Còn Thai tỉnh trưởng, thành bụt đất rồi.
Quan trường rất thực tế, không cần biết quan lớn hay quan nhỏ, quan trọng là ai có thể định đoạt.
Cho dù chưa nhận được thông tri chính thức của tỉnh, Diêu Tuyên cũng biết sứ mệnh của mình ở Tiềm Châu đã kết thúc rồi, một kết thúc xấu hổ, ai cũng biết đó không phải sự xấu hổ của Diêu Tuyên. Diêu Tuyên chẳng chút do dự tập trung cấp dưới của mình lại, ngồi lên xe bus, tới huyện Hồng Sơn du lịch.
Khu phong cảnh Hồng Sơn đúng là không tệ.
Các lãnh đạo Tiềm Châu vẫn rất khách khí với bọn họ, thậm chí phái người tháp tùng, nói là chỉ thị của Triệu Sư Phạm, muôn Diêu chủ nhiệm và các đồng chí trên tỉnh, nghỉ ngơi một chút.
Từ đầu đến cuối Liễu Tuấn không xuất hiện.
Diêu Tuyên thầm thở dài, vị nha nội này tuy rất uy thế nhưng cũng là người tốt. Trước kia thái độ của mình với người ta không ra sao, xem ra sau này phải kiếm cơ hội bù đắp.
Nhưng chuyện còn chưa kết thúc ở đó, sau vặn kiện kia, trung kỳ ủy và bộ giám sát phải một tổ công tác, tới tỉnh S điều tra xem trong quá trình xây dựng bến tầu ở Đông Hải có vấn đề gì hay không, sau khi biết tin tức này, Thai Duy Thanh không ngồi yên được nữa, vội chạy tới thủ đô.
Văn kiện kia cũng đang được đặt trên bàn làm việc của Cù Hạo Cẩm, ông ta cần thận đọc xong, châm một điếu thuốc, khẽ dựa mình vào ghế, trầm tư.
Đột nhiên điện thoại vang lên, Cù Hạo Cẩm cầm lấy ống nghe.
- Lão Cù...
Trong điện thoại là một giọng nói quen thuộc.
- Kinh bộ trưởng.
Cù Hảo Cẩm ưỡn thẳng người, giọng nói có chút kính cẩn, điện thoại là của bộ trưởng trung tổ, mọi người cùng một phe cánh, trước kia giao tiếp không ít. Cù Hạo Cẩm trong lòng có chút kiêng kỵ, vị bộ trưởng này cho dù trong mắt các quan lớn đứng đầu tỉnh, cũng không phải tầm thường, phải cẩn thận ứng phó.
Kính bộ trưởng nói:
- Lão Cù, có chuyện muốn trao đổi với anh đây, đồng chí Tú Quân tạm thời không tiện điều động.
Cú Hào Cẩm cau mày.
Đồng chí Tú Quân, tên đầy đủ là Ân Tú Quân, là bí thư thảnh ủy một thành phố của tỉnh tây bắc, là thuộc hạ Cù Hạo Cẩm coi trọng nhất, tuổi trẻ, có bằng cấp, cực kỳ hăng hái, rất hợp tính Cù Hạo Cẩm. Ông ta một lòng bồi dưỡng thành cán bộ dự bị, lần này được đề nghị điều tới làm thị trưởng một thành phố cấp phó tỉnh ở vùng duyên hải.
Trong chuyện này tất nhiên có Cù Hạo Cẩm toàn lực tiến cử, TW đang khuyển khích giao lưu cán bộ, Ân Tú Quân nếu như thuận lợi làm thị trưởng, mấy năm sau lại về tỉnh làm tỉnh trưởng, thành nòng cốt phái hệ là chuyện thuận tình lý. Chuyện này vốn Cù Hạo Cẩm và các đại lão trong hệ phái cùng Kính bộ trưởng đã thương lượng xong, cơ bản đã được xác định, không ngờ lúc này Kính bộ trưởng lại nói "không được".
- Ha ha, Lão Cù này, các đồng chí có quen điểm khác là bình thường, khi thảo luận trong ban bí thư, đồng chí Nghiêm Ngọc Thành đưa ra chút ý kiết khác ...
Kính bộ trưởng cười nói tự nhiên, có điều Cù Hạo Cẩm biết rõ tính cách Kính bộ trưởng, mộ sự điều động cán bộ gần như được định đoạt lại bị Nghiêm Ngọc Thành chặn đứng, trong lòng Kinh bộ trưởng khó chịu thế nào cũng biết. Nghiêm Ngọc Thành tuy không quản cán bộ, nhưng là bí thư ban bí thư TW, ý kiến của ông không ai có thể xem nhẹ.
Kính bộ trưởng nói:
- Nghiêm bí thư nói, đồng chí Tú Quân còn trẻ, phải rèn luyện thêm, có lợi cho công tác sau này.
Cù Hạo Cẩm im lặng gật đàu.
Ông ta "rèn luyện" Liễu Tuấn, người ta tất nhiên cũng có thể rèn luyện Ân Tú Quân.
Có điều đồng chí Liễu Tuấn trẻ khác đồng chí Ân Tú Quân trẻ, đồng chí Liễu Tuấn có rèn luyện tám mười năm cũng chẳng bằng tuổi Ân Tú Quân hiện nay, Ân Tú Quân mà rèn luyện tám mười năm thì coi như "xong đời".
- Lão Cù, ngoài ra có chuyện cần trao đồi với anh, đồng chí Chính Du rất quan tâm tới chuyện kia ở Đông Hải, trung kỷ ủy và bộ giám sát đã phải tổ công tác tới, dù sao là tố cáo bằng tên thật mà, vẫn phải tra một chút...
Cù Hạo Cẩm mày càng nhíu chặt, đồng chí Chính Du chính là một trong bảy cự đầu, Hình Chính Du bí thư trung kỷ ủy, chuyện kia ở Đông Hải chỉ liên quan tới Thái Duy Thanh, nhưng thân là bí thư tỉnh ủy, ông ta cũng phải chú ý.
- Mặc dù là tố cáo bằng tên thật, cũng không cần khua chiêng gióng trống như vậy chứ.
Cù Hạo Cẩm đề xuất sự bất mãn của mình, dù sao chuyện liên quan tới một bị tỉnh trưởng hiện nhiệm mà.
- Ha ha, đồng chí Chính Du rất coi trọng, bên hải quân cũng quan tâm tới việc này, Hà phó tư lệnh viên phát biểu, nên tra thì phải tra.
Cù Hạo Cẩm giật mình, biết chuyện không đơn giản nữa, ngay cả nhà họ Hà cũng đã bị cuốn vào, quân đội tuy không can thiệp vào chính sự của địa phương, nhưng không cản trở bọn họ tỏ rõ thái độ của mình. Cù Hạo Cẩm có thể không để ý tới "thủ đoạn nhỏ" của Nghiêm Liễu, dù sao không cùng phe cánh, có ý kiến bất đồng là chuyện thường, Cù Hạo Cẩm cũng dùng "thủ đoạn nhỏ" với Liễu Tuấn mà. Nhưng ông ta biết đương kim thủ trưởng coi trọng Hà Vũ hệ ra sao, sẽ không vì chuyện nhỏ này làm ảnh hưởng tới quan hệ với hai nhà Hà Vũ.
Hà Đông Tiên tỏ thái độ, tầm quan trọng không kém phần tổ công tác TW đang tới Đông Hải.
Kính bộ trưởng thông báo xong, khách khí cúp điện thoại.
Cù Hạo Cẩm lại rơi vào trầm tư.
Khi nghe quân đội lên tiếng, phản ứng đầu tiên của Cù Hạo Cẩm là nghĩ tới quan hệ giữ Nghiêm Liễu và nhà họ Hà. Nhưng ông ta mau chóng bỏ phán đoán này, đương kim thủ trưởng luôn chú ý tới thái độ của quân đội, nếu Hà Vũ hệ và Nghiêm Liễu hệ qua lại quá mật thiết, thì không thể tới hôm nay Cù Hạo Cẩm mới được biết tin tức mập mờ từ Kính bộ trưởng. Trước kia không thấy Hà Vũ hệ lên tiếng gì với việc của Nghiêm Liễu, chỉ cứ liên quan tới Liễu Tuấn là quân đội có phản ứng, từ lần trước là đại đội đặc chiến của quân khu đông nam, tới lần này trực tiếp do thành viên hạch tâm của nhà họ Hà lên tiếng, điều này khiến người ta phải suy nghĩ rồi, chẳng lẽ Liễu Tuấn được nhà họ Hà coi trọng?
Cù Hạo Cẩm thấy không thể nào.
Liễu Tuấn là có cái gì mà được nhà họ Hà coi trọng như thế.
Cù Hạo Cẩm nghĩ không ra nguyên nhân trong chuyện này.
Nhưng dù nguyên nhân ra sao thì kết quả rành rành ra đó, lần này Liễu Tuấn phản kích quyết liệt, làm Thai Duy Thanh không thể ngồi yên, phải chạy tới thủ đô.
Người trẻ tuổi này kiên trì ở lại tỉnh A quả nhiên có sự tự tin, không phải là do tính ương ngạnh phát tác.
Cù Hạo Cẩm thở dài, gọi điện cho Hàn Húc.
- Xin chào Cù bí thư.
Bên kia điện thoại Hàn Húc cung kính nói.
- Tiểu Hàn, công tác chuẩn bị cho đại hội nhân dân ra sao?
Hàn Húc cười khổ không ra tiếng:
- Cù bí thư, công tác chuẩn bị cũng gần đủ rồi.
Gần đủ tức là không đại biểu được gì cả, một thành phố Tiềm Châu lớn như thế, công tác chuẩn bị có thể xảy ra sai sót gì? Có thể nắm giữ được phương hướng của hội nghị mới là quan trọng nhất, đại hội lần này liên quan tới hai lãnh đạo tối cao của thành phố.
- Sao? Không tự tin à?
Cù Hạo Cẩm uy nghiêm hỏi, giọng nói mang chút bất mãn. Hàn Húc là cán bộ ông ta rất coi trọng, không hề dưới Ân Tú Quân, sao vừa tới Tiềm Châu lại ôm đầu xoa trán rồi?
Hàn Húc không sợ, nói thẳng:
- Cù bí thư, thời gian quá eo hẹp.
Không phải Hàn Húc tôi kém, mà là thời gian quá ngắn, cả tên người còn chưa nhớ được, bảo tôi làm việc thế nào? Có ba đầu sáu tay cũng chẳng xong.
Cù Hạo Cẩm biết chỗ khó của hắn, nhưng vẫn nghiêm túc nói:
- Bất kể thế nào nhất định phải đảm bảo tuyển cử thuận lợi tiến hành theo đúng ý đồ tỉnh ủy.
- Vâng, tôi sẽ toàn lực ứng phó.
Hàn Húc không do dự, thể hiện quyết tâm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...