Trùng Sinh Chi Nha Nội

Khi phi cơ trực thăng của không quân ầm vang bay tới bầu trời Trường Giang. Những quân dân đứng xem trên con đê lại trở nên phấn chấn lần nữa.

Lúc này, Liễu Tuấn nghe được phía sau có động tĩnh, quay đầu nhìn thì thấy một đoàn xe xuyên suốt đang chạy qua đây rồi dừng ở dưới đê, một bóng dáng nho nhã từ trong xe đi xuống, đi về hướng con đê, chính là thường ủy cục chính trị, phó chủ tịch quốc gia Lý Trị Quốc.

Người theo sát tại bên cạnh lãnh đạo trung ương Lý phó chủ tịch, nét mặt uy phong, sắc mặt nghiêm túc, chính là uỷ viên Cục chính trị, bí thư chính pháp ủy trung ương Nghiêm Ngọc Thành!

Phía sau Nghiêm Ngọc Thành còn có một tướng quân quân trang chỉnh tề, cũng là người Liễu Tuấn rất quen thuộc, tư lệnh viên Bộ đội nội vệ thượng tướng Vũ Hoàng Hà.

Ngoài ra còn có các vị lãnh đạo chủ chốt của tỉnh A là bí thư tỉnh ủy tân nhậm Cù Hạo Cẩm, tỉnh trưởng Thai Duy Thanh, phó tỉnh trưởng thường ủy Thôi Phúc Thành cũng cùng đi với Lý phó chủ tịch tới thành phố Tiềm Châu.

Trên đê tiếng vỗ tay vang lên như tiếng sấm.

Liễu Tuấn cùng Lý tư lệnh vội vàng đi nhanh đến nghênh đón.

Lý phó chủ tịch không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy Liễu Tuấn, cảm thấy rất ngạc nhiên, hỏi: "Liễu Tuấn, cậu không phải là làm việc ở thành phố Ngọc Lan sao? Sao bị điều tới Tiềm Châu rồi?"

Vừa nghe nói như thế, sắc mặt của Cù Hạo Cẩm cùng Thai Duy Thanh đồng thời thoáng bị biến ảo, lập tức lại khôi phục như thường.

Lý phó chủ tịch nhận biết Liễu Tuấn có thể lý giải, dù sao Liễu Tuấn là con trai của Liễu Tấn Tài, Liễu Tấn Tài lại là đại tướng đắc lực của Lý phó chủ tịch, hơn nữa đoạn thời gian trước Liễu Tuấn học tập tại trường trung ương đảng, Lý phó chủ tịch kiêm nhiệm hiệu trưởng của trường trung ương đảng, nếu có cơ duyên xảo hợp, học viên cũng có cơ hội cùng Lý phó chủ tịch gặp mặt một lần, thậm chí nói chuyện vài ba câu. Thế nhưng lý giải của Lý phó chủ tịch đối với Liễu Tuấn rất hiển nhiên không phải chỉ dừng ở mức độ gặp mặt như vậy, thậm chí còn rất biết rõ Liễu Tuấn đang làm việc ở nơi nào.

Thực sự địa vị của đôi bên kém quá xa. Lý phó chủ tịch có thân phận thế nào, chiếm vị trí chủ chốt tại bên trong đảng, dùng một ngày kiếm tỷ bạc tới để hình dung công việc của ông cũng không quá đáng chút nào. Một cán bộ cấp phó phòng không đến ba mươi tuổi như Liễu Tuấn đây không ngờ có thể ở trong cảm nhận của Lý phó chủ tịch để lại ấn tượng sâu sắc như vậy, quả thực có chút không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa, từ cách xưng hô của thủ trưởng đối với Liễu Tuấn cũng có thể nhìn ra một ít manh mối.

Lý phó chủ tịch gọi chính là "Liễu Tuấn", mà không phải là "đồng chí Liễu Tuấn" trong giọng điệu tùy ý lộ ra một cổ thân thiết, thái độ giống như trưởng bối đối với vãn bối. Đối với người có tiếng trước sau như một lấy nghiêm cẩn cụ thể như Lý phó chủ tịch mà nói, xưng hô như vậy tuyệt đối không phải là sơ sẩy, mà là tự nhiên mà vậy.

"Báo cáo thủ trưởng, tôi tạm thời đến Tiềm Châu để trợ giúp."


Liễu Tuấn nghiêm đáp.

Thôi Phúc Thành ở một bên cũng hăng hái chen vào nói: "Thủ trưởng, đồng chí Liễu Tuấn từ khu Trường Hà đưa đến thành phố Tiềm Châu hơn 100 xe vật tư cứu tế, hóa giải khẩn cấp cho Tiềm Châu!"

Lý phó chủ tịch liên tục gật đầu, nói: "Không tệ không tệ, một phương gặp nạn tám phương trợ giúp mà, lúc này mới thể hiện được tấm lòng của một người cán bộ đảng viên!"

"Đa tạ thủ trưởng, đây là việc chúng tôi phải làm!"

Lý phó chủ tịch lần thứ hai gật đầu, đi tới trên đê, lớn tiếng thăm hỏi với các quan binh cùng quần chúng đang chiến đấu hăng hái ở đây: "Các đồng chí vất vả rồi, tôi đại biểu trung ương đảng, quốc vụ viện, quân ủy trung ương đến để thăm mọi người!"

Trên đê lại phát ra tiếng vỗ tay như tiếng sấm lần nữa.

Lý phó chủ tịch hướng các quân dân phất tay thăm hỏi, lập tức đi nhanh tới bờ sông, mắt nhìn phi cơ trực thăng trên bầu trời cùng hai mẹ con bị nhốt trên cô đảo giữa lòng sông. Liễu Tuấn tiện tay đưa kính viễn vọng qua, nói: "Mời thủ trưởng nhìn. . ."

Lý phó chủ tịch tiếp nhận kính viễn vọng, nhìn về giữa sông, thần sắc trên mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.

Những vị quan lớn Nghiêm Ngọc Thành, Vũ Hoàng Hà, Cù Hạo Cẩm, Thai Duy Thanh vây quanh bên cạnh Lý phó chủ tịch, đồng loạt nhìn về giữa sông. Hoặc là có người ở trong lòng đang oán thầm Liễu Tuấn không hiểu quy củ, không biết chủ động nhường vị trí cho các đại lão, nhưng trong thời khắc này ai cũng sẽ không nói ra ngay mặt.

Dù sao một đoạn đê sông này đều do Liễu Tuấn phụ trách.

Ngay khi hành động cứu viện đang được triển khai cũng tác động đến tư tưởng mọi người.

Phi cơ trực thăng quân dụng đang đảo quanh trên bầu trời cô đảo, chậm rãi giảm độ cao, cánh trực thăng quạt tạo ra sóng nước bập bềnh, thổi cho mẹ con ở trên nóc nhà đứng không vững, bắt đầu lung lay, những quần chúng đứng xem bên bờ sông kìm lòng không đậu phát ra tiếng la hoảng.

Lúc này trên mặt sông gió lớn sóng gấp, mưa tầm tả còn đang tiếp tục trút xuống. Trên tòa kiến trúc ở giữa lòng sông chỉ có một bộ phận cực nhỏ lộ ra khỏi mặt nước, phi cơ trực thăng xoay quanh mấy vòng, thủy chung không dám hạ xuống, thực sự thiếu nơi hạ cánh.


Phi cơ trực thăng tiếp tục xoay quanh ở trên không, cửa khoang thuyền đã mở, buông xuống thang đu, một nhân viên đội bay đang bám vào thang đu chậm rãi hạ xuống, nỗ lực tiếp cận hai mẹ con đang bị nhốt ở trên nóc nhà.

Tim mọi người lại bị nhắc lên tới cổ họng, ngay cả những vị lãnh đạo trung ương như Lý phó chủ tịch cũng nín hơi tĩnh khí, cùng đợi kết quả.

Thế nhưng gió thổi trên mặt sông thực sự quá lớn, thang đu cùng nhân viên cứu viện như thể một chiếc lá khô ở giữa biển rộng bị cơn gió lớn thổi lắc lư bất định, nhân viên điều khiển phi cơ trực thăng dốc hết toàn lực cũng không thể hoàn toàn ổn định thân máy, phi cơ trực thăng ở trong cơn gió lớn lắc lư dữ dội.

Một trận gió mạnh thổi qua, thang đu bắt đầu xoay tròn, nhân viên cứu viện thoáng cái bị đung đưa ra thật xa.

Trên đê vang lên một loạt tiếng la hoảng.

Vũ Hoàng Hà nhíu mày, nói: "Như vậy không được, quá nguy hiểm, nhân viên cứu hộ sẽ xảy ra tai nạn!"

Hắn là tư lệnh viên Bộ đội nội vệ, đối với hành động cứu viện giống thế này, kinh nghiệm đặc biệt phong phú, thấy tình hình này biết tiếp tục cứu viện như vậy hoàn toàn không có hi vọng thành công, một nước cờ vô ý chính là kết cục cơ hủy nhân vong.

Lý phó chủ tịch yên lặng nhìn trong sông, chốc lát sau trầm giọng nói: "Mệnh lệnh phi cơ trực thăng trở về, định ra phương án cứu viện lại lần nữa!"

Lý Thế Quân nghiêm cúi chào, lớn tiếng đáp: "Vâng!"

Sau đó phi cơ trực thăng đạt được chỉ thị trở về địa điểm xuất phát, bất đắc dĩ rời khỏi vùng trời trên mặt sông, trong đám người phát ra một loạt tiếng thở dài.

Lý phó chủ tịch xoay người lại, ánh mắt cơ trí đảo qua trên mặt từng nhân viên đi theo, dùng thanh âm trầm thấp nói: "Bất kể như thế nào, nhất định phải cứu ra quần chúng bị nhốt, quyết không thể để một người quần chúng nào ở lại trong cơn hồng thủy!"

Đám người Nghiêm Ngọc Thành rất nghiêm túc gật đầu.


"Lại đây, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút, bước tiếp theo nên áp dụng phương pháp gì sẽ thỏa đáng hơn."

Mọi người ở đây đều bị người kỳ tài kiệt xuất, kinh nghiệm sóng gió, cơ trí vô bì, nhưng đối mặt với hoàn cảnh hiểm ác như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ai cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt không sơ hở tý nào.

Liễu Tuấn suy nghĩ một chút, nói: "Các vị thủ trưởng, vị trí hiện tại của quần chúng bị nhốt là trên nóc một tòa nhà ở gò đất giữa lòng sông, cách con đê bờ sông một cự ly thẳng tắp. Đại khái là 130m tới 150m, bên cạnh căn nhà có hai vòng nước xoáy rất lớn, thuyền cứu hộ không thể thuận lợi tới gần, tôi có một kiến nghị, có thể thử phái người leo lên nóc nhà, dùng dây thừng cố định vị trí, tiếp ứng cho họ bơi qua đây!"

Ánh măt tất cả mọi người đều nhìn Lý phó chủ tịch, chờ ông định đoạt.

Lý phó chủ tịch lại nhìn qua Vũ Hoàng Hà, nói: "Vũ tư lệnh viên, ý kiến của đồng chí thế nào?"

Vũ Hoàng Hà trầm ngâm chốc lát, mới nói: "Biện pháp khác cũng đã thử qua, nếu không được thì có thể thử biện pháp này thử một lần, có điều là cự ly 150m dây thừng sẽ quá nặng, một người chưa hẳn có thể kéo tới đó được. . ."

Gió lớn sóng mạnh, dây thừng quá mảnh thì khó đảm bảo an toàn, dây thừng quá to thì quả thực quá nặng, lại còn thêm dây thừng chìm vào nước, lực cản sẽ tăng nhiều.

Lý Thế Quân nói: "Có thể phái thuyền cứu hộ mang theo dây thừng tới gần, sau đó phái đồng chí có kỹ năng bơi tốt, kinh nghiệm phong phú tay không leo lên, thuyền cứu hộ bơi cự ly gần để tiếp ứng kéo người lên thuyền!"

Vũ Hoàng Hà gật đầu, nói: "Biện pháp này có thể thử một lần!"

Lý phó chủ tịch nhăn chặt lông mày, trầm giọng hạ lệnh: "Thi hành đi!"

"Vâng!"

Vũ Hoàng Hà cùng Lý Thế Quân đồng thời nghiêm trả lời.

Rất nhanh đã lựa chọn được ba quan quân cùng sĩ quan thân thể cường tráng có kỹ năng bơi tốt nhất, mang theo các thiết bị dây thừng cùng áo cứu sinh đi tới trước mặt Lý phó chủ tịch.

Nhìn quân hàm, là một thượng úy, một thiếu úy cùng một giáo quan, trên mặt đầy nét kiên nghị.

Lý phó chủ tịch nói với họ: "Các đồng chí, thời gian hiện tại chính là sinh mệnh, nhất định phải trước khi đỉnh lũ tiếp theo tràn qua, cứu ra hai quần chúng đang vị nhót ở giữa lòng sông, có lòng tin hoàn thành nhiệm vụ không?"


"Có!"

Ba chiến sĩ đồng thanh nghiêm đáp, giọng điệu âm vang hữu lực, tràn ngập khí thế thẳng tiến không lùi.

"Được, hành động đi, tất cả mọi người đang chờ đợi chiến thắng trở về của các đồng chí!"

Lý phó chủ tịch chậm rãi gật đầu, nắm tay cổ vũ với từng chiến sĩ một!

Ba chiến sĩ hướng thủ trưởng trung ương nghiêm cúi chào, lại kiểm tra thêm một lần các thiết bị mang theo, leo lên thuyền cứu hộ. Dưới cái nhìn của mấy vạn ánh mắt trên đê, thuyền cứu hộ rú lên, vượt từng con sóng, rất nhanh đã chạy tới gần gò đất ở giữa sông.

Cơn mưa càng thêm dữ dội, đầu sóng trên mặt sông cũng càng lúc càng lớn, cả con sông Trường Giang hình như cũng đang phẫn nộ mà thêm cuồn cuộn, mang theo uy lực to lớn muốn hủy diệt tất cả, mạnh mẽ ập tới con thuyền cô độc giữa lòng sông.

Các chiến sĩ vững vàng khống chế thuyền cứu hộ, xuyên qua giữa các cơn sóng dữ, lại một lần nữa tiếp cận cô đảo ở giữa dòng sông, lập tức, giáo quan nhảy vào trong nước, ra sức bơi tới gần căn lầu.

Tim của mấy vạn người lại bị nhấc lên tới cổ họng, vạn phần khẩn trương nhìn mấy điểm đen ở giữa dòng sông.

Rốt cuộc, giáo quan đã bước lên được căn lầu, xuất trước mặt hai mẹ con bị vây.

Trên đê tức thì vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.

Giáo quan không chút do dự cởi áo cứu sinh của mình đưa cho người thiếu niên mặc vào, lại cầm dây thừng trói lên bên hông cậu ta, sau đó kéo cậu ta nhảy vào con sông sóng nổi cuồn cuộn, thuyền cứu hộ ra sức chống cự với sóng lớn, người trên thuyền rất nhanh kéo dây thừng, rất nhanh, cậu thiếu niên được cứu vớt tựu thành công, leo lên thuyền cứu hộ. Lúc này giáo quan đã sức cùng lực kiệt, thượng úy không có suy nghĩ nhiều liền nhảy vào trong nước, dè dặt tránh qua vòng nước xoáy, nhiều lần cố gắng cũng leo lên được nóc nhà.

Thượng úy đưa áo cứu sinh cho người phụ nữ, cũng buộc dây thừng vào hông cô, đang chuẩn bị nhảy xuống nước thì một con sóng ập tới, thuyền cứu hộ lay động kịch liệt một trận, bị xô ra xa vài mét, người phụ nữ đứng không vững, thoáng cái ngã vào trong nước.

Lý phó chủ tịch cùng những người khác tim lập tức bị nhấc lên, trong đám người phát ra một trận tiếng la hoảng hốt.

Thượng úy hầu như không chút do dự nhảy vào trong nước, kéo lên người phụ nữ đã ngã vào nước, may là trên người phụ nữ mặc áo cứu sinh nên không có chìm xuống, thuyền cứu hộ khó khăn quay đầu trở về, rất nhanh thu dây thừng lại, trong sự quan tâm của mấy vạn người đang hồi hộp, người phụ nữ cùng thượng úy rốt cuộc cũng leo lên được thuyền cứu hộ. Sau đó, thuyền cứu hộ mở đủ mã lực, tránh qua một con sóng lại tiếp một con sóng đang ập tới, rất nhanh đã chạy tới gần con đê.

Khi thuyền cứu hộ thành công cập tới bờ con đê, trong thời khác các chiến sĩ cùng hai mẹ con bi vây trên đảo bước lên con đê, tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô vang thành một mảnh, rất nhiều người trong mắt đã chảy xuống nhiệt lệ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui