Trùng Sinh Chi Nha Nội

7h 50 phút sáng, chiếc xe số 2 của Tiềm Châu đúng giờ tới tòa nhà chính phủ tỉnh, dừng ở bên cạnh là xe số hai của tỉnh A.

Liễu Tuấn và Thai Duy Thanh cùng đến một lúc.

Thai Duy Thanh xuống xe liếc nhìn Liễu Tuấn một cái khẽ gật đầu, Liễu Tuấn cũng chỉ khẽ gật đầu đáp lại, trên mặt không hề lấy có nửa nụ cười.

Nhìn thấy cảnh này nhân viên công tác đều hít một hơi khí lạnh, cảm thấy nhiệt độ xung quanh cứ như giảm xuống liền mấy độ, nhất là Tiểu Vương, khi đi lên bậc thang, thiếu chút nữa vấp ngã.

Người này quá đáng rồi.

Ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, không ngờ lại chẳng chủ động chào hỏi tỉnh trưởng.

Không phải mọi người nói Tiểu Liễu chú ý quy củ nhất sao? Thế nào lại thay đổi rồi.

Tiểu Vương không biết rằng, Liễu Tuấn chỉ quy củ với người quy củ.

Ngươi muốn đấu sao, được thôi, tôi tiếp hết.

Anh muốn chơi thủ đoạn hành chính, tôi đáp bằng thủ đoạn hành chính; nếu chơi trò bẩn, tôi cũng chẳng khách khí. Còn về thị trưởng đại nhân coi thường tôi, tôi chưa chắc coi tỉnh trưởng ngài là cái quái gì đâu.

Những việc làm của Thai Duy Thanh vượt ra khỏi giới hạn của Liễu Tuấn, trong lòng y, Thai Duy Thanh không phải là cấp trên đáng tôn kinh. Một kẻ chơi cả trò bẩn với cấp dưới thực sự không đáng để Liễu Tuấn kính trọng.

Thai Duy Thanh đi vào thang máy, ánh mắt như vô ý liếc qua mặt Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn không thèm nói một cái, đi thẳng vào một cái thang máy khác.

Tiểu Vương người bất giác run lên, Thai Duy Thanh trừng mắt nhìn hắn nghiêm khắc, rất là không vui.

Cuộc triệu kiến hôm nay định sẵn sẽ tràn ngập khói súng.


Nói ra, Liễu nha nội chắn chắn bị chính phủ tỉnh dồn ép cho bực mình, quyết tâm không nhượng bộ chút nào nữa.

Cho dù là đối diện với tỉnh trưởng cũng như vậy.

Liễu thị trưởng khó chịu, chả lẽ Thai tỉnh trưởng dễ chịu à?

Đường đường một tỉnh trưởng bị cấp dưới ngang nhiên coi thường, thực quá nực cười!

Ngang ngược tới thế này là cùng.

Đi vào văn phòng, Thai Duy Thanh ngồi sau bàn làm việc, mặt u ám, Tiểu Vương đứng trước mặt, không biết phải làm sao, nnói nói 8h triệu kiến Liễu Tuấn, nhưng cảnh vừa xảy ra vừa rồi ai biết Thai tinh trưởng nghĩ thế nào?

Hiện giờ Liễu Tuấn đang chắp tay thong dong đứng ở bên ngoài kìa.

Thai Duy Thanh hít sâu một hơi, sắc mặt mau chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Mời đồng chí Liễu Tuấn vào.

Vương thư ký vội gật đầu, luống cuống ra ngoài.

Thai Duy Thanh lại sầm mặt xuống, tên Tiểu Vương này đúng là không thể trọng dụng được, theo mình hơn một năm rồi mà vẫn dáng vẻ kém cỏi ấy, mất mặt tỉnh trưởng.

Xem ra phải nghĩ tới việc thay thư ký khác.

- Liễu tỉnh trưởng, xin mời!
Tiểu Vương hạ thấp giọng nói.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng thầm thở dài.


Tiểu Vương không ở nơi này được lâu nữa rồi.

Đi vào văn phòng, Liễu Tuấn hơi khom người, lạnh nhạt nói:
- Chào Thai tỉnh trưởng.

Thai Duy Thanh gật đầu, không bảo y ngồi xuống mà hỏi thẳng:
- Đồng chí Liễu Tuấn, Tiềm Châu bán tài sản quốc hữu quy mô lớn rốt cuộc là sao?

Liễu Tuấn hời hợt đáp:
- Chuyện này Tiềm Châu đã có báo cáo chuyên môn lên chính phủ tỉnh rồi.

Ý của y rất rõ, tôi đưa báo cáo lên không phải chuyện ngày một ngày hai nữa, vấn đề quan trọng như thế Thai tỉnh trưởng chẳng lẽ chưa xem à?

Thai Duy Thanh né tránh chuyện báo cáo, giọng trở nên nghiêm khắc:
- Ai đồng ý cho các đồng chí làm thế?

Liễu Tuấn nhướng mày hỏi ngược lại:
- Có ai không đồng ý à?

Thai Duy Thanh tức thì bị nghẹn tới tái mặt.

Một chiêu gậy ông đập lưng ông rất hay.

Tỉnh trưởng ngài không đồng ý, nhưng cũng đâu có nói phản đối! Ngay cả phản đối miệng cũng chưa bao giờ nói, tôi cứ coi là ngầm thừa nhận đấy. Có điều nếu là thân tín của tỉnh trưởng theo lệ đó là ngầm thừa nhận, còn với thành phần không được đón chào như Liễu Tuấn, chính là "ngầm không chấp nhận", tới lúc thích hợp sẽ cho cậu biết mặt.


- Đồng chí Liễu Tuấn mời ngồi.

Thai Duy Thanh cố nuốt cơn giận vào lòng, sắc mặt hoàn hoãn, giọng nói cũng hòa hoãn hơn. Dù sao là tỉnh trưởng, công phu kiềm chế đâu kém, huống chi ở trường hợp công khai, Thai Duy Thanh luôn xuất hiện với hình tượng thân dân bình dị.

- Cám ơn tỉnh trưởng.

Liễu Tuấn hiên ngang ngồi xuống đối diện với hắn, ngồi rất nghiêm chỉnh, mắt sáng rực đón nhận ánh mắt Thai Duy Thanh, không có chút nhún nhường nào.

Trong lòng Thai Duy Thanh giật thót.

Người này quá trấn tĩnh, chẳng lẽ y có chỗ dựa? Nhưng theo Thai Duy Thanh biết, ngay cả Liễu Tấn Tài cũng chưa có câu trả lời rõ ràng cho việc này. Tiềm châu "bán gia sản" hoàn toàn do người trẻ tuổi ngang ngạnh ở trước mặt làm ra.

- Đồng chí Liễu Tuấn, trong chuyện này có vấn đề về chế độ sở hữu , đó là nguyên tắc căn bản, đồng chí phải suy nghĩ cho kỹ.
Thai Duy Thanh cũng nhìn thẳng vào Liễu Tuấn, vẻ mặt nghiêm nghị.

Nhưng hành động tiếp theo của Liễu Tuấn lại làm Thai Duy Thanh điên tiết, y nhếch mép cười, tựa như cái vấn đề của Thai Duy Thanh căn bản không đáng trả lời.

- Thai tỉnh trưởng, tôi nghĩ cái vấn đề này căn bản chẳng phải là vấn đề. Số tài sản kia chẳng phải vẫn ở Tiềm Châu sao? Nói trắng ra chỉ là một cách thế chấp vay vốn. Nhưng ngân hàng trong nước tạm thời chưa mở nghiệp vụ này, hoặc là tài chính lưu chuyển không đủ, cho nên tôi mới hợp tác với nhà đầu tư bên ngoài. Số tiền thu được sẽ sinh ra tài sản quốc gia mới, tổng giá trị còn hơn cả tài sản quốc gia vốn có, chỉ là thay bằng một công trình kiến trúc khác mà thôi. Vì thế chẳng có chuyện tài sản quốc gia thất thoát, càng chẳng có chuyện gì về vấn đề sở hữu. Đợi tới khi Tiềm Châu phát triển lên, chúng tôi sẽ suy tính tới việc mua số tài sản này về.
Liễu Tuấn nói từng câu từng chữ một cách thong thả rõ ràng.

Kỳ thực những lời này trong báo cáo viết cả rồi, còn trình bày một cách có hệ thống hơn, chú trọng kỹ xảo văn chương hơn, không thẳng thắn như Liễu Tuấn.

Thai Duy Thanh lạnh lùng nói:
- Đồng chí Liễu Tuấn, hàm nghĩa của chế độ sở hữu căn bản không đơn giản như đồng chí nói. Chuyện liên quan tới chế độ căn bản của quốc gia, không thể dùng lý do nhìn đường hoàng để che dấu, đồng chí muốn toàn diện phổ biến chế độ tư nhân hóa ở Tiềm Châu hay sao.

Lời này ác liệt rồi.

Liễu Tuấn ưỡn mình lên, nghiêm nghị nói:
- Thai tỉnh trưởng nặng lời rồi, tôi tuyệt không có ý đó, cũng không làm như thế. Hiện giờ Tiềm Châu bán ba món tài sản quốc gia, không đại biểu cho Tiềm Châu muốn tư nhân hóa, đây thuần túy là một thao tác tài chính thương nghiệp, các thành phố khác trong nước cũng có ví dụ tương tự, mô hình này quốc gia đã chính thức thực thi từ năm 1979 rồi, có nhiều thành phố trong nước đều cho đăng ký công ty cho thuê. Từ đó có thể thấy, nhà nước không cấm phương thức này. Cá nhân tôi cho rằng, chỉ cần thao tác đúng đây là con đường tốt phát triển kinh tế, giảm bớt gánh nặng tài chính cho chúng ta.

- Vậy ý đồng chí là chẳng những thực thi phương án này ở Tiềm Châu , sau này còn muốn làm ở các khu huyện dưới quyền?

Thai Duy Thanh tạm thời bỏ qua tranh luận vấn đề sở hữu, hỏi tới phương diện khác.


Cái này trong báo cáo có viết rồi, Liễu Tuấn không phủ nhận:
- Đúng thế, nếu như vận hành thành công, thành phố mày mò được phương pháp hoàn chỉnh, chính phủ thành phố đúng là chuẩn bị mở rộng.

Thai Duy Thanh lạnh lùng nói:
- Vậy làm sao đồng chí có thể đảm bảo tài sản quốc gia không bị đánh giá thấp, không bị trong ngoài câu kết chia chác?

- Thai tỉnh trưởng, trên đời này vốn không có chuyện gì tuyệt đối. Bất kỳ loại quyền lực nào cũng có khả năng sinh ra biến chất, tôi không thể đảm bảo một trăm phần trăm, nhưng tôi có thể đảm bảo, trước khi mày mò ra một phương án hòan chỉnh, sẽ không mở rộng ra các khu huyện.

Thai Duy Thanh gật đầu, chậm rãi mà rõ ràng nói:
- Đồng chí Liễu Tuấn, tôi cho rằng hành vi các đồng chí đang tiến hành ở Tiềm Châu là nguy hiểm, là không phù hợp với chính sách hiện hành, cần phải lập tức dừng lại, kiểm tra kỹ càng.

Liễu Tuấn cũng nói từng chữ một :
- Thai tỉnh trưởng, nếu như chính phủ tỉnh có phê chuẩn chính thức vào văn bản tôi sẽ chấp hành! Nhưng tôi giữ quyền khiếu nại lên trên.

Gân xanh trên trán Thai Duy Thanh cuộn lên, nhìn trừng trừng vào Liễu Tuấn, y cũng không hề né tránh.

- Được, đồng chí đi đi.

Một lúc sau Thai Duy Thanh mới nói, không chút sắc thái tình cảm nào.

Liễu Tuấn đứng dậy, khẽ gật đầu chào rồi ngang nhiên đi ra.

Thai Duy Thanh nhìn theo bóng lưng cao lớn của y, vẻ mặt phức tạp, trong phẫn nộ xen chút ngạc nhiên, rồi bất lực. Cao Kinh Chương từng đặc biệt nhắc với hắn về người trẻ tuổi này, hàm ý trong đó Thai Duy Thanh rất hiểu. Nhưng hắn đột nhiên phát hiện ra, trước kia bọn họ chọn Liễu Tuấn làm điểm đột phá Nghiêm Liễu hệ có lẽ là sai, thậm chí là sai lớn.

Trẻ tuổi, không có nghĩa là dễ bị lừa gạt.

Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài yên tâm để Liễu Tuấn ở lại tỉnh A, thế nào cũng phải có lý do.

Sau khi Liễu Tuấn rời đi, thành phố Tiềm Châu không hề ngừng đàm phán, mà còn nhanh chóng ký hợp đồng chính thức. Văn bản mà Liễu Tuấn yêu cầu tỉnh chính phủ không thấy hạ xuống, ngược lại mấy ngày sau, Diêu Tuyên suất lĩnh một đội công tác tới Tiềm Châu, tiền hành điều tra, đồng thời yêu cầu rõ ràng chính phủ Tiềm Châu ngừng ngay việc bán tài sản quốc gia, đợi quốc tư ủy tỉnh có kết quả kiểm tra, và văn bản phê chuẩn của chính phủ tỉnh.

Lúc này chỉ còn cách đại hội nhân dân thành phố Tiềm Châu nửa tháng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui