Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Ngọc Tình đang hào hứng nhưng lại nghe thấy tiếng gọi, thôi được rồi, ăn cơm! Vậy là cô lại mất cả hứng thị sát lãnh thổ, quay người liền ra khỏi không gian.

Phong Nhã Trần nhìn thấy cô xuất hiện, hơi đơ người ra. Hôm nay Ngọc Tình có chút gì đó khác khác, thế nhưng khác ở chỗ nào thì anh lại không nói ra được, nói chung là không giống với bình thường.

Dường nhu khí chất từ trong ra ngoài của cô đều thay đổi, có một cảm giác như vừa tái sinh, vừa thoát xác. Thế nhưng vừa mới gặp mặt nhau mà, sao bây giờ mới cảm thấy là sao?

Ngọc Tình nhìn bộ dạng ngây người ra của Phong Nhã Trần, liền khẽ cười: “Đi thôi, đi ăn cơm!”

ừm! Phong Nhã Trần gật đầu cũng Ngọc Tình đi ra ngoài, thế nhưng hai người vừa mới ra khỏi phòng khách, điện thoại của Ngọc Tình liền vang lên.

Phong Nhã Trần thấy vậy liền liếc mắt nhìn Ngọc Tình: công việc bận quá!

Ngọc Tình nhún vai: bình thường thôi.

Hức, Phong Nhã Trần quay người đi vào nhà ăn, chẳng để ý tới cô nữa! Cái cô nương này đúng là không đáng yêu!

Ngọc Tình nhướn mày, nhận điện thoại.

“Đường chủ, người của Bạch bang hành động rồi, lúc này đang tiến công vào Vân Đỉnh.” Ngọc Tình còn chưa nói gì, người ở đầu dây bên kia đã lên tiếng.

Ngọc Tình nghe thấy vậy liền nhìn ra bầu trời trong xanh, ánh sáng rực rỡ, người của Bạch bang lại dám ra tay giữa thanh thiên bạch nhật? “Nghiêm trọng không?”

“Đường chủ yên tâm, Vân lão đại sớm đã có sự chuẩn bị!” người đó vừa nghe thấy lập tức như biết Ngọc Tình muốn hỏi gì, liền trả lời ngay.

“Ồ!” Ngọc Tình gật đầu: “Không cần phải lãng phí thời gian, nói với Vân Ca, báo cảnh sát luôn.”

Nói xong, Ngọc Tình liền tắt máy, người ở đầu dây bên kia đớ người ra, báo cảnh sát? Chưa từng nghe thấy ở cái thế giới xã hội đen này lại còn có chuyện báo cảnh sát? Lão đại à, Vân Đỉnh là của nhà người ta, chúng ta đi cướp về mà, lại còn quang minh chính đại mà báo cảnh sát?

Cô sợ phiền phức chưa đủ nhiều hay sao?

Song những thắc mắc của anh ta đương nhiên Ngọc Tình nghe không thấy, vì vậy anh ta chỉ có thể nghe lời đi nói với Vân Ca rằng đường chủ muốn báo cảnh sát.

Ngọc Tình chẳng thèm quan tâm bọn họ nghĩ thế nào, từ trước tới nay cô không phải là người hay ra lá bài theo lẽ thường tình, giữa thanh thiên bạch nhật thế này dám ra tay làm bừa! Cô là người tốt, là một công dân tốt của nước Z, vì vậy báo cảnh sát là điều bắt buộc! Có người muốn làm cu li thì tội gì chứ!

Lại nói cái chút việc của hắc đạo này, ai mà không biết, ai dám đem Vân Đỉnh cướp từ tay cô rồi trả lại cho Vân bang, nếu có cô sẽ coi kẻ đó là to gan.

Hức, Yến Vân ngươi muốn đấu với ta sao? Tốt nhất là hãy tu luyện vài trăm năm nữa đi!

Vừa mới nâng cấp, tâm trạng cô lúc này rất tốt, cô hất tóc về phía sau rồi đi ăn cơm, hôm nay là sinh nhật của ba cô cơ mà!

Còn về phẫn Vân bang, cứ để yên cho chúng, có thời gian cô sẽ từ từ xử lý chúng! Dám nhổ răng trong miệng hổ? ừm, Ngọc Tình rất khâm phục dũng khí của Yến Vân.

Ngọc Tình đi tới nhà ăn, nhìn ba mẹ cười rõ tươi: “Con chúc ba sinh nhật vui vẻ!”


Ngọc An Quân nhìn bộ dạng này của cô, cười cười ấu yến: “Con á!”

“Nha đầu thối!” Lý Nguyệt lườm yêu cô một cái: “Con còn nhớ hôm nay là sinh nhật ba con à. ngày nào cũng không biết bận cái gì mà cả ngày không thấy mặt mũi đâu, hôm nay may mà có Tiểu Trần giúp đỡ.”

Ngọc Tình nghe thấy vậy quay đầu ra nhìn Phong Nhã Trần, anh cũng nhìn cô cười.

Ngọc Tình vẫn cười sau đó tiến lên phía trước ôm cánh tay của mẹ mình, nói nũng nịu: “Được rồi, mẹ, con thực sự là phải học mà! mẹ không biết cô giáo Tiên Ức dạy hay thế nào đâu, mẹ xem con bây giờ thành tích học tập lúc nào cũng đứng thứ nhất toàn trường. Mẹ, thơm mẹ một cái!”

Nói rồi cô chu mỏ ra thơm lên má Lý Nguyệt. Lý Nguyệt thấy vậy lập tức lại cười ngay được, đưa tay ra xoa xoa đầu cô con gái, nói giọng khuyên bảo: “Con là con gái, đừng có ngày nào cũng cứ chạy lung tung.”

“Con biết rồi mà!” Ngọc Tình vừa nói vừa gật đầu, cô hiểu được suy nghĩ của mẹ mình, nhưng trong lòng nghĩ chẳng có cách nào khác.

“Thôi được rồi, mau ngồi xuống đi!” Ngọc An Quân thấy vậy liền khẽ cười nói.

“Vâng vâng.” Mấy người ngồi xuống, Ngọc Tình gắp thức ăn cho ba cô trước: “Ba, ăn cơm thôi! Nói thật, con không mua quà sinh nhật gì cho ba đâu!” nói rồi cô chớp chớp mắt.

Ngọc An Quân nghe thấy vậy liền nhướn mày nhìn cô: “Thế sao được chứ!”

Ngọc Tình vừa nhìn đã bật cười, cô cười, Ngọc An Quân cũng cười. cha cô cảm thấy cuộc sống bây giờ tốt hơn ngày xưa rất nhiều.

“Ba, con tặng ba quà sinh nhật.” Ngọc Tình vừa nói vừa rút từ trong túi quần ra một chiếc túi nhỏ đưa cho cha mình.

Ngọc An Quân thấy vậy liền đón lấy, ông biết con gái nhất định sẽ mua quà sinh nhật cho mình.

Ngọc An Quân mở chiếc túi nhỏ ra, phát hiện trong đó là một đồng tiền xu nhỏ. Ngọc An Quân đơ người ra, sau đó lấy đồng tiền xu ra, phía trên viết năm sinh của ông: 1974.

Đây là tiền xu từ những năm 1974, Ngọc An Quân nhìn rồi khẽ cười. gia đình họ không phải gia đình giàu có gì, ông cũng không thích món quà xa xỉ đắt tiền, món quà này tuy không có giá nhưng lại thể hiện được tấm lòng, bỗng chốc ông cảm thấy vô cùng vui và hạnh phúc.

Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình đang cúi đầu ăn cơm, lại nhìn vào ánh mắt cảm động của Ngọc An Quân, anh khẽ cười, cũng từ trong túi quần rút ra món quà của mình.

“Chú Ngọc, đây là quà của cháu!” nói rồi anh đưa món quà cho Ngọc An Quân.

Ngọc An Quân mở chiếc hộp ra, là một chiếc điện thoại mới những cũng phải loại thuộc trào lưu đang nổi, vô cùng phù hợp để cha Ngọc Tình sử dụng. Chiếc điện thoại này bây giờ đã phần các cửa hàng không bán nữa, sớm đã được hạ kệ rồi.

Vốn dĩ với thân thế của Phong Nhã Trần đừng nói là mua một chiếc điện thoại, kể cả mua cho một chiếc máy bay tặng cho Ngọc An Quân anh cũng dư sức, nhưng anh nghĩ tới việc Ngọc An Quân không quen dùng loại điện thoại với nhiều loại chức năng phức tạp, vậy là đã tự mình chạy khắp thành phố X để tìm cho ra món quà này.

“Tiểu Trần thật có lòng.” Ngọc An Quân cười cười, gật đầu: “Cảm ơn cháu nhé.”

“Bác trai khách sáo rồi, không có gì đâu ạ!” Phong Nhã Trần khẽ cười, vô cùng đáng yêu. Anh cười nhìn Ngọc Tình, chỉ thấy cô cũng đang nhìn anh với ánh mắt khen ngợi. bỗng nhiên con tim anh nhảy bắn lên vui mừng.

Bốn người ngồi đó ăn cơm, thỉnh thoảng lại cười cười nói nói, thế nhưng tâm trí Ngọc Tình đã bay đi rồi, cô thực sự vô cùng tò mò, bây giờ không gian sau khi được nâng cấp rồi thì có những sự thay đổi thế nào.

Sau lần nâng cấp lần trước, vì có vườn thảo dược đó mà cô nói muốn thành lập một hiệp hội thuốc từ thiện, bây giờ hiệp hội từ thiện đang trong quá trình chuẩn bị. Lần này thì là gì đây?


Nghĩ tới đó Ngọc Tình thấy vô cùng mong đợi. ừm.... ăn cơm xong có thời gian cô nhất định phải đi xem nào.

Bốn người ăn cơm xong, Ngọc Tình đi rửa bát cùng với Lý Nguyệt, Phong Nhã Trần cùng với Ngọc An Quân xem ti vi, hòa hợp như một gia đình vậy nhưng Ngọc Tình lại cảm thấy có sự cô đơn.

Một gia đình đơn giản ấm áp thế này lại không hề phù hợp với cô và Phong Nhã Trần, không phải là trong lòng cô còn có ai khác mà bây giờ chỉ có một Lưu Bân cô đã cảm thấy có lỗi với Phong Nhã Trần rồi.

Đúng vậy, cô đã nhìn rõ được con tim mình. Đúng như lời Âu Dương Nguyệt đã nói, cô có để ý tới Lưu Bân, tám năm nay, anh ta toàn tâm toàn ý với cô, một lòng một dạ với cô, cô cũng chẳng phải là không có cảm giác, tuy cô đúng là bản tính lạnh lùng nhưng trái tim cô cũng không phải sắt đá, cô có thể cảm nhận được.

Tuy nói rằng cô đã đón nhận Phong Nhã Trần trước, muốn cùng anh có một mái nhà đơn giản, toàn tâm toàn ý yêu anh, thế nhưng bây giờ, cô cũng không thể buông tay bỏ mặc Lưu Bân hầu như đã mất hết chẳng còn gì.

Lúc này Phong Nhã Trần đã cảm nhận được sự rung động trong con tim của Ngọc Tình, anh lặng lẽ nhìn vào màn hình ti vi nhưng trong ánh mắt có thoáng chút buồn, một chút thư thái.

Anh không phải là người bình thường, anh cũng không phải là người thực sự ngây thơ đơn thuần, vì vậy sự việc hôm xảy ra ở nhà Lưu Lỗ Hàn dường như chỉ một giây sau là đã truyền tới tai anh, anh biết người con trai đó yêu cô, nhưng cũng không ngờ người con trai đó lại yêu cô tới mức ngốc nghếch như vậy.

ở đây thì hai người đang có những suy nghĩ của riêng mình, còn ở phía Lưu Bân, anh đã triệu tập một đại hội.

Hội nghị lần này ngoài Lôi Hổ Đường ra, tất cả những người lãnh đạo của bang Chim ưng đều bắt buộc phải tham gia, lúc này Phong Hòa và hai người nữa đang ngồi ở đó bất an, hai tay nắm chặt vào nhau.

Bọn họ không biết Lưu Bân muốn nói những gì, nhưng lờ mờ có thể đoán ra được hội nghị lần này nhất định là có liên quan tới sự phát triển trong tương lai của bang Chim ưng. Bọn họ tận mắt chứng kiến Lưu Bân lớn lên, năng lực của anh, sự say mê nhiệt huyết của anh bọn họ đều nhìn thấy. đương nhiên bọn họ cũng nhìn ra được sự si tình và quyết đoán của anh.

Bọn họ dám đảm bảo rằng, nếu Lưu Bân không gặp phải Ngọc Tình thì anh nhất định sẽ trở thành một nhân vật trí dũng kiệt xuất, từ nhỏ anh đã là một đứa trẻ có chủ kiến, có năng lực, trước giờ anh cũng đã từng có những đóng góp cho bang Chim ưng, trở thành thiếu chủ của bang được tất cả mọi người trên dưới đều công nhận. Nhưng vì gặp phải Ngọc Tình, mọi thứ đã đều thay đổi, kể từ sau khi Ngọc Tình nhận chức đường chủ Lôi Hổ Đường, ánh mắt anh chỉ có đảo quanh một mình cô.

Bởi vì dã tâm của cô mà anh can tâm tình nguyện nhường đi thực lực của mình, vì dã tâm của cô, anh từ tay mình vì cô mà mở đường bằng phẳng cho cô đi, vì dã tâm của cô, anh từng chút từng chút một lùi ra khỏi bang Chim ưng.

Tất cả những điều này bọn họ đều biết, từ xưa bọn họ đã biết chàng thiếu niên này có một tình cảm đặc biệt với cô gái đó, nhưng bọn họ cũng chưa từng nghĩ anh lại yêu cô đến mức độ này. Chỉ là một sự bắt đầu nhỏ bé đó mà anh đã học được cách yêu rồi sao?

Lưu Bân ngồi trên chiếc ghế vị trí của Lưu Lỗ Hàn, không hề động đậy, khuôn mặt bình lặng, nhẫn nại đợi tất cả mọi người đến đủ, mãi cho tới khi tâm phúc nói rằng mọi người đều có mặt rồi, anh mới khẽ gật đầu, nhìn lên tất cả mọi người.

“Tôi là ai chắc cũng không cần thiết phải giải thích với mọi người ngồi đây nữa rồi, hôm nay tôi triệu tập hội nghị này chủ yếu là có hai sự việc muốn tuyên bố.” Lưu Bân nói với khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt anh đảo xung quanh quan sát nét mặt của tất cả mọi người.

“Việc thứ nhất, kể từ ngày hôm nay, cha tôi là Lưu Lỗ Hàn sẽ không còn là bang chủ của bang Chim ưng nữa.” Lưu Bân vừa nói dứt lời, mọi người đều xôn xao cả lên. Đều nghe nói Lưu Lỗ Hàn bị bệnh, thế nhưng lại ốm tới mức thế này cơ à?

Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Lưu Bân, Lưu Lỗ Hàn không còn là bang chủ, vậy thì người kế nhiệm vị trí abng chủ....

“Con tôi, tôi là con trai duy nhất của cha tôi, vốn dĩ sẽ do tôi đảm nhận chức vụ bang chủ là điều hợp lý, nhưng cha tôi bệnh trọng, thân làm con trai tôi đương nhiên phải phụng dưỡng và luôn ở bên, vì vậy tôi quyết định, chức vụ bang chủ bây giờ do đường chủ Lôi Hổ Đường là Ngọc Tình tạm thời đảm nhận cho tới khi nào bệnh tình của cha tôi ổn định tôi sẽ đứng ra đảm nhận chức bang chủ.”

Vừa dứt lời, mọi người lập tức yên lặng. Mọi người cũng không phải đồ ngốc, nếu nói để Lưu Bân đứng ra đảm nhiệm chức đường chủ những người có mặt ở đây kể cả có không hải lòng nhưng cũng sẽ không phản đối, thế nhưng Ngọc Tình thì lại khác. Tuy các thủ đoạn của cô đều rất khá, nhưng ở đây còn có những người có khả năng hơn cô, vì vậy nếu Lưu Bân nói thẳng là để Ngọc Tình làm bang chủ, vậy thì nhất định sẽ có người phản đối.

Hôm nay Lưu Bân đã nói ra như thế này, đương nhiên là anh ta cũng đã suy xét mọi việc rồi. anh nghĩ mà chỉ nhếch mép cười chế giễu. Bản thân mình đúng là nực cười, đem tất cả mọi thứ của mình tặng cho cô, lại còn mở sẵn đường cho cô đi, bản thân mình.....

“Thiếu chủ, cái này.....” khi mà mọi người vẫn đang do dự thì cuối cùng cũng có người đứng lên nhìn Lưu Bân.


“Sao hả?” Lưu Bân hướng ánh mắt về phía người đó: “Sao? Anh có ý kiến gì à?”

“Đúng...đúng...thiếu chủ.” người đó bị Lưu Bân dùng ánh mắt như đang nhìn người chết mà cũng phải rùng mình, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tôi cho rằng Ngọc đường chủ tuy là có năng lực nhưng tuổi đời còn quá trẻ, ở đây có rất nhiều người có năng lực, tôi nghĩ có người càng phù hợp hơn so với Ngọc đường chủ.”

Lưu Bân nghe hết, chỉ thấy anh cười khểnh, ánh mắt lạnh lùng lướt qua tất cả mọi người đang ngồi, sau đó dừng lại ở người vừa nói: “Anh nói ai? Anh à?”

Giọng nói lạnh lùng mang thêm chút chế giễu làm cho tất cả mọi người đều đơ người ra, Phong Hòa và hai người quay mặt nhìn nhau. Sao bọn họ cứ cảm thấy Lưu Bân thế này và cái bà cô trẻ kia đều vô cùng kì lạ. Thế này là gần mực thì đen đây à?

ừm, chắc vậy, ngày còn nhỏ Lưu Bân rất xảo quyệt, nhưng vẫn là một đứa trẻ làm người khác vô cùng yêu thích. Còn cái bọ dạng với khuôn mặt ảm đạm, ánh mắt lạnh lùng u ám, lời nói chế giễu đó chắc chắc là học theo cái bà cô trẻ kia rồi.

“Không, không phải.” người đó nhìn Lưu Bân, ánh mắt hướng về Phong Hòa và hai người còn lại, cuối cùng nghiến răng nói: “Tôi cảm thấy Phong đường chủ phù hợp hơn.”

Thực ra người này chẳng có tính toán hay lòng dạ riêng gì, anh ta thực sự cho rằng không kể là Phong Hòa hay Lôi Thạch thì đều đủ tư cách hơn Ngọc Tình để đảm nhận vị trí bang chủ. chưa cần nói bang Chim ưng là do bọn họ cùng với Lưu Lỗ Hàn vào sinh ra tử mà gây dựng lên, chỉ cần nói những năm nay những người này đã trả giá quá nhiều vì bang Chim ưng, chức vụ bang chủ đương nhiên cũng nên đặt vào tay một trong số những người bọn họ.

“Ồ?” Lưu Bân hức một tiếng lạnh lùng, nhìn về phía ba người: “Sao hả? hóa ra chú Phong cũng muốn làm bang chủ?”

Cái bộ dạng này của Lưu Bân làm ba người vô cùng tức giận, bọn họ có làm gì ai đâu, sao lại nằm mà cũng dính đạn!

“Không. Tôi không có ý này!” Phong Hòa lắc đầu nói.

“Tôi cũng không!” Lôi Thạch vội vàng xua tay.

“Không hứng thú.” Điện Cách nói.

Nói đùa gì vậy, đừng nói bọn họ thực sự không có hứng thú gì, kể cả có, cũng không dám đắc tội với bà cô trẻ đó! Chỉ cần nói tới bà cô trẻ đó tám năm trước đã có thể tùy ý cạo đầu Phong Hòa, giơ tay lên là đã tiêu diệt được Kiều bang, bây giờ bà cô đó đã róc xương thịt người khác ra được thì còn việc gì mà không dám làm, cả ba bọn họ nghĩ tới đây chỉ thấy lạnh hết sống lưng.

Nghĩ rồi bọn họ quay mặt ra nhìn nhau, bọn họ già rồi, cũng nên thoái vị thôi, ba người đều nhìn thấy nụ cười đau khổ trong ánh mắt của nhau.

Năm nay bọn họ đều gần 40 tuổi rồi, thực ra ở tuổi này chưa hề được coi là già, chỉ là bọn họ không muốn sống trong cảnh dưới chướng Ngọc Tình, lại nói Ngọc Tình cũng chưa chắc đã để cho bọn họ yên.

“Nghe thấy chưa hả?” Lưu Bân gật đầu hài lòng, vào giây phút anh quay đầu đi, trong ánh mắt là đầy sự cay đắng, nhìn thấy chưa ba, đây là những người anh em mà ba đã nghĩ trăm phương ngàn kế để muốn họ chết đi, người ta căn bản không có hứng thú với cái vị trí bang chủ.

“Anh cho rằng bang Chim ưng ngoài bốn vị đường chủ ra còn có ai đủ tư cách tạm thời đảm nhận vị trí bang chủ?” Lưu Bân khẽ cười: “Quyết định thế này đi. Hôm nay tôi sẽ bay tới Italia, mọi việc ở đây giao hết lại cho Ngọc đường chủ, ba vị đường chủ còn lại hỗ trợ.”

Tất cả những việc diễn ra ở đây Ngọc Tình đều không biết, vì vậy có Phong Hòa và hai người bọn họ ở đây ổn định cục diện. Phong Hòa và hai người còn lại nghe thấy vậy chỉ biết cười đau khổ, vội đứng lên trả lời: “Vâng!”

Lưu Bân gật gật đầu đứng lên rời đi, tất cả mọi thứ ở đây giao cho cô hết rồi, hi vọng sau này cô sẽ nhớ tới anh. anh sẽ đưa Lưu Lỗ Hàn đi Italia, hi vọng sẽ không để cô phải nghi ngờ gì nữa. Anh, rốt cuộc vẫn là một người đàn ông yếu đuối!

Đây là điều Lưu Bân đã nghĩ rất lâu, cuối cùng đưa ra quyết định thế này. Anh không muốn làm kẻ địch với Ngọc Tình, vì vậy có thể nói anh yếu đuối, nói anh không có khí tiết, nói anh thế nào cũng được. Anh chính là yêu cô, hơn nữa là vô cùng yêu.

Khẽ thở dài một tiếng, Lưu Bân đi ra khỏi tổng bộ, lái xe về phía sân bay. Hôm nay anh không thông báo cô là vì anh sợ, sợ khi anh nhìn thấy cô anh lại không muốn đi nữa, sợ nhìn thấy cô anh sẽ không tiếc bất kì cái giá phải trả nào để giữ lấy cô.

Thế nhưng anh không nghĩ tới rằng tất cả những gì vừa xảy ra Ngọc Tình đã đều biết hết. Ngọc Tình ở bang Chim ưng đã tám năm, tám năm nay cô không phải chỉ ăn chơi không thôi. Có thể nói bang Chim ưng của ngày hôm nay chỗ nào cũng có người của cô, vừa nãy cô đã nhận được một cuộc điện thoại.

Vừa mới nhận điện thoại liền nghe được tin quyết định của Lưu Bân, tắt máy xong cô chỉ thở dài một tiếng.

“Sao vậy?” Phong Nhã Trần lại gần bên cô khẽ hỏi.

“Lưu Bân đi rồi!” Ngọc Tình không có ý định giấu anh, liền nói.


“Vậy bang Chim ưng làm thế nào?” Phong Nhã Trần tròn xoe mắt, sau đó dường như đã đoán ra:”Anh biết rồi.”

Ngọc Tình gật đầu: “Vâng!”

“Em không đuổi theo à?” Phong Nhã Trần khẽ vỗ lên vai Ngọc Tình hỏi.

“Đuổi theo?” Ngọc Tình đơ người ra, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Phong Nhã Trần: “Anh thực sự nghĩ kĩ rồi?”

Phong Nhã Trần gật đầu: “Cái tên tiểu tử đó có thế nào đi chăng nữa, anh ta đi thế này, trong lòng em nói gì thì nói cũng luôn có anh ta, nhưng như bây giờ, thì anh đang chiếm hết rồi, hức!”

Đôi mắt hoa đào của Phong Nhã Trần chớp chớp, anh nói. Nhưng cái bộ dạng này của anh làm Ngọc Tình rất thương xót: “Cảm ơn anh, xin lỗi anh.”

Phong Nhã Trần nghe thấy vậy liền vỗ nhẹ vào vai cô: “Nói cái gì thế hả? còn nói xin lỗi anh không để em đi đâu.”

Cái bộ dạng như một đứa trẻ của Phong Nhã Trần làm Ngọc Tình bật cười, trong lúc ba mẹ cô không chú ý cô nhún chân lên hôn anh một cái: “Em yêu anh.”

Phong Nhã Trần nghe thấy vậy liền cười cười, ừm, vẫn là câu nói anh thích nghe.

“Ba mẹ, chúng con ra ngoài một lát!” Ngọc Tình nhìn Phong Nhã Trần cười đầy si mê, cô thấy thật buồn cười, kéo tay anh chạy đi, vừa chạy vừa nắm tay nhau.

“Hai cái đứa trẻ này!” Lý Nguyệt nhìn theo bọn họ vừa cười vừa lắc đầu.

“Này, anh nói xem, hai đứa chúng nó không phải là yêu nhau đâu chứ?” Lý Nguyệt cười cười đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi.

Ngọc An Quân vừa nghe thấy đột nhiên lắc đầu: “Không phải đâu, chắc là không phải, Tiểu Tình là đứa trẻ nghe lời.”

“Ừm, chắc là không phải, chúng nó vẫn còn nhỏ mà! có điều nói ra nếu phải thì cũng chẳng sao, gia thế của Tiểu Trần cũng tốt, hơn nữa thành tích học tập của Tiểu Tình từ trước tới nay đều rất tốt.” Lý Nguyệt nghĩ vậy rồi nói.

“Em ấy, nghĩ lung tung cái gì thế? TÌnh Tình là đứa trẻ có chủ kiến, hơn nữa con cháu đều tự có phúc của con cháu, kệ chúng nó đi.” Ngọc An Quân khẽ vuốt tóc vợ, cười nói.

“Vâng.” Lý Nguyệt dựa đầu vào lòng chồng mình. Bây giờ cuộc sống của bọn họ cũng đã rất tốt rồi, Lý Nguyệt chưa từng dám nghĩ sẽ có ngày hôm nay, bà chắc là mãn nguyện rồi.

Chồng bà nói đúng, con cháu tự có phúc của con cháu, vì vậy bà cũng không cần lo lắng nữa, lại nói Ngọc Tình là đứa trẻ có chủ kiến.

Lúc này hai người đang đứng ở cửa chuẩn bị lên máy bay, lặng lẽ đợi cái tên si tình đang định bỏ trốn kia.

Nửa giờ đồng hồ qua đi, Lưu Bân cuối cùng cũng tới, khuôn mặt đẹp trai của anh đầy sự thất vọng, lặng lẽ nhìn chiếc vé máy bay trong tay mình, trong lòng có một cảm khác buồn khó nói.

Lưu Lỗ Hàn đã được đưa đi rồi, vì vậy bây giờ chỉ có một mình anh đi. Lưu Bân thở dài một tiếng, quay đầu nhìn toàn bộ khung cảnh phía sau lưng, phát hiện không thấy có người mà anh muốn gặp, trong lòng buồn bã.

Anh hối hận rồi, anh rất muốn nhìn thấy cô, thế nhưng, anh không thể, cô, không yêu anh.

Nghĩ vậy Lưu Bân liền cúi rụp đầu xuống, một giọt nước mắt chảy ra. Tạm biệt, Ngọc Tình.

“Này, anh định đứng ở đó bao lâu hả, nếu không đi, máy bay sắp cất cánh rồi!” Ngọc Tình nhìn không quen cái bộ dạng này của Lưu Bân, cái bộ dạng này làm cô thấy đau lòng và thương cho anh, vậy là cô mở miệng gọi.

Hả? Lưu Bân lập tức ngẩng đầu lên, máy bay sắp cất cánh rồi?

Song khi anh ngẩng đầu lên nhìn thấy người đó, anh cười như một kẻ ngốc. Anh đang nằm mơ sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui