Nghe nói Phương Nhữ Thành ngang nhiên hối lộ Liễu Tuấn trong văn phòng thị trưởng, Lưu Hưu tức tới phát điên.
- Phương Nhữ Thành, đồ khốn kiếp.
Lưu Huy thở phì phò, sắc mặt tím tái.
Liễu Tuấn không nói gì, thực tế y cũng bị Phương Nhữ Thành làm tức lắm rồi, sai lầm thông thường Liễu Tuấn có thể tha thứ, thậm chí Phương Nhữ Thành vì muốn ôm lấy chân thị trưởng mà biếu tiền cho y, Liễu Tuấn cũng không tới mức tức giận như vậy. Nhưng Phương Nhữ Thành giở đủ mọi trò cướp miếng ăn trong miệng người dân bị thiên tai, Liễu Tuấn vạn lần không thể tha thứ.
Bị Liễu Tuấn quát đuổi, Phương Nhữ Thành luống cuống chân tay, chạy vội ra khỏi cửa. Liễu Tuấn đi thẳng tới văn phòng của Lưu Huy, thậm chí không hẹn trước, Nam Duệ thấy Liễu thị trượng mặt sa xầm thì kinh hãi, không dám hỏi nửa câu, trực tiếp xin chỉ thị Lưu Huy, mời Liễu Tuấn vào.
- Thị trưởng định xử lý chuyện này như thế nào?
Phẫn nộ hơi nguôi lại, Lưu Huy ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề.
Báo cáo của cục kiểm toán khẳng định phải gửi cho ông ta một bản, Lưu Huy xem xong, biết ngay nội tình không đơn giản. Nhưng ít nhiều vẫn có chút ảo tưởng muốn che chở cho Phương Nhữ Thành, cho rằng hắn không tồi tệ tới mức đó, nói không chừng cán bộ phía dưới che dấu, hiện giờ cán bộ thôn trấn ngày càng lớn gan, tiền gì cũng dám cắt xẻo bỏ túi.
Nhưng Phương Nhữ Thành ngang nhiên hối lộ Liễu Tuấn làm một tia hi vọng cuối cùng của Lưu Huy đã tắt ngúm.
Nếu Phương Nhữ Thành không có gì che dấu, sao dám mạo hiểm như thế? Hối lộ ngay văn phòng làm việc, nếu không phải là quan hệ thân cận nhất thì không một ai dám làm, có thể thấy báo cáo cục cục kiểm toán đã chọc đúng vào chỗ yếu của Phương Nhữ Thành.
- Xin bí thư định đoạt.
Liễu Tuấn giữ sự lễ độ cần thiết, ở trong chuyện lớn như thế này, Lưu Huy quyết không tới mức đánh mất nguyên tắc.
Lưu Huy bình tĩnh trở lại, ít nhất là bình tĩnh bề ngoài, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đưa lên văn phòng bí thư thảo luận một chút vậy.
Đây cũng là trình tự cần thiết, chuyện không chỉ liên quan tới một bí thư huyện ủy, mà có khả năng dính líu vô số cán bộ huyện trấn thôn, không thể đóng cửa lại thị trưởng và bí thư trao đổi là được, cần phải qua trình tự tổ chức.
- Vâng.
Rất nhanh bí thu kỷ ủy Lê Mẫn Trung, phó bí thư Yêu Hải Anh và bí thư chính pháp ủy Đổng Xương đều có mặt trong phòng hội nghị thành ủy, chuyện liên quan hệ trọng ghi chép chỉ có một mình Nam Duệ, ngay cả thư ký trưởng Đường Việt cũng không được tham gia.
Bình thường mà nói cuộc họp văn phòng bí thư đều có lịch chung, triệu tập bất ngờ thế này ắt phải có biến cố trọng đại, ba vị phó bí thư đi vào phòng hội nghị, thấy Lưu Huy và Liễu Tuấn đều mặt mày nghiêm nghị, càng khẳng định suy đoán này.
Thực ra mọi người cũng đã đoán được chuyện này liên quan tới huyện Bạch Hồ, Liễu Tuấn khua chiêng đánh trống phái người đi tra sổ sách huyện Bạch Hồ sớm thành tin tức nóng hổi trên quan trường Tiềm Châu, bày ra thế trận lớn như thế, về công về tư đều phải có câu trả lời thỏa đáng, không thể qua loa cho xong được.
Ba vị phó bí thư vừa nồi xuống, Nam Duệ liền phát mỗi người một bản tư liệu dày, đó là báo cáo kiểm toán của huyện Bạch Hồ.
Các phó bí thư chưa ai đọc bản báo cáo này.
Báo cáo quá dài, chú thích nhiều, trong thời gian ngắn khó mà xem hết, cứ đợi nghe giới thiệu tình huống là được.
Lưu Huy hắng giọng một tiếng, chậm rãi nói:
- Các đồng chí, cuộc họp hôm nay chỉ có một chủ đề, liên quan tới chuyện phát tiền cứu tế ở huyện Bạch Hồ, mời đồng chí Liễu Tuấn trình bày tình huống cho mọi người.
Liễu Tuấn gật đầu, nói:
- Căn cứ vào kết quả điều tra của cục dân chính và cục kiểm toán, huyện Bạch Hồ có hành vi gian lận nghiêm trọng trong quá trình phát triền cứu trợ. Chủ yếu thể hiện ở các phương diện. Thứ nhất, huyện tự ý giữ lại 2 triệu 300 nghìn tiền cứu tế, không phát đầy đủ. Thứ hai, đại bộ phận xã thị trấn cũng tự ý thu giữ tiền cứu tế, không phát đầy đủ cho quần chúng. Thứ ba, gian dối lừa gạt, rõ ràng không phát đủ tiền, nhưng uy hiếp quần chúng ký tên, thậm chí thay quần chúng ký tên, làm sổ sách giả lừa gạt nhân viên kiểm toán.
Các phó bí thư sắc mặt bình tĩnh, các cơ cấu "ăn chặn" tiền cấp trên gửi xuống dùng việc khác nói khó nghe một chút đã trở thành một loại "mốt thời thượng", phàm là tiền trên gửi xuống, tất cả đều biến thành thị Đường Tăng.
Đương nhiên tiền cứu tế khác với các khoàn tiền khác, giữ lại dùng việc khác có tính chất ác liệt hơn nhiều.
- Những điều tôi nói phía trên là hành vi tổ chức, thực tế chuyện giữ tiền cứu nạn dùng mục đích khác là hiện trượng ngày càng nghiêm trọng. Ví như trấn Hoa Thụ huyện Bạch Hồ, huyện phát xuống 1 triệu 1 trăm nghìn, thực sự phát cho quần chúng chỉ chưa tới 700 nghìn, 400 nghìn khác bị cán bộ coi như tiền phúc lợi, trấn trưởng bí thư làm đầu, toàn bộ cán bộ trong trấn ai cũng được chia phần. Còn trong 700 nghìn phát cho quần chúng kia, lại có 200 nghìn là dùng đủ các loại danh nghĩa để khấu trừ, lý do là thồng trù, đề lưu trong thôn, thậm chí là khoản nợ của các năm truớc đều lôi ra! Quả thực là làm càn hết sức, quần chúng bị thiên tai, quốc giá đã phát công văn rõ ràng miễn giảm thuế nông nghiệp và chưng thu lương thực, những cán bộ này lại coi như không biết, ngang nhiên cắt xén.
*** Đề lưu, thống trù: Xem chú thích phần những điều cần biết.
Nói tới đây giọng Liễu Tuấn đề cao thêm vài phần, cả vẻ mặt lẫn lời nói đều trở nên nghiêm khắc.
Yêu Hải Anh hơi ngạc nhiên, cô ta công sự với Liễu Tuấn rất lâu, nên khá hiểu tác phong làm việc của y. Ấn tượng sâu sắc nhất trong cô là Liễu Tuấn vững vàng như núi, làm việc cùng hơn hai năm, trừ thời gian ngoài phản kích lại sự chèn ép của Đinh Ngọc Chu và Đỗ Văn Nhược, Liễu Tuấn đều rất thâm trầm, mừng giận không lộ ra ngoài. Còn hiện giờ Liễu thị trưởng đã nổi giận thực sự, có thể thành hành vi ở huyện Bạch Hồ đã vượt ngoài giới hạn cho phép của Liễu Tuấn.
Yêu Hải Anh liền trở nên trịnh trọng.
Sự thực đã chứng minh, chuyện gì hoặc ai đó khiến Liễu Tuấn nổi giận, Liễu nha nội sẽ truy cứu tới cùng, không làm cho ra nhẽ không thôi.
- Lấy ví dụ xã Đà Loa, huyện gửi xuống 520 nghìn, chuyện đầu tiên mà chính phủ xã làm là lấy ra 120 nghìn, chi tiêu cho tiền cán bộ chính phủ ăn uống ở các nhà hàng, cướp cơm của nạn dân, chi cho ăn uống công, đúng là gan lớn tày trời, cực kỳ vô sỉ.
Lúc này ngay cả Lê Mẫn Trung và Đổng Xương cũng chấn động, không biết là vì sự vô sỉ của xã Đà Loa hay là vị sự phẫn nộ của Liễu Tuấn.
Lê Mẫn Trung cau mày:
- Dám làm thế thì bọn chúng quá lớn gan rồi, thực sự không sở phép nước luật đảng nữa sao?
Thân là bí thư kỷ ủy, gặp phải chuyện tồi tệ như thế, hắn mà không tỏ ý kiến là không được.
Liễu Tuấn cười nhạt:
- Phép nước luật đảng thì đương nhiên ai cũng sợ, có điều hiện tượng này trở thành hành vi phổ biến ở huyện Bạch Hồ không phải là không có nguyên nhân, quan trọng nhất là trên không nghiêm thì dưới làm bừa! Phương Nhữ Thành thân là bí thư huyện ủy, lại đích thân ký chặn 2 triệu 300 nghìn tiền cứu trợ, trong đó trả cho Cty Hồng Đạt 1 triệu 760 nghìn, gọi là tiền mua vật tư chống lũ. Thương nhân trọng lợi, bán đồ cho huyện cứu trợ là đương nhiên, chúng ta cũng không cưỡng ép xí nghiệp quyên tặng, nhưng khoàn tiền này có vấn đề, một cái bao tải giá thị trường là 2,5 tới 2,8 đồng, huyện Bạch Hồ trả cho Cty Hồng Đạt là 4 đồng, vượt giá thị trường 150%....
- Trong chuyện này nhất định là có vấn đề.
Nghe tới đó, Yêu Hải Anh cũng phẫn nộ xen vào.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Tôi đồng ý với đồng chí Hải Anh. Trong chuyện này đúng là có vấn đề, hôm nay Phương Nhữ Thành tới văn phòng của tôi ngang nhiên dùng tiền hối lộ! Nếu như không có vấn đề thì hắn sợ cái gì.
Ba vị phó bí thư kinh ngạc đưa mặt nhìn nhau.
Tên Phương Nhữ Thành này gan quá lớn rồi, dám làm chuyện này không phải là tìm lấy cái chết sao? Nhất là Yêu Hải Anh biết Liễu Tuấn là "đại phú ông" trong thể chế, dùng tiện hối lộ y, chỉ có loại ngu xuẩn không hiểu biết gì mới làm, đúng là trò cười.
Lê Mẫn Trung nói:
- Như vậy là vấn đề của huyện Bạch Hồ rất nghiêm trọng rồi?
- Đúng! Rất nghiêm trọng! Phương Nhữ Thành và rất nhiều cán bộ xã đã đánh mất giới hạn cơ ban của một đảng viên, mất đi lương tri cơ bản của một con người! Bọn chúng không phải đầy tớ của nhân dân, mà là sâu mọt đáng sỉ nhục! Là phần tử phạm tội! Vì thế tôi kiến nghị lập tức thành lập tổ chuyên an, đi sâu tìm hiểu vấn đề của huyện Bạch Hồ, cho người dân một câu trả lời thích đáng.
Liễu Tuấn chém đinh chặt sắt nói.
Yêu Hải Anh nói ngay:
- Tôi tán thành ý kiến của thị trưởng, cần lập án điều tra. Mười một khu huyện của thành phố đều bị thiên tai mức độ khác nhau, nếu như không nghiêm trị huyện Bạch Hồ răn đe các khu huyện khác, thì khoản cứu tế sau này sẽ xuất hiện sơ xuất lớn hơn.
Lưu Huy vốn có chút do dự, không phải là ngại Phương Nhữ Thành, mà nghĩ tới vấn đề ảnh hưởng, nếu như Tiềm Châu nảy ra một vụ án trắng trợn chiếm đoạt tiền cứu nạn, ảnh hưởng sẽ rất xấu, sẽ bôi nhọ cả thành phố Tiềm Châu, nhưng Lâu Hải Anh đã nhắc nhở ông ta, giả sử hiện giờ bao che Phương Nhữ Thành, bao che cho huyện Bạch hồ, một khi chuyện bị bóc trần, các khu huyện khác cũng có vụ án tương tự, thì không phải vấn đề bôi nhọ hay bôi đen nữa, mà là vấn đề sinh tử tồn vong.
- Nếu đã như thế mời đồng chí Mẫn Trung và đồng chí Đổng Xương lập tức rút nhân viên thành lập tổ chuyên án, lập án điều tra.
Lưu Huy ra quyết định
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...