Buổi tối hôm đó thủ trưởng không ngừng tìm một mình Liễu Tuấn nói chuyện. Mấy vị quan lớn của tỉnh A bao quát cả đám người bí thư tỉnh ủy Cù Hạo Cẩm, tỉnh trưởng Thai Duy Thanh, phó tỉnh trưởng Thôi Phúc Thành cũng bị thủ trưởng triệu kiến.
Mà buổi tối hôm đó tìm Liễu Tuấn nói chuyện cũng không chỉ một mình thủ trưởng.
Từ phòng nghỉ của thủ trưởng trở lại gian phòng của mình không lâu sau, Liễu Tuấn lại nhận được một cuộc điện thoại triệu kiến. Điện thoại là thư ký Tiểu Ngô của Cù Hạo Cẩm gọi tới, mang theo một chút áy náy nói: "Xin lỗi, đã trễ thế này còn làm phiền Liễu bí thư. . . Cù bí thư hỏi bí thư có thời gian không, Cù bí thư muốn nói chuyện cùng với bí thư. . ."
Khi biết rõ Liễu Tuấn khẳng định là đã rõ ràng dãy số gian phòng của Cù Hạo Cẩm, Ngô thư ký vẫn rất chu đáo lập lại một lần.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Ngô thư ký quá khách sáo rồi, Cù bí thư không phải là vẫn chưa có nghỉ ngơi sao? Vậy chờ tôi một lát, tôi sẽ tới ngay."
Lần này, Liễu Tuấn không có đi nghĩ đến nguyên nhân vì sao Cù Hạo Cẩm sẽ triệu kiến mình. Y không có thời gian suy nghĩ, tạm thời cũng không có tâm tư để suy nghĩ đến việc đó. Hai lần thủ trưởng phân phó y ở lại thành phố Tiềm Châu hiệp trợ công tác chống lũ cứu nguy, y phải dốc hết toàn lực làm tốt công việc này mới không làm thất vọng giao phó của thủ trưởng.
Tất cả tâm tư của Liễu Tuấn đều đặt ở trên vấn đề này.
Rất nhanh, Liễu Tuấn đã đi tới gian phòng ngủ của Cù Hạo Cẩm. Tình huống có khó khăn, nhu cầu dùng điện nước của nhà khách Tiềm Châu và các thiết bị phục vụ khác đều phải được bảo chứng. Thủ trưởng Trung ương cùng các lãnh đạo trong tỉnh không để ý đến mua to gió lớn. Đích thân đến Tiềm Châu để chỉ đạo công tác chống lũ cứu nguy, là sự quan tâm lớn nhất đối với nhân dân Tiềm Châu, bất kể như thế nào, phải bảo đảm cho sự nghỉ ngơi của thủ trưởng.
Sáng sớm ngày mai, thủ trưởng đã phải đến các thành phố khác để tiếp tục chỉ đạo công tác chống lũ cứu nguy.
Nơi ở của Cù Hạo Cẩm cũng là căn phòng xa hoa, không gian phòng khách rất lớn.
Nhìn thấy Liễu Tuấn, Cù Hạo Cẩm cũng như lần đầu tiên triệu kiến y một lần tại phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy, ngồi ở trên ghế sofa khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi qua. Liễu Tuấn đương nhiên y theo quy củ, hướng bí thư tỉnh ủy cúi đầu chào hỏi.
"Liễu Tuấn, việc này đã làm rất tốt! Không có sự trợ giúp đúng lúc của cậu, Tiềm Châu có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn. . ."
Đợi Liễu Tuấn ngồi xuống tại đối diện, Cù Hạo Cẩm mới mở miệng nói. Liễu Tuấn đối với tác phong của vị bí thư tỉnh ủy này đã có lý giải nhất định. Người này hành sự việc công thì khá thẳng thắn, cũng không thích nói quanh co lòng vòng.
Mặc dù quyết định để y đi trường Trung ương đảng học tập là Cù Hạo Cẩm đưa ra, ý đồ bài trừ y ra khỏi tỉnh A là rất rõ ràng. Nhưng cách nhìn của Liễu Tuấn đối với Cù Hạo Cẩm cũng không phải rất xấu. Đang ở quan trường, đấu tranh là điều thiết yếu, Cù Hạo Cẩm cũng không thể ngoại lệ. Tuy nhiên cách trở ngại của Cù Hạo Cẩm cũng không như Thai Duy Thanh, đối với thành tích của Liễu Tuấn làm ra cũng không phủ nhận, cũng không lung tung làm chướng ngại vật. Về phần bài trừ Liễu Tuấn ra khỏi tỉnh A cũng là yêu cầu để đấu tranh, đối với tiền đồ của bản thân Liễu Tuấn cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Khi so sánh thì Thai Duy Thanh để cho La Nguyên Anh đảm nhiệm chức chủ tịch tổng công ty sản xuất xe máy Trường Phong, La Nguyên Anh vừa lên nhậm chức đã bắt đầu thanh tra tình hình kinh tế trước đây, nước cờ này chính là nhằm vào bản thân Liễu Tuấn.
Tại trong nội tâm của Liễu Tuấn cũng không thể coi Cù Hạo Cẩm như là địch thủ, nhưng Thai Duy Thanh, người này cứ quấn lấy không bỏ qua. Dù cho thật đã rời khỏi tỉnh A nhưng sau này Liễu Tuấn cũng phải có điều "Báo đáp" lại!
Bị người phía sau tính kế mà không làm ra chút phản ứng gì, đó không phải là phong cách hành sự của Liễu Tuấn.
"Đa tạ Cù bí thư biểu dương, trợ giúp lẫn nhau là điều phải làm, chúng ta là một đại gia đình xã hội chủ nghĩa mà."
Liễu Tuấn nói lời khách sáo, nhưng cũng không tuỳ tiện khiêm tốn. Nếu Cù Hạo Cẩm đã thích đi thẳng vào vấn đề, nếu như Liễu Tuấn quả là cùng hắn ăn nói lan man, chỉ biết sẽ tăng phản cảm của Cù Hạo Cẩm đối với y. Nếu không cần thiết, Liễu nha nội cần gì phải làm cho Cù Hạo Cẩm ghét mình thêm làm gì?
"Mưa lớn, hồng thủy vẫn còn đang tiếp tục, những nhiệm vụ chống lũ cứu nguy sau này sẽ chỉ biết càng ngày càng nặng. Vừa rồi tôi đã nói qua cùng với đồng chí Lưu Huy, còn có đồng chí Trần Hướng Dương, biểu hiện của hai đồng chí này vẫn rất tốt. Thế nhưng thân thể Trần Hướng Dương không tốt, liên tục làm việc với cường độ cao trong thời gian dài đã có chút chèo chống không được. Lão đồng chí mà, có thể lý giải."
Năm nay Cù Hạo Cẩm đã 52 tuổi, tuổi tác của Trần Hướng Dương so với hắn còn lớn hơn vài tuổi, xưng hô Trần Hướng Dương là lão đồng chí cũng không không quá.
"Trần thị trưởng ôm bệnh mà vẫn kiên trì làm việc, tinh thần rất đáng để chúng ta học tập."
Liễu Tuấn nói một câu khen ngợi với Trần Hướng Dương, hai tháng nay quả thực đã khiến cho vị lão thị trưởng này quá mệt mỏi.
"Ừh!"
Cù Hạo Cẩm gật đầu.
"Đồng chí Trị Quôc có chỉ thị rõ ràng, muốn cậu ở lại Tiềm Châu hiệp trợ công tác tiến hành chống lũ cứu nguy, tỉnh ủy cùng tôi cũng rất ủng hộ quyết định này của thủ trưởng. Cậu tuổi còn trẻ, thân thể tốt, sau này còn phải gánh vác trách nhiệm lớn hơn nữa. Hiện nay Tiềm Châu đã có ba bờ bao đã bị vỡ, tạo thành tổn thất tương đối lớn, tình huống như vậy không thể để tiếp tục xảy ra nữa, sinh mệnh tài sản của quần chúng nhân dân là quan trọng nhất. Ngày mai cậu cứ tiếp tục đi tới mấy huyện ở vùng ven sông kiểm tra tình huống một chút, chỉ đạo họ chống lũ cứu tế, hiểu không? Hiện tại cậu là phó chỉ huy trưởng của ban chỉ huy chống lũ cứu nguy của thành phố Tiềm Châu, hãy dùng danh nghĩa này mà đi xuống đó."
"Vâng, Cù bí thư, tôi kiên quyết phục tòng tổ chức an bài!"
"Vậy rất tốt, cậu đi nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát!"
"Vâng!"
Liễu Tuấn vừa mới đứng dậy, Cù Hạo Cẩm lại phân phó một câu: "Trời mưa đường trơn, phải chú ý an toàn!"
"Vâng, đa tạ Cù bí thư quan tâm!"
Cù Hạo Cẩm làm như thế hiểu rõ không có chỉ thị lầm, Liễu Tuấn cảm thấy bản thân cần phải cùng Lưu Huy và Trần Hướng Dương câu thông một chút. Trước đó, y tại Tiềm Châu chính là thân phận "Khách khanh", mặc dù sớm đã mang trên mình chức vụ phó chỉ huy trưởng của ban chỉ huy chống lũ cứu nguy nhưng vẫn chưa có tham dự chỉ huy cụ thể công tác chống lũ cứu nguy, ngoại trừ một đoạn đê sông ngắn mà mình phụ trách, nhiệm vụ chủ yếu của Liễu Tuấn chính là cùng Tiểu Thanh, Xảo Nhi câu thông phối hợp, đem các loại vật tư cứu tế cuồn cuộn không ngừng vận chuyển đến thành phố Tiềm Châu.
Nói y là một người "thương nhân cung ứng" thì càng thích hợp hơn.
Đương nhiên, vật tư mà y cung ứng cũng không thu tiền.
Thủ phủ thế giới Liễu Thanh tổng tài đã nói, chuẩn bị cứu tế lần này chí ít tốn hết 100 ức. Không có bất cứ mục đích gì, cũng không mang theo bất cứ tính chất công lợi nào, chỉ là một loại tinh thần, một câu nói -- như chân với tay!
Xảo Nhi cũng không nói như vậy, nhưng các vật tư của tập đoàn dây chuyền khách sạn Thu Thủy cùng công ty trí nghiệp Hoa Hưng quyên tặng ngân sách không thể ít hơn so với Thịnh Nghiệp.
Ngoại trừ thành phố Tiềm Châu, các tỉnh gặp tai hoạ nghiêm trọng như tỉnh N, tỉnh J cũng đều nhận được rất nhiều vật tư của hai đại tập đoàn tài chính quyên tặng. Hà Mộng Oánh tại thành phố Kinh Hoa chí ít cũng đã bỏ vào 2 ức để cứu tế, Hà đại tiểu thư thậm chí đã mặc áo ngụy trang để lên tuyến đầu con đê lớn. Sau khi bị Liễu bí thư tại trong điện thoại "nghiêm khắc phê bình" mới lui xuống.
Các tập đoàn tài chính có liên quan với Liễu Tuấn đã toàn bộ khẩn cấp huy động. Toàn lực ứng phó, đầu nhập vào trong trận đại chiến thế kỷ này!
Hiện tại, Liễu Tuấn không còn là "khách khanh", mà là một trong những người chỉ huy chủ yếu nhất của công cuộc chống lũ cứu nguy của thành phố Tiềm Châu, nghe ý của Cù Hạo Cẩm thậm chí còn muốn y tạm thời thay thế Trần Hướng Dương nữa.
Liễu Tuấn đối với tình huống của thành phố Tiềm Châu cũng không hiểu rõ, nếu sáng sớm ngày mai đã phải đi xuống, vậy thì trước tiên phải cùng Lưu Huy, Trần Hướng Dương trao đổi tình huống một chút, để trong thành phố phái xuống cán bộ quen thuộc tình huống đi cùng với y xuống đó.
Liễu Tuấn mới vừa quẹo qua một cái hàng lang thì thấy Lưu Huy và Trần Hướng Dương đang đứng ở trước cửa gian phòng của y, vội vã bước nhanh đi qua. Cùng Lưu Huy Trần Hướng Dương nắm tay, đẩy ra cửa phòng, mời bí thư thành ủy cùng thị trưởng vào gian phòng.
"Rất cảm ơn Liễu bí thư, cảm ơn sự viện trợ vô tư của bí thư đối với chúng tôi!"
Lưu Huy cầm tay Liễu Tuấn, luôn miệng nói lời cảm tạ.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Thành phố anh em, trợ giúp lẫn nhau đó là điều cần phải làm, Lưu thư ký quá khách khí rồi, tôi cũng nhận lấy không nổi đâu đó. . . Lưu thư ký, Trần thị trưởng, mau mời ngồi!"
Liễu Tuấn nhường Lưu Huy Trần Hướng Dương ngồi xuống, lại tự mình pha trà cho hai người họ. Lưu Huy cùng Trần Hướng Dương đều là người hơn 50 tuổi, kém không xa so với Liễu Tấn Tài, nếu chỉ luận tuổi tác cũng được coi là cha chú của Liễu Tuấn, đương nhiên Liễu Tuấn phải nên lấy khiêm nhường như vậy để đối đãi.
Lưu Huy Trần Hướng Dương đã có chút bất an. Người thanh niên trước mặt chức vụ tuy là hơi thấp so với họ, thế nhưng địa vị của người ta quá nhiều, trên đầu còn có hai uỷ viên Cục chính trị, nhất là nhìn thấy ngày hôm nay thái độ của Lý phó chủ tịch đối với Liễu Tuấn, hơi có một chút thường thức, chỉ biết ấn tượng của Lý phó chủ tịch đối với Liễu Tuấn rất không tầm thường.
Tuổi còn trẻ, có văn bằng, có bối cảnh, chiến tích của bản thân lớn lao, Liễu Tuấn hầu như có đầy đủ điều kiện để tiến lên cao hơn, tiền đồ ngày sau sẽ không thể hạn định. Phỏng chừng sau khi học tập xong ở trường Trung ương đảng, chức vụ có lẽ sẽ ngang hàng cùng hai người họ thôi.
Trước kia Lưu Huy Trần Hướng Dương không có tiếp xúc chính diện cùng Liễu Tuấn bao nhiêu, chỉ là nghe nói qua một ít tin đồn về Liễu Tuấn, phần lớn có liên quan đến "ương ngạnh". Người thanh niên này thậm chí đã bức phó bí thư tỉnh ủy tới góc tường.
Nhưng hành vi của Liễu Tuấn sau khi đến thành phố Tiềm Châu, so với những gì nghe được quả thực khác một trời một vực, khiêm tốn giữ lễ, gặp chuyện vẫn tiến lên, đâu có nửa điểm "Ương ngạnh" nào đâu? Xem ra lời đồn không đủ bằng chứng!
"Liễu bí thư, Cù bí thư đã tìm chúng tôi nói qua rồi."
Sau khi mọi người hàn huyên vài câu, Lưu Huy liền vào chính đề. Ngay khi bắt đầu, Trần Hướng Dương vẫn chưa nói lời nào, mọi việc đều nhường Lưu Huy nói trước, trên mặt mang theo vẻ uể oải. Việc này cũng là giác ngộ mình là người thứ hai. Theo Liễu Tuấn biết, Lưu Huy cùng Trần Hướng Dương đều là do Cận Tú Thực đề bạt lên, đều theo cùng phương hướng, hai người nhất trí. Mấy năm nay Tiềm Châu xã hội yên ổn, kinh tế phát triển mặc dù không nhanh chóng như thành phố Ngô Tây, ở trong tỉnh cũng xếp hạng top 3, là hai cán bộ lãnh đạo rất tốt.
"Ý của Cù bí thư, Hướng Dương tuổi đã cao thân thể không tốt, chủ yếu là chỉ huy ở trong thành phố, mấy khu huyện cấp dưới ở vùng ven sông thì phải vất vả Liễu bí thư đi tới đôn đốc rồi."
Lưu Huy lựa chọn dùng từ, nói rất khách sáo.
Trần Hướng Dương thì hướng Liễu Tuấn hơi hạ thấp người, mang theo một tia áy náy, cũng mang theo một tia bất đắc dĩ, nói: "Liễu bí thư, thực sự là vất vả cho cậu!"
Liễu Tuấn vội vàng khiêm tốn nói: "Trần thị trưởng quá khách sáo rồi, đều là tổ chức an bài cả mà, Trần thị trưởng ôm bệnh nhưng vẫn kiên trì làm việc, chính là tấm gương để chúng tôi học tập!"
Trần Hướng Dương cười cười, khoát khoát tay, nét uể oải trên mặt càng sâu.
Ông ta quả thực cũng rất mệt mỏi!
"Lưu thư ký, Trần thị trưởng, nếu là chỉ thị của Cù bí thư cùng tỉnh ủy, chúng tôi đương nhiên là kiên quyết chấp hành. Ở chỗ này tôi có một thỉnh cầu, xin trong thành phố phân phối xuống cho tôi mấy đồng chí quen thuộc tình huống bên dưới, đi cùng ta xuống đó, để mau chóng quen thuộc tình huống, đầu nhập làm việc."
"Việc này đương nhiên rồi, sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ phái cán bộ qua đây, đi cùng Liễu bí thư xuống đó!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...