Buổi chiều tại sau khi hàn huyên một hồi với Bạch Dương tại phòng làm việc, Liễu thị trưởng cung thỉnh Bạch ti trưởng dùng chung bữa cơm. Đối với lời mời này, Bạch ti trưởng đương nhiên vui vẻ tiếp nhận.
Thủ đô có rất nhiều phố ăn nổi danh, bình thường Liễu Tuấn sẽ thay đổi địa điểm, mời Bạch Dương nếm lần lượt các mỹ thực tại kinh thành, cũng coi là một bồi thường nho nhỏ với Bạch Dương. Kỳ thực đối với chuyện ăn uống, hứng thú của Bạch Dương còn xa mới bằng Liễu Tuấn. Nói là Liễu Tuấn đi cùng với Bạch Dương, còn không bằng nói là Bạch Dương đi cùng với Liễu Tuấn thì càng chuẩn xác hơn.
Bạch Dương hưởng thụ chính là thời gian ở cùng với Liễu Tuấn.
Cơm nước xong, Bạch Dương bắt đầu giục Liễu Tuấn nhanh chóng về nhà. Chị biết Nghiêm Phỉ cũng không có đi cùng Liễu Tuấn đến Tiềm Châu.
Liễu thị trưởng cũng mặc kệ, cứ coi như không nghe thấy, cứ dính sát lấy chị Bạch Dương không tha, đi theo Bạch Dương tới chỗ ở thanh nhã ấm áp của Bạch Dương. Vừa vào cửa liền ôm lấy chị, đôi tay luồn vào trong bộ đồ tây trang phu nhân của Bạch Dương, trong miệng hồ ngôn loạn ngữ.
"Để em kiểm tra xem, có phải là gầy đi rồi không. . ."
Bạch Dương có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng ôm lấy cái cổ của y, tùy ý bàn tay của y "Tàn sát bừa bãi" trên thân thể mềm mại của mình, hai tròng mắt xinh đẹp toát ra vẻ mê ly.
Người đàn ông này luôn luôn có thể đánh thức dục vọng đang ngủ yên của chị!
Nhưng Bạch Dương lại hơi sợ, Liễu Tuấn luôn nghịch ngợm đủ kiểu, lần này không biết lại muốn chơi trò nào. Hằng năm hoan hảo với Liễu Tuấn, Bạch Dương vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng một ít yêu cầu cổ quái của Liễu Tuấn.
Bộ âu phục gọn gàng của Bạch Dương rất nhanh chảy xuống mặt đất, đồ lót trắng tinh bị vén lên cao, bộ nội y bằng tơ cũng mất đi tác dụng che chắn, một bên tuyết lê cao vút đầy ắp trắng nõn bị Liễu Tuấn ngậm vào miệng, liên tục mút vào, nụ hoa đỏ tươi từ từ cứng lên trong khoang miệng ấm áp.
"Chị. . .em muốn tử hình chị ngay tại chỗ!"
Tiểu ngoan đồng ngẩng đầu lên, nói "hung ác" .
"Không. . ."
Bạch Dương nỉ non, người thì giãy dụa.
Cứ như vậy càng thêm kích thích dục vọng của tiểu ngoan đồng tăng vọt, không quản gì hết bắt đầu lột xuống bộ váy đang bao lấy bờ mông đầy ắp của chị. Bạch Dương giãy dụa một hồi vẫn không lay chuyển được, chỉ đành tùy ý từng bước giải trừ phòng hộ trên người mình, hai thân thể lõa lồ khỏe mạnh quấn lấy nhau, đem phòng khách trở thành "chiến trường" .
Vẫn như trước đây, tiểu ngoan đồng vẫn cường tráng như vậy, anh dũng trùng kích, hò hét hăng say, Bạch Dương rất nhanh đã bị bao phủ trong cơn khoái cảm như thủy triều, tứ chi cuốn chặt lấy Liễu Tuấn.
"Tiểu Tuấn, có chuyện này muốn nói với em. . ."
Sau trận kịch chiến, hai người ôm nhau vào phòng tắm, vui đùa ầm ĩ cọ rửa thân thể cho đối phương rồi mới ôm nhau trở lại trên giường rộng rãi, Liễu Tuấn cứ mãi không đứng đắn, thỉnh thoảng lại vuốt ve, giở trò trên thân thể Bạch Dương.
Khi tiểu ngoan đồng lại ôm lấy, nóng lòng muốn thử, Bạch Dương nắm lấy tay y, thở hổn hển nói.
Liễu Tuấn thấy Bạch Dương hình như nói khá nghiêm túc, liền đình chỉ động tác.
"Chị nói đi."
"Ừ, có thể sang năm chị phải sang Mỹ để học. . . đại học Chicago, chuyên ngành MBA. . ."
Liễu Tuấn lập tức nói: "Chuyện tốt mà, sao lại có an bài như vậy?"
Bạch Dương mỉm cười nói: "Đây là an bài trên ủy, chọn lựa một số cán bộ thích hợp ra nước ngoài bồi dưỡng, học tập phương pháp quản lý tiên tiến hơn."
Liễu Tuấn gật đầu, từ sau khi cha y đảm nhiệm chủ nhiệm Ủy phát triển quốc gia, dự định ở trong nội bộ Ủy phát triển tiến hành một số cải cách, lần này yêu cầu một nhóm cán bộ trẻ tuổi có triển vọng đi ra nước ngoài hấp thu tri thức mới, cải biến tư tưởng. Bạch Dương chính tông là sinh viên xuất sắc của đại học Nhân Dân, lại là nữ cán bộ độc thân, cấp bậc cũng tới cấp chính ti, chính là người thích hợp nhất. Sau khi bồi dưỡng trở về, lý luận kết hợp thực tế, rèn luyện thêm một đoạn thời gian, có thể tại trong ủy gánh vác, đảm nhiệm như người mở đường và sinh lực quân cho cải cách.
"Đi mấy người?"
Liễu Tuấn hỏi.
Bạch Dương đáp: "Năm, đều là cán bộ cấp cục ti, mỗi bộ môn không giống nhau, đi Chicago chỉ có một mình chị."
"Đi bao lâu?"
"Hai năm."
Liễu Tuấn không khỏi nhíu mày: "Hai năm? Có phải quá lâu rồi không? Hơn cả 700 ngày cơ à, thế lúc em nhớ chị thì làm sao?"
Trên mặt Bạch Dương chợt hiện lên vẻ ngượng ngùng, cắn cắn môi, nói: "Nếu em thật sự nhớ chị, có thể qua đó thăm chị mà. . ."
"Được. . ."
Liễu Tuấn không cần suy nghĩ liền đáp ứng ngay, lập tức liền thấy khó hiểu, trước kia Bạch Dương rất ít khi chủ động "cầu yêu" với y, hoan hảo giữa hai người hầu như đều là Liễu Tuấn chủ động yêu cầu, nhiều hoặc ít Bạch Dương có chút như "bị động ứng phó". Như thể lúc này sắp phải xuất ngoại, yêu cầu Liễu Tuấn đi thăm chị, quả thực là có chút ngoài ý muốn.
"Năm tới khoảng lúc nào thì đi Mỹ?"
"Ừ, khoảng chừng tháng 3 đi, lúc Liễu thủ tướng nói chuyện với chị là như vậy."
Bạch Dương đáp, nhớ tới lúc nói chuyện với Liễu Tấn Tài, lại nhìn tình lang anh tuấn cao to trước mắt, trong đầu dâng lên một cảm giác kỳ diệu, một cổ nhu tình kiềm chế không được lại bắt đầu dâng lên.
"Dương Dương, 2 tuổi rồi chứ?"
Bạch Dương đột nhiên hỏi.
"Đúng, vừa đến 2 tuổi. . ." Liễu Tuấn đáp, chợt trong đầu linh quang lóe lên, đột nhiên ôm lấy Bạch Dương, kinh hỉ nói: "Có phải chị đã. . . quyết định rồi không?"
Bạch Dương cắn môi, trên khuôn mặt trắng noãn hiện lên một mảng đỏ ửng.
Liễu Tuấn khẩn trương chờ đợi đáp án của Bạch Dương, Liễu thị trưởng trấn định như cái cân, trong lúc nhất thời hoàn toàn bị tâm tình lo được lo mất khống chế.
Một lúc lâu, Bạch Dương gật đầu, thấp giọng rồi lại kiên định nói: "Chị đã quyết định, chị muốn có một đứa con, đứa con của cậu. . . mặc kệ có hậu quả gì chị cũng không quan tâm. . ."
"Quá tuyệt vời!" Liễu Tuấn hầu như gọi lên, ôm Bạch Dương càng chặt hơn, hận không thể ôm cả người Bạch Dương tiến vào trong người mình, hét lên: "Đừng lo lắng, không có hậu quả gì cả, em sẽ an bài tất cả, cùng lắm thì không làm quan nữa. . ."
Bạch Dương nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt góc cạnh rõ ràng của y, dịu dàng nói: "Không được, em phải tiếp tục đi tiếp, em đã định trước là trở thành châu báu. Về phần chị, kỳ thực có làm quan hay không cũng không sao cả. Chờ chúng ta có con rồi, chị sẽ nuôi nấng nó, bồi dưỡng nó thành tài, làm một người giống như em có cống hiến với xã hội."
Liễu Tuấn tâm thần kích động, hôn nghiến lấy đôi môi đỏ thắm kiều diễm của Bạch Dương, Bạch Dương vươn đôi tay, ôm lấy cổ y, nhiệt liệt đáp lại. Giờ khắc này, tim hai người đã hoàn toàn dán lại với nhau.
***
Sau khi kết thúc đại hội tuyên dương, Liễu Tuấn không có vội vã chạy về Tiềm Châu mà ở lại ở kinh thành một đoạn thời gian, bận bịu với các hạng mục. Vào một ngày đang chuẩn bị định ngày hẹn với một vị ti trưởng của bộ khoa học công nghệ, nhưng ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Cận Hữu Vi.
"Liễu Tuấn, đang ở thủ đô hả?"
Giọng điệu của Cận công tử hình như hơi gấp, điều này rất hiếm thấy, Cận Hữu Vi xưa nay tùy tiện, gặp chuyện tương đối bình tĩnh.
"Ừ, đang ở đây!"
"Bây giờ cậu có rảnh không? Khi nào có thời gian tới sân Golf Quảng An một chuyến đi, giới thiệu một người bạn cho cậu quen
"Sân Golf Quảng An?"
Liễu Tuấn càng thấy khó hiểu, hứng thú của y đối với Golf không lớn, trước đây chơi qua vài lần với Hà Mộng Oánh. Mấy câu lạc bộ nổi danh ở kinh thành, tỷ như câu lạc bộ Trường Thành của Hà Mộng Oánh, câu lạc bộ Quảng An của Cao lão nhị đều có sân Golf. Môn thể thao này mấy năm trước mới phát triển ở thủ đô, rất nhiều quan to cũng bon chen tham gia để thể hiện thân phận cao quý của mình.
Sân Golf Quảng An đương nhiên là sản nghiệp của Cao Bảo Hoành, điều này Liễu Tuấn cũng không thèm để ý. Thân phận hiện nay của y thế nào, làm sao có thể đem Cao lão nhị để vào mắt nữa? Chính là bản thân Cao lão nhị chỉ sợ không thừa nhận cũng không được, cùng là nha nội, cự ly giữa hắn và Liễu Tuấn đã càng ngày càng xa. Cũng giống như cự ly giữa hắn và đại ca Cao Trường Hồng vậy.
Bước chân của Cao Trường Hồng cũng rất nhanh và vững chắc như Liễu Tuấn, đã bước trước Liễu Tuấn một bước lên tới cấp chính phòng. Phải nói, mỗi một phe phái lớn cũng có một thanh niên kiệt xuất đang từ từ nổi lên, trở thành ngôi sao chính đàn càng lúc càng chói mắt, có thể thấy đang còn tiếp tục phát triển, sự thật Cao Trường Hồng xem như là người nối nghiệp đời thứ ba của phe phái mình, vẫn sẽ hoàn toàn được củng cố thêm.
Liễu Tuấn lưu ý chính là Cận Hữu Vi vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở kinh thành, lại còn nói muốn giới thiệu một người bạn cho y quen.
"Đúng, tôi gặp phải một số chuyện phiền toái nhỏ, muốn thương lượng với cậu một chút, trong điện thoại nói không tiện."
Cận Hữu Vi thẳng thắn.
Đã như vậy thì Liễu Tuấn cũng không thể cự tuyệt, lập tức gật đầu đồng ý: "Được, cậu chờ một lát tôi sẽ qua ngay."
Con đường đến câu lạc bộ Quảng An Liễu Tuấn cũng quen thuộc, lập tức lái xe đến đó. Đi chính là con xe BMW màu rám nắng, đây là do Nghiêm Phỉ mua cho y, tính cách của Phỉ Phỉ ngây thơ, nói là muốn mua một "chiếc xe tình nhân" . Đối với chủ ý trẻ con loại này của vợ, xưa nay Liễu nha nội vẫn luôn giơ hai tay tán thành. Phỉ Phỉ sớm thành phú bà hàng tỉ, để cô tốn chút tiền cho mình thì có gì không được?
Dọc theo đường đi không gặp phải chút trở ngại nào, bảo an nhìn thấy nhãn hiệu xe BMW thì lập tức cung kính, nghiêm cúi chào. Câu lạc bộ Quảng An xem như một trong những câu lạc bộ lớn nhất kinh thành, mỗi ngày cũng có không ít ông tai to mặt lớn đến tham gia. Đối với công phu nhận rõ biển số xe bảo an đã sớm luyện thành một đôi 'hỏa nhãn chân tinh', xe có thể treo lên cái nhãn hiệu này thì tuyệt đối là thuộc Thái tử đảng, bằng không có nhiều tiền mấy cũng không đội lên được.
Cận Hữu Vi nói là giới thiệu một người bạn cho Liễu Tuấn quen, khi Liễu Tuấn chạy tới chỉ thấy có Cận công tử cùng vợ cậu ta là Chung Hải Vận, cũng không thấy qua người bạn nào khác.
Thấy Chung Hải Vận, con mắt Liễu Tuấn hơi híp lại.
Mặc dù thời gian y gặp gỡ cùng Cận Hữu Vi không ngắn, số lần gặp Chung Hải Vận cũng không nhiều, trên cơ bản, Cận Hữu Vi rất ít khi mang Chung Hải Vận đến những cuộc họp mặt bạn bè, cũng chỉ gặp qua hai lần ở Cận gia mà thôi.
Lúc này, Chung Hải Vận đột nhiên cùng xuất hiện với Cận Hữu Vi tại thủ đô, sự việc có thể thấy là kỳ lạ.
"Xin chào, Liễu thị trưởng!"
Chung Hải Vận nhiệt tình hơn so với Cận Hữu Vi, giành trước Cận Hữu Vi cùng Liễu Tuấn nắm tay, trên mặt thậm chí mang theo một nụ cười nịnh nọt. Trước đây em trai của cô là ông chủ Chung Hải Tinh trên danh nghĩa của công ty điền sản Tinh Vũ không biết trời cao đất rộng đắc tội với Liễu Tuấn, bị Cận Hữu Vi răn dạy cho một trận. Chung Hải Vận còn có chút không phục, cho rằng Cận Hữu Vi là đánh giá cao người khác, hạ thấp uy phong của mình. Bây giờ trong thời gian 2 năm ngắn ngủi, Liễu Tuấn đã trở thành một thị trưởng. Chung Hải Vận thế mới biết, mặc dù mình là con dâu của bí thư Tỉnh ủy, đối với tầng lớp cao tầng chân chính vẫn biết rất ít.
Hiện tại Cận Tú Thực lui đến tuyến 2, thế giới này, cách Chung Hải Vận càng ngày càng xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...