Liễu Tuấn hơi khựng lại, Cận Hữu Vi tuy nói tùy tiện, nhưng chuyện lớn như vậy thông thể thuận miệng nói đùa được, có điều phá đám một chuyện như thế, lại chẳng phải chuyện chơi.
- Ý của ông cụ nhà anh à?
Liễu Tuấn cẩn thận hỏi.
- Là ý của tôi.
Cận Hữu Vi càng tỏ ra tùy ý.
Liễu Tuấn cười:
- Nói ra nghe xem.
- Trong điện thoại không tiện nói, tôi tới Tiềm Châu nhé, hay cậu tới đây cũng được.
- Để tôi tới, vừa vặn có mấy hạng mục cần liên hệ, tối mai cùng ăn cơm.
- Được, chỉ hai ta thôi, đến chỗ Hiểu Xuân nhé, nơi đấy thoải mái hơn.
- Ừ.
Cận Hữu Vi có mấy vợ bé, Chung Hải Vận biết nhưng không nói ra, cô ta dù hám lợi, nhưng rất khôn ngoan, biết phân tích được mất, hiểu rằng bản thân có được cuộc sống trên đầu trên cổ kẻ khác là hoàn toàn do được gả vào nhà họ Cận, không có chỗ dựa này, cô ta chẳng là cái gì cả. Vì thế duy trì quan hệ vợ chồng với Cận Hữu Vi là điều quan trọng nhất, Cận Hữu Vi có mấy vợ bé cô ta cũng vờ như không biết, cô ta không thể tự tay chặt mấy cây tiền của mình.
Hơn nữa dù Cận Hữu Vi có nhiều vợ bé, nhưng giữ đúng quy tắc, không để những cô gái kia lộ diện, rất giữ thể diện cho bà cả Chung Hải Vận.
Thế là đủ rồi!
Chính vì có sự ăn ý này nên Cận Hữu Vi không lo hậu viện nổi loạn, thực lòng yêu thương mấy cả cô vợ.
Ổ tình của hắn và Hiểu Xuân được xây ở khu Hoa Thành, Liễu Tuấn trước kia cũng đã tới một lần, chủ yếu là không chống được Cận Hưu Vi nài ép, nhất định muốn y phải thử tài nghệ của Hiểu Xuân. Cận công tử đôi khi trẻ con, có gì hay là muốn khoe khoang với Liễu thị trưởng.
Liễu Tuấn vừa tới là hối hận luôn.
Hối hận vì sao không đến sớm một chút? Hiểu Xuân làm món ăn sơn dã thực sự quá hợp khẩu vị của y, ăn tới mồm mép bóng nhãy, còn Cận công tử thì nhìn cảnh đó tới há hốc mồm.
Kẻ này hình như sinh ra là để ăn thịt.
Dù là thế Cận công tử không chủ động mời, Liễu Tuấn tuyệt đối không đề xuất muốn tới chỗ Hiểu Xuân ăn cơm, dù là bạn bè, có thứ cấm kỵ phải chú ý.
Nghe nói Cận Hữu Vi muốn chiêu đãi khách, Hiểu Xuân xuống bếp làm thức ăn.
Cận Hữu Vi đối xử với cô rất tốt, chẳng những tốt với cô mà còn tốt với cả cha mẹ cô, đón cả cha mẹ Hiểu Xuân tới Ngọc Lan ở, lại còn tìm việc cho anh chị của Hiểu Xuân, cả nhà an bài ở Ngọc Lan.
Hiểu Xuân là cô gái rất biết thỏa mãn.
Rất nhiều chị em ở Thúy lam chi dạ làm vợ bé cho người ta, nhưng theo Hiểu Xuân biết, chẳng có nam nhân nào tốt như Cận Hữu Vi. Trừ không có danh phận, còn cái gì cô cũng có, đợi một hai năm nữa, sinh con cho Cận Hữu Vi thì cái nhà này con như vững rồi, Hiểu Xuân không hiểu biết nhiều lắm, suy nghĩ rất mộc mạc, làm Cận Hữu Vi có thể diện trước mặt bạn bè chính là phương thức cô quan tâm tới hắn.
- Hiểu Xuân, làm nhiều thịt vào, vị bí thư ăn thịt mà em nói lần trước tới đó.
Cận Hữu Vi và Liễu Tuấn vừa vào cửa, hắn đã lớn tiếng nói vọng vào nhà bếp.
Bí thư ăn thịt.
Chả nhẽ hai người này ở chốn riêng tư lén "xỉ nhục" Liễu thị trưởng như thế?
Liêu Tuấn nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói:
- Cận Hữu Vi, anh dính phải cái tật nói xấu người khác sau lưng từ khi nào vậy?
Cận Hữu Vi cười ha hả:
- Thị trưởng đại nhân đừng làm ra vẻ, người ta khen cậu đấy. Hiểu Xuân nói cậu lòng dạ tốt, sức khỏe càng tốt, ăn một bữa thịt bằng tôi ăn ba ngày, hâm mô vô cùng, luôn bắt tôi học tập theo cậu, cô gái sơn cước không tâm địa gian xảo như cậu nghĩ đâu.
Liễu Tuấn cũng cười.
Lần trước y tới, Hiểu Xuân mừng không biết phải nói ra sao, cám tạ ơn y như muốn viết luôn cả trên mặt. Nói ra đây đúng là một loại duyên phận, không có "quy củ" của Liễu Tuấn, Cận Hữu Vi chắc gì đã thu nạp cô, chơi chán rồi bỏ, Hiểu Xuân nhất định sẽ chìm đắm trong chốn phong trần.
Một câu nói của Liễu Tuấn đã thay đổi cả đời Hiểu Xuân.
Nghe nói Liễu Tuấn đã tới, Hiểu Xuân vội vàng từ nhà bếp đi ra, cười ngượng ngập, pha trà lên, một thời gian không gặp Hiểu Xuân trắng lên nhiều, thon thả hơn, những đường con càng thêm mềm mại, dần dần biến đổi thành cô gái thành phố rồi.
- Hiểu Xuân, cứ theo quy củ cũ nhé, nhiều thịt, no là được, đừng xa xỉ quá.
Liễu Tuấn cười dặn Hiểu Xuân một câu.
- Vâng.
Hiểu Xuân giọng trong vắt, cười với hai người rồi lại đi vào trong bếp.
Cận Hữu Vi nhìn theo cặp mông đong đưa của cô, Liễu Tuấn liếc hắn với vẻ khinh bỉ. Cận Hữu Vi gãi đầu cười nói:
- Cậu đứng có trêu tôi kém cỏi, mà cũng lạ, sắp một năm rồi, vẫn rất mới mẻ, không thấy chán.
Liễu Tuấn cười:
- Vậy thì đối xử với người ta tổt vào.
Cận Hữu Vi gật đầu, đưa cho Liễu Tuấn một điếu thuốc, nói:
- Này, Cù Hạo Cẩm nói tạm thời chưa chọn được ai, hay là chúng ta tiến cử cho lão ta một người?
Liễu Tuấn chỉ hút thuốc, đợi hắn nói tiếp.
- Cậu thấy Hồ Hảo Học thế nào?
Liễu Tuấn nhướng mày lên:
- Là chủ ý của anh thật à?
Cận Hữu Vi bực bội:
- Cậu không tin à?
- Tôi tin sao được, chú ý này quá độc, nói là chủ ý của ông cụ là anh tôi còn tin.
Cận Hữu Vi trừng mắt:
- Này, cậu đừng có phỉ báng lãnh đạo tỉnh ủy nhé! Làm như chủ ý ông cụ nhà tôi là phải độc ác vậy.
Liễu Tuấn cười:
- Có một chút.
- Chủ ý này đúng là của tôi, vừa nói với ông cụ, kết quả bị mắng mỏ một trận, bảo đừng có xen bừa vào.
- Anh vốn đúng là xen bừa vào.
Cận Hữu Vi lại bực bội, nói không cam lòng:
- Vì sao tôi lại thành xen bừa vào.
Liễu Tuấn không đáp, Cận Hữu Vi vừa nói tới Hồ Hảo Học, là y đoán ngay ra tâm tư của hắn rồi, đây thuần túy là một kể hoạch phá đám. Cù Hạo Cẩm nhất định phải nắm lấy cái ghế bí thư của Lưu Huy, người khác không ai được xen vào, dù là Thai Duy Thanh cũng vậy.
- Tôi còn nghe nói trong cuộc họp kia, Thai Duy Thanh còn kích động hơn Cù Hạo Cẩm còn luôn mồm nói thành ủy Tiềm Châu bỏ mặc giám sát, phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Hắn ra sức như thế chẳng phải muốn chia canh với Cù Hạo Cẩm sao? Không bằng chúng ta dâng cái ghế bí thư đó lên cho hắn tranh, để hắn có khổ không nói được ra lời. Tên Hồ Hảo Học kia muốn tiến bộ lâu lắm rồi, lần này chẳng lẽ không cho người ta một cơ hội cạnh tranh công bằng?
Cận Hữu Vi mặt đầy vẻ âm hiểm.
Liễu Tuấn không trêu hắn nữa, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu:
- Chơi một chút cũng được, nếu không bọn chúng cứ cùng tiến cùng lui mãi, liên thủ đàn áp, làm mọi người quá bị động.
Phái bản địa sở dĩ đi một bước cũng khó nguyên nhân chủ yếu là do Cù - Thai đạt thành hiệp nghị thống nhất, bất kể là ở văn phòng bí thư hay cuộc họp thường ủy, đều chiếm vững vàng thế thượng phong, phái bản địa khó chống lại nổi.
Thấy Liễu Tuấn chấp nhận ý kiến của mình, Cận Hữu Vi hưng phấn, người ghé lại gần Liễu Tuấn một chút nói:
- Vậy cậu bảo xem chuyện này nên làm thế nào?
Liễu Tuấn trừng mắt:
- Anh đưa ra chủ ý sao lại hỏi tôi? Một khách không làm phiền tới hai chủ, cứ để anh làm hết, tôi chỉ đứng xem thôi.
Cận Hữu Vi buông muột tiếng than:
- Sớm biết cậu sẽ phủi sạch sành sanh mà, cái đám chính khách các người ...
- Chính trị gia!
Liễu Tuấn lập tức đính chính.
- Khác quái gì nhau? Toàn là hạng thích chơi âm mưu quỷ kế.
Cận Hữu Vi hầm hừ.
- Không giống nhau! Mục đích khác hẳn, chính khách là vì mưu lợi cá nhân, chính trị gia là vì quần chúng.
Liễu Tuấn khẳng định.
Câu này mà do bất kỳ ai khác nói ra, Cận công tử sẽ phản bác cho kẻ đó cứng họng, nhưng chỉ từ miệng Liễu Tuấn nói ra, Cận Hữu Vi không thể phản bác, Liễu Tuấn vì quần chúng là sự thực.
Không có sự kiên trì của Liễu Tuấn, không khám phá ra được vụ án huyện Bạch Hồ, có Cận Tú Thật chống lưng, Liễu Tuấn sẽ được Lưu Huy dốc sức hỗ trợ, mau chóng dựng lên thế lực của mình ở Tiềm Châu, làm việc thuận lợi hơn nhiều.
Hậu quả của lần phản hủ xướng liêm này với quan trường Tiềm Châu mà nói là một tai họa, không chỉ nhắm vào một mình Lưu Huy, cẩn thận mà tính, Liễu Tuấn sẽ càng khó sống hơn Lưu Huy. Lưu Huy đi rồi, bí thư mới sẽ là thân tín của Cù Hạo Cẩm, dựa vào chiêu bài bí thư tỉnh ủy đằng sau, tân bí thư sẽ dễ dàng lung lạc nhân tâm thu phục cục diện ở Tiềm Châu, còn Liễu thị trưởng sẽ thành tiểu nhân "tranh quyền đoạt lợi" với cán bộ bản địa. Nếu chẳng phải Liễu Tuấn "vội lập uy", bới chuyện huyện Bạch Hồ lên, Lưu Huy sao tới mực té đau như thế?
Hai bên ép lại, khó khăn của Liễu Tuấn quá rõ rồi.
- Chuẩn bị ăn cơm thôi.
Hiểu Xuân vui vẻ gọi, đặt một núi thịt to lên bàn, mùi thơm ngào ngạt lập tức làm hai người thèm nhỏ giải.
- Đợi một chút, sắp xong rồi.
Hiểu Xuân thấy Cận Hữu Vi muốn giơ "ngũ trảo kim long" ra, liền bật cười.
Nhân lúc Hiểu Xuân đi chuẩn bị món ăn khác, Cận Hữu Vi hỏi:
- Liễu Tuấn, đại hội nhân dân Tiềm Châu sắp mở rồi chứ?
- Ừ, đã vào giai đoạn chuẩn bị rồi.
- Vậy hai chữ, tạm thời trên đầu cậu có thể thuận lợi bỏ đi không?
Nếu Lưu Huy không điều đi, Cận Hữu Vi hoàn toàn không hỏi câu này, với uy vọng của Lưu Huy không ai dám gây chuyện cả. Nhưng hiện giờ Tiềm Châu sắp đổi chủ, tân bí thư có thái độ gì, liễu có thể khống chế được phiếu bầu của các đại biểu không thì khó nói.
Liễu Tuấn chỉ cười, như không nghe thấy câu hỏi này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...