Thành lập ban chỉ huy kiến thiết, đặt cấp chính xử, bổ nhiệm Cừu Dụng Chi làm chỉ huy trưởng, những chuyện này đều là quyền hạn chính phủ, nhưng vẫn cần một trình tự tổ chức.
Sau khi tan họp, Liễu Tuấn tới văn phòng bí thư, trao đổi với Hàn Húc vấn đề này.
Chuyện thuận nước đẩy thuyền này, Hàn Húc thường không có lý gì từ chối, thuần túy là kiến thiết kinh tế, thị trưởng có tiếng nói cực lớn, đừng nói là thị trường uy thế như Liễu nha nội, mà có là một thị trưởng yếu thế, Hàn Húc cũng không làm khó người ta ở chuyện này, chèn ép thị trưởng, thậm chí đẩy ra rìa, tuyệt đối không phải là cách làm khôn ngoan.
Bất kể là ai nếu bị dính vào "thanh danh" cực độ chuyên quyền, sẽ trăm hại không có lợi gì với sĩ đồ sau này.
Không ai dám cộng tác với hắn mà.
Huống chi Hàn Húc cũng biết mức độ quan trọng của ban chỉ huy này đối với Liễu Tuấn, ở chuyện này Liễu Tuấn bắt buộc phải thành công. Cho dù cố ép cho một người khác tới, thì có thể chống chọi được một tháng không cũng là cả một vấn đề.
Liễu Tuấn nói xong truyện này, Hàn Húc liền gật đầu tán đồng, nói ngày mai sẽ đưa lên thường ủy thảo luận. Tiếp đó Hàn Húc lại nói tới đại hội nhân dân sắp mở.
- Thị trưởng, danh sách đoàn đại biểu đã xác định rồi, thị trưởng nhận được rồi chứ.
- Ừm nhận được rồi.
- Thị trưởng có ý kiến gì với danh sách này không?
Liễu Tuấn cười:
- Tôi tôn trong quyền tuyển cử của nhân dân.
Hàn Húc cũng cười.
Liễu Tuấn biết vì sao Hàn Húc lại quan tâm tới đại hội lần này như thế, tin đồn chẳng những bất lợi cho Liễu Tuấn, nnói y bị thất tuyển, cũng có tin đồn nhắm vào Hàn Húc, chủ nhiệm hội đồng nhân dân do Lưu Huy kiêm nhiệm, Lưu Huy giao chức vụ bí thư, còn vẫn giữ chức vụ kiêm nhiệm. Tin tức bên lề nói, trên đại hội có khả năng tuyển cử Long phó chủ nhiệm lên làm chủ nhiệm, để cho Hàn Húc một đòn phủ đầu, đồng thời để cho các đại lão trong tỉnh thấy sức mạnh của thế lực bản địa.
Tiềm Châu không dễ bắt nạt thế đâu.
Hàn Húc đã lĩnh giáo uy thế của Liễu Tuấn rồi, thể hiện rõ qua việc bố trí chức bí thư huyện trưởng huyện Bạch Hồ, nếu như về sau không mau chóng cải biến, Liễu Tuấn chẳng những chiếm ưu thế trên cuộc họp văn phòng bí thư, mà trên thường ủy chưa chắc đã rơi xuống hạ phong. Nếu Hàn Húc không thể trúng tuyển làm chủ tịch hội đồng nhân dân, thì thể diện mất sạch, sau này còn triển khai công tác thế nào được nữa?
Nụ cười trên mặt Hàn Húc thoáng qua rồi mất, nghiêm túc nói:
- Thị trưởng, thời gian gần đây bên dưới có một số nhân tố không ổn định, vì vụ án Bạch Hồ mà tâm tình quần chúng cán bộ bất ổn, thành phố nên chăng bố trí lại một chút, có gắng trừ bỏ ảnh hưởng xấu này, đảm bảo cho đại hội thành công tốt đẹp?
- Tôi hoàn toàn ủng hộ bí thư, đúng là nên bố trí lại một chút.
- Được, vậy trên thưởng ủy ngày mai , chúng ta thảo luận vấn đề này, thống nhất tư tưởng, thống nhất bố trí.
Hắn là người mới, Liễu Tuấn cũng chẳng phải "cán bộ cũ", hai người bắt tay hợp tắc vào lúc này là rất cần thiết.
Liễu Tuấn gật đầu.
Hàn Húc trầm ngâm rồi nói:
- Thị trưởng, Quốc tư ủy tỉnh vẫn ở lại Tiềm Châu tra sổ sách, điều này bất lợi cho việc ổn định nhân tâm. Tôi thấy nên phản ánh chuyện này với lãnh đạo tỉnh ủy, để các đồng chí Quốc tư ủy sớm kết thúc công việc.
Liễu Tuấn cười:
- Lãnh đạo tỉnh ủy hẳn là hiểu tình huống này rồi, tin rằng cấp trên sẽ có an bài ổn thỏa. Tiềm Châu dù sao vẫn dưới sự lãnh đạo của tỉnh ủy tỉnh A mà lại.
Hàn Húc nheo mắt lại, khẽ gật đầu, không thảo luận vấn đề này nữa.
Liễu Tuấn còn chưa rời khỏi văn phòng Hàn Húc, nội dung cuộc họp văn phòng thị trưởng đã bị Diêu Tuyên biết hết sức rõ ràng rồi, hắn không do dự, lập tức báo cáo cho Thai Duy Thanh.
Không báo cáo mà được sao.
Hắn đang tra xét, còn chưa có kết luận rõ ràng, người ta đã họp dùng tiền ra sao rồi, hoàn toàn không để các đồng chí Quốc tư ủy vào mắt! Thế cũng được đi, người ta là nha nội mà, Diêu Tuyên biết vị trí của mình. Hơn nữa thời gian qua Liễu nha nội cũng không thất lễ với hắn, quy tắc quan trường không thiếu thứ gì, cần chào mừng có chào mừng, cần tiệc có tiệc, chủ khách đều vui.
Diêu Tuyên dẫn đội tới Tiềm Châu là do nhận lệnh, không phải ý muốn. Liễu Tuấn hiểu rõ, việc công cứ làm, còn việc tư, Liễu nha nội không đắc đội với hắn.
Chuyện nào ra chuyện đó.
Liễu Tuấn biết hắn tới có ý gì mà không để ý, Diêu Tuyên biết ngay vấn đề nghiêm trọng, Liễu nha nội không định thỏa hiệp với Thai tỉnh trưởng, muốn chọi cứng rồi.
Nha nội đúng là nha nội, gan thật ro.
Diêu Tuyên vừa lắc đầu cười khổ, vừa báo cáo.
Song thái độ của Thai Duy Thanh hoàn toàn nằm ngoại dự liệu, hắn vốn tưởng Thai tỉnh trưởng sẽ nổi giận lôi đình, không ngờ Thai Duy Thanh trầm mặc hồi lâu rồi nói ba chữ "tôi biết rồi", sau đó cúp điện thoại.
Thai tỉnh trưởng biết rồi, nhưng Diêu chủ nhiệm chả hiểu ra sao.
Vậy là có ý gì?
Có tra tiếp không thế nào phải nói cho rõ chứ! Thái độ thế này khiến cấp dưới làm việc ra sao? Song làm được tới chức này đầu óc ai kém đâu? Diêu Tuyên trầm tư một hồi, kết hợp với việc La Nguyên Anh bị hạ bệ trước đó không lâu, dần dần phát giác ra manh mối.
Liễu nha nội đã nổi giận, bắt đầu phản kích rồi!
Liễu nha nội phản kích ai?
Tỉnh trưởng?
Thị trưởng đấu tỉnh trưởng, rõ ràng là hành động thiếu sáng suốt, Liễu Tuấn dám chơi thủ đoạn này rõ ràng được thế lực sau lưng ủng hộ, nếu không Liễu nha nội có ngang ngạnh đến đâu cũng không dám làm loạn.
Hiểu ra rồi, Diêu Tuyên vã mồ hôi.
Thai Duy Thanh không gọi hắn về tức là thắng bại còn chưa rõ, đồng thời Thai Duy Thanh chỉ thị không tiến thêm một bước điều tra, nói rõ Thai Duy Thanh không chắc thắng. Bảo hắn ở lại Tiềm Châu chỉ là hi vọng mong manh, nếu tra ra cái gì thật thì phần thắng của Thai Duy Thanh sẽ tăng lên.
Nhưng Diêu Tuyên chẳng có gan theo hắn.
Diêu Tuyên chỉ là cán bộ cấp sở căn cơ không sâu, kẹp giữa hai thế lực khổng lồ như Nghiêm Liễu và nhà họ Cao, không cẩn thận một chút là tan xương nát thịt. Cho dù hắn tra ra được cái gì đó, giúp Thai Duy Thanh giành phần thắng, cũng chẳng được lợi lộc gì, Liễu Tuấn dù bị hạ, thì cũng phải đối diện với sự phản kích tiếp theo của Nghiêm Liễu, cái con tốt cầm cờ chạy trước như hắn sao thoát khỏi tai họa tan xương nát thịt.
Diêu Tuyên ngây ra một lúc, lau mồ hôi lạnh rồi đưa ra quyết định, gọi điện thoại yêu cầu toàn bộ cấp dưới rút về nhà khách Tiềm Châu họp, danh nghĩa là tổng kết tình hình. Tổng kết xong Diêu Tuyên cho nghỉ phép, mọi người tới Tiềm Châu một thời gian rồi, phải nên nghỉ ngơi một chút.
Diêu Tuyên ra quyết định này không lâu, Triệu Sư Phạm gọi điện tới cho hắn, bảo các đồng chí Quốc tư ủy tnhr vất vả quá, hắn đại biểu chính phủ Tiềm Châu, mòi mọi người tụ họp ở nhà khách vào buổi tối dự tiệc, thả lỏng.
Diêu Tuyên thở phào, lập tức đồng ý.
Vậy là thiện ý của hắn được người ta nhận rồi, Liễu Tuấn suy nghĩ chu đáo, không ra mặt mời tiệc, tránh làm khó hắn.
Ngày hôm sau cuộc họp thành ủy Tiềm Châu được mở.
Kiến nghị thành lập ban chỉ huy kiến thiết được nhất trí thông qua, bổ nhiệm Cừu Dụng Chi làm chỉ huy trưởng cũng được nhất trí thông qua.
Tiếp đó Hàn Húc đưa ra bố trí, yêu cầu mói người đồng tâm hiệp lực, ổn định cục diện, xóa bỏ lời đồn, đảo bảo đại hội nhân dân thành công tốt đẹp. Chuyện này cũng không ai phản đối, tất cả nghiêm túc gật đầu.
Trở về văn phòng, Liễu Tuấn triệu kiến Cừu Dụng Chi.
Cừu Dụng Chi đã biết tin từ hôm qua rồi, tâm tình kích động nhưng không vội vàng chạy tới cám ơn Liễu Tuấn, đi theo Liễu Tuấn nửa năm, Cừu Dụng Chi ít nhiều hiểu được tính cách của Liễu thị trưởng, biết y không thích cái trò đó. Dù sao chưa đưa lên thường ủy thảo luận, về lý thuyết còn biến số, mình quá vội vãn không khỏi làm Liễu thị trưởng coi thường.
Cừu Dụng Chi quyết tâm theo Liễu Tuấn để làm một năng thần, chứ không phải nịnh thần.
Liễu thị trưởng triệu kiến lúc này, chắc chắn là muốn trao đổi với hắn công tác của ban chỉ huy, Liễu Tuấn vẫn tác phong cũ, chỉ dặn dò các công việc thiết yếu, chính phủ sẽ giám sát cần thiết, không tùy tiện xen vào thao tác cụ thể.
Đồng thời Liễu Tuấn cũng yêu cầu Cừu Dụng Chi lập tức đưa ra một bản phương án.
- Dụng Chi, bản quy hoạch này phải nhanh, hai ngày là phải có, giao cho tôi xem, sau đó mau chóng triển khai công tác, tất cả các cuộc đấu thầu phải công khai, phải dán bảng công bố, hiểu chưa?
Cừu Dụng Chi gật đầu, hắn biết phải công bố những tin tức này trước đại hội nhân dân.
Đang nói chuyện thì điện thoại bảo mật vang lên, Liễu Tuấn vừa nhân điện thoại, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, cung kính nói:
- Chào thủ tướng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...