Gọi khẩu hiệu thì dễ, chân chính giữ được thì không dễ dàng!
Liễu Tuấn mang theo Vu Hoài Tín cùng Cừu Dụng Chi tuần hành trên con đê. Bờ bao ở đoạn đê này nhô ra bên trong Bạch Hồ thành hình dạng nửa cung tròn, chu vi dài phải tới mấy km, rất rõ ràng là đã trải qua gia cố đê đập, thừa sức chống lại đa số các cơn hồng thủy. Nhưng trận hồng thủy năm nay tới vô cùng mãnh liệt, bởi năng lực thoát nước và trữ nước lũ của hai hồ nước lớn trên thượng du đột nhiên giảm xuống, mặc dù đã lường trước hồng thủy sẽ tới từ thượng du, lượng hồng thủy còn không bằng so với năm 1954, nhưng toàn bộ hạ du nằm dưới Trường Giang, mực nước cao nhất đã vượt lên cả cơn đại hồng thủy đặc biệt vào năm 1954.
Tại đỉnh đê vây dưới sự bào mòn không ngừng của hồng thủy đã xuất hiện nhiều chỗ vỡ. Các đội viên xung kích đang liều mạng lấy bao cát bịt vào lỗ hổng. Cơn đại hồng thủy đặc biệt thế này lực ăn mòn sẽ rất mạnh, chỉ một cái miệng nhỏ nếu như không thể ngăn chặn kịp thời rất nhanh sẽ phá hủy hết các đê đập chung quanh, hình thành một cái lỗ hổng lớn hơn. Khi đó có ngăn cản cũng không được nữa.
Chiếu theo tình hình hiện tại, mỗi một chỗ vỡ cũng được ngăn chặn kịp thời. Nếu như hồng thủy không hề dâng lên, quân chi viện có thể tới kịp lúc, có thể bờ đê Bình An cũng giữ được.
"Liễu bí thư. . ."
Đột nhiên, Cừu Dụng Chi đi theo sát bên người y kêu một tiếng.
Liễu Tuấn quay đầu lại, chỉ thấy Cừu Dụng Chi đang cúi đầu nhìn dưới chân, vẻ mặt khẩn trương nói: "Liễu bí thư, có mạch sủi. . ."
Cừu Dụng Chi sống ở bên bờ sông đã lâu, hầu như hàng năm đều phải tham dự vào công việc chống lũ cứu nguy, về phương diện kinh nghiệm rất phong phú.
Liễu Tuấn nhất thời chau mày, trên đê sợ nhất chính là xuất hiện tình huống có mạch đùn, mạch sủi, điều này chứng minh tại giữa con đê đang có một chỗ trống, hồng thủy đang theo những khe trống này chảy vào trong, hơn nữa sẽ từ từ mở rộng, rồi khoét sạch cả con đê, hình thành một lỗ hổng càng to hơn.
Vị trí của mạch sủi lại ở dưới nước, so với đỉnh chóp đê bị vỡ thì càng khó ngăn chặn hơn.
Hồng thủy đang liên tục chuyển động, xoay tròn, mạch nước ngầm dưới nước chỉ càng mãnh liệt hơn so với mặt nước, bao cát thông thường ném xuống rất có khả năng sẽ bị hồng thủy cuốn đi, không tạo ra được tác dụng lớn.
"Mau, tổ chức nhân viên đến ngăn ngừa ở khu vực này!"
"Vâng!"
Cừu Dụng Chi xoay người chạy đến nơi tổ chức nhân thủ, phút chốc, một đội viên xung kích khoảng chừng hơn 20 người khiêng theo bao cát nặng trĩu chạy qua đây.
"Chờ một chút!"
Giữa lúc các đội viên xung kích chuẩn bị ném các bao cát trong tay xuống các mạch sủi trong nước để lấp lại thì Liễu Tuấn lớn tiếng quát ngăn họ lại. Các đội viên đều khó hiểu nhìn vị tổng chỉ huy tuổi còn trẻ đột nhiên xuất hiện này.
"Dưới nước có mạch nước ngầm, ném bao cát nhỏ xuống không có tác dụng. Mọi người đi tìm một ít củi to qua đây, thép cũng được, rồi buộc cùng với các bao cát ném chung xuống!"
Liễu Tuấn ra lệnh.
Tại kiếp trước, ở trong một thế giới song song khác Liễu Tuấn cũng chưa tham gia vào đợt chống lũ cứu nguy lần đó, nhưng y vẫn còn nhớ những sự kiện này, mấy năm nay, không ngừng bổ sung thêm các kiến thức liên quan, bởi vậy mặc dù không có kinh nghiệm thực chiến nhưng đối với hiểu biết về công việc chống lũ cứu nguy vẫn rất rõ ràng.
Mọi người dưới tình huống khẩn cấp, tính phục tòng rất mạnh. Mệnh lệnh của Liễu Tuấn vừa truyền đạt, các đội viên lập tức chạy xuống đại đê đi tìm củi cùng thép. Những vật tư này, ở hiện trường chống lũ thông thường cũng có dự trữ nhất định.
Rất nhanh, các đội viên tìm tới mấy thanh gỗ cùng thép, dùng dây thép cột bao cát vào các thanh củi, 6 thanh củi buộc thành một cái giá, mặt trên buộc chặt vào 2, 30 bao cát, khoảng chừng mất nửa giờ mới chế xong cái "bè bao cát" này.
"Một, hai, ba. . . đẩy!"
Mọi người đều đặn hô lên, đem "bè bao cát" thật lớn đẩy xuống dưới, một trận ầm ầm vang lên, bè cát chìm vào trong nước, rất nhanh, mạch sủi đã bị ngăn chặn.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, kế tiếp, không ngừng có người qua đây báo cáo, nhiều nơi trên đê phát hiện mạch sủi, chỗ vỡ trên đỉnh đê cũng càng ngày càng nhiều.
Liễu Tuấn không ngừng chạy qua lại giữa các con đê, chỉ huy phòng ngự.
"Liễu bí thư. . . Liễu bí thư, bao tải không đủ, đã dùng hết hết. . ."
Một người đàn ông cả người đầy bùn đất chạy đến trước mặt Liễu Tuấn, thở hồng hộc kêu lên.
"Không cần lo lắng, đoàn xe cứu viện đang trên đường đến đây, hẳn lập tức sẽ tới thôi, mọi người nắm chặt thời gian để làm tơi đất, chuẩn bị đá, đoàn xe vừa đến là có thể bắt tay vào làm ngay."
Liễu Tuấn nói.
"Vâng!"
Người đàn ông kia lại nhanh chóng chạy đi.
Dự đoán của Liễu Tuấn đã đúng, họ đụng phải đoàn xe tải đang trên đường đến đây, hơn 10p sau mới chạy đến bờ đê Bình An, các đội viên xung kích đang canh giữ ở trên đê hoan hô lên, mọi người lũ lượt kéo tới dỡ vật tư xuống.
Liễu Tuấn cùng Cừu Dụng Chi đi qua, tìm người phụ trách của đoàn xe, sau khi phân phó họ tháo gỡ hết vật tư xuống, lập tức trợ giúp quần chúng ở bờ đê Bình An cùng cùng phụ cận ly tản đi, đồng thời an bài một số xe vận chuyển đội viên xung kích bị thương đến bệnh viện trong thành phố để cứu chữa.
"Nhớ kỹ, cứu người là quan trong nhất. Chỉ cần người lên xe, mang theo vật phẩm có giá trị thì càng tốt, xoong chảo chum vại gì đó thì không cần, phải thuyết phục quần chúng mau chóng rút lui khỏi đây!"
Liễu Tuấn căn dặn.
"Vâng!"
Người phụ trách đoàn xe lớn tiếng đáp ứng.
Cừu Dụng Chi ở một bên nhắc nhở: "Liễu bí thư, những chỗ thủng càng ngày càng nhiều, nhân thủ không đủ, thể lực của mọi người cũng đang giảm sút rất nhanh. . ."
"Dụng Chi, anh lập tức an bài nhân viên đi phân phát thực phẩm cho mọi người, mọi người vừa ăn vừa làm, nhất định phải ăn, ăn no mới có thể bảo đảm đủ thể lực, lực lượng cứu viện trong thành phố hẳn là rất nhanh sẽ chạy tới!"
"Vâng! Liễu bí thư, không biết nói sao, lực lượng cứu viện ở trong huyện Bạch Hồ vẫn còn chưa tới! Phương Nhữ Thành và Úc Chí Đạt không biết làm thế nào. . ."
Người gọi là Phương Nhữ Thành, Úc Chí Đạt, chính là bí thư huyện ủy cùng huyện trưởng của huyện Bạch Hồ!
Liễu Tuấn trầm giọng nói: "Anh nghĩ biện pháp liên lạc cùng họ, muốn họ lập tức tiếp viện, bằng không thì xử phạt theo kỷ luật đảng!"
Trong lúc này, Liễu Tuấn cũng kéo xuống hết cái mặt nạ tao nhã lịch sự trên quan trường .
Cừu Dụng Chi đáp ứng một tiếng, bắt chuyện với vài người mang các thực phẩm bánh bích quy, nước lọc phân phát cho mọi người, sau đó móc ra điện thoại, cố gắng liên hệ đến trong huyện. Vu Hoài Tín đưa một túi bánh bích quy cùng một lọ nước lọc cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn tiếp nhận, mau chóng vừa nhai vừa nuốt.
Đêm nay thế nào cũng phải chiến đấu suốt đêm.
"Liễu bí thư, vẫn không thể nào liên hệ tới trong huyện được. . . tuy nhiên, đã liên hệ được trong thành phố, ban chỉ huy đã hơn 1000 người qua đây tiếp viện, đang trên đường đến đây, còn có một số lượng lớn máy móc cùng thiết bị cũng đang được vận chuyển tới!"
Liễu Tuấn ăn xong mấy cái bánh bích quy, Cừu Dụng Chi vội vàng chạy tới báo cáo.
Liễu Tuấn gật đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Sau nửa đêm, mưa càng lúc càng lớn, hồng thủy cũng càng lúc càng mãnh liệt, bộ đội tiếp viện vẫn chậm trễ chưa đến, hơn 1000 đội viên xung kích bảo vệ tại trên bờ đê Bình An đã sức cùng lực kiệt, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, tốc độ vận chuyển bao cát rõ ràng đã chậm đi rất nhiều.
Những nơi bị vỡ nhưng lại càng ngày càng nhiều.
Cừu Dụng Chi vẻ mặt lo âu, thấp giọng nói: "Liễu bí thư, có thể sẽ giữ không được. . . trên đê có hơn 1000 người nữa. . ."
Đây là đang nhắc nhở Liễu Tuấn, nếu như giữ không được, hơn 1000 đội viên xung kích này phải nhanh chóng rút lui, bằng không thì sẽ gặp nguy hiểm.
Liễu Tuấn đứng ở đỉnh đê, nhìn hồng thủy cuồn cuộn trước mắt, trầm giọng nói: "Bất kể như thế nào cũng phải kiên trì đến rạng sáng, có lẽ vẫn còn có quần chúng chưa di tản. . ."
Vỡ đê đáng sợ nhất chính là xảy ra vào buổi tối, quần chúng không có phòng bị, lại thiếu thiết bị chiếu sáng, khi di tản sẽ gặp phải trắc trở gấp bội.
"Các đồng chí, cứu viện trong thành phố lập tức sẽ tới, mọi người hãy phấn chấn lên, ráng kiên trì, người còn đê còn, chiến đấu tới cùng!"
Liễu Tuấn đứng ở trên đê, lớn tiếng hò hét.
Y tập võ từ nhỏ, trung khí dồi dào. Mặc dù mưa to gió lớn, tiếng sóng rung trời, nhưng những tiếng la vẫn truyền xa tận bên ngoài, rất nhiều người cũng nghe thấy được.
"Người còn đê còn, chiến đấu tới cùng!"
Trên đê lần thứ hai vang lên tiếng hò hét như trời long đất nở, các đội viên đang xung kích sức cùng lực kiệt phấn chấn tinh thần lên, nhanh hơn tốc độ phòng ngự. Ngay khi đang khẩn trương thì chợt vang lên tiếng bước chân gấp gáp, đèn pin nhấp nháy ánh sáng, trong mông lung một đại đội nhân mã xuất hiện ở dưới đê.
"Tưởng Hoành Mục, Tưởng Hoành Mục. . ."
Một người dẫn đầu, la đến xé cổ họng.
Cừu Dụng Chi vui mừng quá đỗi, kêu lên: "Liễu bí thư, là giọng nói của Úc huyện trưởng Úc Chí Đạt, họ cuối cùng đã tới rồi. . ." Nói rồi, hai tay Cừu Dụng Chi đặt tại bên mép làm thành hình dạng như kèn đồng, hướng phía dưới đê la to: "Úc Chí Đạt, Úc huyện trưởng, tôi ở chỗ này, Liễu bí thư ở chỗ này. . ."
"Cừu chủ nhiệm?"
Úc Chí Đạt nghi hoặc kêu một tiếng, sải bước chạy lên đỉnh đê.
Đây là một người đàn ông tầm 40 tuổi, vóc người nhỏ gầy, người cũng đầy vết bùn đất, hướng về phía Cừu Dụng Chi kêu lên: "Lão Cừu, sao anh lại ở đây? Có phải là Trần thị trưởng điều tới không?"
Cừu Dụng Chi phỏng đoán là tâm phúc của Trần Hướng Dương, Úc Chí Đạt vừa thấy đến hắn thì lập tức đã nghĩ đến Trần Hướng Dương.
Cừu Dụng Chi tiến lên nện cho hắn một đấm thiệt mạnh, la lên: "Con mẹ nó, cuối cùng các anh cũng tới rồi, vì sao lại đến lâu như vậy?"
"Khụ, đường bị sụp nên xe không qua được, tôi phải mang theo đoàn người chạy bộ tới đây. . ." Úc Chí Đạt thở hổn hển giải thích một câu, lại gấp rút hỏi: "Trần thị trưởng đâu, ở đâu?"
"Trần thị trưởng không tới, chỉ có Liễu bí thư tới thôi!"
Cừu Dụng Chi nói.
"Liễu bí thư? Vị này là Liễu bí thư?"
Úc Chí Đạt không hiểu đầu đuôi, hắn nhớ kỹ trong thành phố chưa hề có một vị bí thư họ Liễu, chẳng lẽ là bí thư Lưu Huy?
"Úc huyện trưởng, anh tới đây, tôi giới thiệu cho anh, vị này chính là bí thư Liễu Tuấn, phó bí thư thành ủy Ngọc Lan, hiện tại là phó chỉ huy trưởng của ban chỉ huy chống lũ cứu nguy thành phố chúng ta!"
Cừu Dụng Chi gấp rút giới thiệu cho Úc Chí Đạt.
Úc Chí Đạt hơi sửng sốt, mặc dù Liễu Tuấn đến thành phố Tiềm Châu cũng có một đoạn thời gian, nếu như tại thường ngày, chuyện như vậy, không cần vài ngày là có thể truyền khắp khắp ngõ ngách trong giới quan lại của thành phố Tiềm Châu. Nhưng hiện tại là thời kì đặc biệt, tin tức bị gián đoạn, tất cả mọi người đều bộn bề việc chống lũ cứu tế, đối với việc trên quan trường đương nhiên không nhạy cảm như bình thường, vậy mà Úc Chí Đạt còn không rõ ràng một hồi chuyện như thế.
Liễu Tuấn tuy tại thành phố Ngọc Lan, thậm chí tại đại viện tỉnh ủy tỉnh chính phủ đều là đại danh đỉnh đỉnh, dù sao chức vị không tính là cao, Tiềm Châu chỉ là nằm ở biên giới phía tây nam tỉnh A, cũng không thể khẳng định mỗi một quan viên đều nghe nói qua đại danh của Liễu bí thư.
Tuy nhiên Úc Chí Đạt sẽ không hoài nghi thân phận của Liễu Tuấn, trong lúc này, chức vụ càng cao, thì có nghĩa là trách nhiệm càng nặng nề.
"Xin chào ngài Liễu bí thư, tôi là Úc Chí Đạt huyện trưởng Bạch Hồ!"
Úc Chí Đạt vội vàng cùng Liễu Tuấn nắm tay.
"Xin chào Úc huyện trưởng. Tình huống hiện tại rất nguy cấp, Tưởng Hoành Mục đã và đang tổ chức quần chúng đi tản, giờ đồng chí hãy lập tức phân công nhân thủ để ngăn chặn chỗ vỡ trên đê, nhất định phải bảo vệ được bờ đê Bình An!"
"Vâng, cương quyết hoàn thành nhiệm vụ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...