Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ

“ Này, ngồi cùng bàn, sao hôm nay cậu lại mạnh mẽ như vậy?” Cùng bàn với Ngọc Tình là một tiểu chính thái vô cùng đáng yêu, giờ phút này cậu bé chính là híp đôi mắt hoa đào nhìn cô. 

Ngọc Tình lướt nhìn cậu một cái, thản nhiên nói, “ Bình thường tôi không mạnh mẽ hay sao?” 

Ngọc Tình vừa nói xong, Phong Mặc Trần liền sửng sốt, biểu tình chính là bị dọa rồi, cậu như thế nào  không có phát hiện ra ngồi cùng bàn còn có tiềm chất cười lạnh đâu? 

“ Này….này….” Phong Mặc Trần này nửa ngày cũng không nói được cái gì, Ngọc Tình cảm thấy có chút buồn cười, bình thường cô thật yếu đuối sao? 

Được rồi, kỳ thật trước khi vào Cục quốc an Ngọc Tình luôn là một người thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho tới bây giờ đều là nhường nhịn, cũng rất nhát gan, yếu đuối. Cho nên biểu hiện hôm nay của cô đã làm cho Phong Mặc Trần kinh ngạc. 

Phong Mặc Trần vốn đang nghĩ cùng với Ngọc Tình nói chuyện một chút, nhưng giáo viên đã vào lớp mất rồi. Tiết đầu hôm nay là Ngữ văn, tiết ngữ văn năm lớp hai kì thật chỉ là mấy tiết đọc bài, sợ bọn nhỏ lạ mặt chữ mà thôi. Tiết học này, Ngọc Tình ngủ.

Không phải chỉ có một tiết này, cả mấy tiết sau nữa Ngọc Tình cũng ở trạng thái ngủ mà trôi qua, mấy phép tính cộng trừ nhân chia đơn giản, 26 chữ cái tiếng Anh, mấy thứ đó còn phải học sao? Ngọc Tình cảm thấy mình đang lãng phí sinh mệnh ở đây. 


Buổi học kết thúc thì Ngọc Tình cũng ngủ no luôn rồi. Vì vậy vừa mới tan học, cô lập tức đứng lên, cầm cặp đi ra ngoài. 

Tốc độ kia mau đến mức làm cho Phong Mặc Trần trợn mắt há mồm, này…này… cùng bàn đúng là đã thay đổi rồi, hay là quỷ nhập vào người! Nguyên một ngày nay không thấy cậu ta nghe giảng một tiết nào cả, bình thường đâu phải như vậy đâu, thành tích học tập của Ngọc Tình  đều là nằm trong top 3 của lớp, mà đếm từ dưới lên. 

Không để ý đến nghi hoặc của Phong Mặc Trần, Ngọc Tình đã đi ra khỏi dãy phòng học rồi, cô nhớ hình như gần đây có một chợ cây thì phải. Cô phải nhanh chống đi xem, tìm một số loại hoa tốt, buổi tối cô phải trồng trọt a. 

Tâm trạng rất tốt, Ngọc Tình bước ra khỏi trường học, Nhưng vừa mới ra kghoir cổng trường, cô liền dừng bước lại. Khóe miệng gợi lên một nụ cười khinh thường, một đôi mắt to giống như khảm nạm băng lạnh, nhìn vào người đang đi tới. 

“ Cô bé chính là người đã đánh gãy một chân của tiểu Minh?” Hắn chậm rãi đến gần, đứng ở trên cao nhìn xuống Ngọc Tình, trong mắt tràn ngập nghi hoặc. 

Ngọc Tình híp mắt đánh giá một lượt người trước mặt, hắn mặc một bộ tây trang màu đen, khoảng 30 tuổi. 

“ Nếu tiểu Minh trong miệng ngươi  là tên nhóc tóc hồng, thì chính là ta làm.” Ngọc Tình gật gật đầu, thanh âm rất bình tĩnh. 

Người đàn ông nhìn thấy Ngọc Tình bình tĩnh  như vậy, trong lòng không khỏi xem trọng cô bé này hơn. “ Đại ca của ta muốn gặp cô, cô bé cùng ta đi một chuyến được không?” 

Ngọc Tình nghe vậy đột nhiên nở nụ cười. Ngẩng đầu nhìn người đàn ông như nhìn một đứa ngốc, “ Thời gian của ta thực quý giá, nếu đại ca của ngươi đã muốn gặp ta như vậy thì cứ nói hắn đến đây.” 

“ Mày đừng có không biết phân biệt như vậy!” Gặp Ngọc Tình nói như vậy, cơn tức của hắn cũng đã lên não rồi. 


“ Ta còn có việc, phiền ngươi tránh ra cho.” Ngọc Tình mặc kệ hắn phát giận cái gì, nghiêng người đi về phía trước. 

Tên đàn ông nhìn Ngọc Tình nói đi là đi, đưa tay định bắt lấy cô. Ngọc Tình né qua, một cước đá vào đùi hắn [[ tui thấy bà này cứ ưa đánh trên đùi người khác không à, bả mà đánh lên cao thêm một chút nữa thì… * Che mặt a*]], “ Đừng hoài nghi những gì ta nói, có một chút chuyện vui đùa ngươi không chịu nổi đâu.” 

Người đàn ông giờ phút này đã tin tưởng Dương Minh là bị cô bé này đánh gãy một chân, bỏ qua đau đớn đang truyền đến từ đùi mình, hắn đứng thẳng người dậy, nhìn bóng lưng Ngọc Tình tiêu sái rời đi, cười khổ một tiếng, xoay người rời đi. 

Chuyện lúc nãy Ngọc Tình không hề đặt ở trong lòng, tâm tư của cô toàn bộ đặt trên chợ cây rồi. Không biết hôm nay có tìm được một ít giống tốt nào không. 

Tiến vào chợ cây, chiếc nhẫn trên tay Ngọc Tình lại hưng phấn lên, bộ dạng kia giống như cá gặp nước vậy. Lần này Ngọc Tình có thể chắc chắn rằng cái nhẫn không gian này nhất định có liên quan đến mấy loại hoa cỏ. 

Nhìn quanh chợ cây này một vòng, không có xuất hiện loại tình trạng lần trước cho nên cô liền mua một ít loại hoa bình thường. 

Về đén nhà, Ngọc Tình nhanh chóng tiến vào không gian, không vào không biết. Mới vào cô không chỉ phát hiện không gian lại lớn hơn mà mấy cây hoa tối hôm qua đã nở hoa luôn rồi. Làm cho Ngọc Tình giật Mình nhất là cây hoa mọc lên từ hạt giống màu xám. 

Đây, đây là cây kim sa cúc? 


Kim sa cúc, thuộc họ hoa, phân cành, lá bao hoa, hoa chủ có nhiều cánh, cánh hoa giống như hoa cúc. Hoa có màu phấn trắng, là một loại hoa biến dị vô cùng quý hiếm. *

*Đoạn này ta chém đại á, không hiểu rõ mấy cái thuật ngữ sinh học cho lắm nên cứ chém theo cách hiểu của mình vậy, mọi người thông cảm ha. ^_^!!!

Cây hoa trước mắt này cùng với kim sa cúc rất giống nhau. Nhưng có một việc rất kỳ lạ, cây kim sa cúc này so với kim sa cúc mà kiếp trước cô thấy càng có linh tính hơn, cô có thể thấy được quanh người nó tản mát ra linh khí. 

Thở sâu một hơi, Ngọc Tình đột nhiên nở nụ cười, xem ra cô đã nhặt được bảo bối a. 

Hết Chương 9.

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui