Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Cô vừa nói ra ba chữ đó, Phong Nhã Trần liền cười. cái cô gái ngốc này, sao cậu lại nghĩ lung tung chứ, cậu chỉ là thương cô mà thôi.

Cái đồ ngốc nghếch!

Trong lúc đang suy nghĩ, sợi dây chuyền đó đã lên tới giá 45 triệu, còn cao hơn cả so với phán đoán của Ngọc Tình.

45 triệu? Ánh mắt Ngọc Tình khẽ di chuyển, đúng là toàn những kẻ có tiền!

Cô khẽ cười, nhìn sang Phong Nhã Trần: “Anh nói xem, có phải phát tài rồi không?”

Lời này vừa được nói Phong Nhã Trần liền đơ người, sau đó cậu lại cười ha ha: “Cái đồ ngốc em đang nghĩ gì thế hả?”

Tuy bây giờ với thực lực của bọn họ số tiền đó cũng chẳng phải đến mức làm cho bọn họ phát tài, nhưng từ khi nào mà Phong Nhã Trần cậu lại có những suy nghĩ đơn giản như vậy chứ?

Tiền? Cậu có cũng tốt! Chỉ cần cô muốn! Cậu đều có thể cho cô!

Ngọc Tình thấy Phong Nhã Trần cười, bản thân cũng khẽ nhoẻn miệng cười, cúi đầu ngả vào vai Phong Nhã Trần, trong lòng cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Cô không phải là không biết cậu đang lo lắng điều gì, cô chẳng phải không biết rằng cậu đang lo cho cô, nhưng bây giờ đúng là không muốn nói ra.

Phong Nhã Trần biết được suy nghĩ của cô, vì vậy cũng không nói thêm gì nữa, cậu khẽ hôn lên trán cô, nói thì thầm với cô: “Anh biết!”

Cậu chính là như vậy, có những lúc không cần nói quá nhiều, nhưng đủ để cả hai biết được suy nghĩ của đối phương, sau đó thì sẽ bao dung và hiểu cho đối phương! Không thể không nói, một tình yêu như vậy, thật đẹp!


Hai người ngồi dựa vào nhau, không nói lời nào, nhưng tất cả đều được người kia thấu hiểu, một cảm giác hạnh phúc nói không thành lời!

Còn trên kia, việc đấu giá vẫn diễn ra sôi nổi.

Lúc này sợi dây chuyền đã có giá lên tới 50 triệu, và cuối cùng thì bầu không khí sôi nổi cũng yên ắng lại.

“50 triệu lần một!” giọng nói của Tiên Hạ vang lên từ thấp đến cao.

“50 triệu lần hai!”

“50 triệu lần ba! Thành giá!” Tiên Hạ vừa dứt lời, Ngọc Tình mỉm cười, kéo tay Phong Nhã Trần: “Đi thôi, những thứ còn lại chẳng có gì hứng thú cả!”

Phong Nhã Trần gật đầu cùng với Ngọc Tình đi ra khỏi căn phòng nhỏ đó, vừa mới ra khỏi cửa đã gặp một người cầm một cuộn gì đó đi tới.

“Tiểu thư đợi đã!”

Ngọc Tình quay đầu nhìn Phong Nhã Trần, rồi lại nhìn người đó, cô hơi nhướn mày lên.

“Thiếu gia nhà chúng tôi bảo tôi trao cái này cho cô!” người đó tiến lên phía trước đưa cái ống đựng tranh cho Ngọc Tình với vẻ cung kính.

“Ồ?” Ngọc Tình khẽ cười, đưa tay ra định nhận lấy, nhưng khi vừa chạm vào thứ đó cô lại rụt tay về: “Tôi không có hứng thú với thứ này, hay là anh hãy mang về đi!”


Ngọc Tình nói xong liền kéo tay Phong Nhã Trần đi về phía trước, bỏ lại người đó phía sau lưng.

Không cần nhìn thứ đó là thứ gì cô cũng biết. Tuy cô muốn có được thứ đó, nhưng lại không muốn có bất kì quan hệ gì với người đó.

Phong Nhã Trần khẽ cười quay laij nhìn người đàn ông đó: “Trở về và nói với thiếu gia nhà anh, người phụ nữ của tôi anh ta đừng có ý định gì thì hơn!”

Nói xong, đôi mắt cậu chớp chớp, một sự quyến rũ khó diễn tả bằng lời, nhìn người đàn ông như muốn nói gì đó, cậu nói tiếp: “Đừng nhìn tôi như thế, tuy thiếu gia nhà các anh không phải người bình thường, nhưng Phong Nhã Trần tôi cũng không phải một trái hồng mềm dễ bóp nát đâu!”

Nói rồi cậu đi đến trước mặt người đàn ông đó, nắm lấy cái ống đựng bức tranh đáng giá đó khẽ dùng lực, trong chốc lát, bức tranh có giá trên trời đó đã biến thành một đống bụi đen.

Cậu khẽ cười, quay người bước đi, nắm tay Ngọc Tình tiến về phía trước.

Tuy cậu có thể chấp nhận được những người này ở bên cạnh Ngọc Tình, nhưng nói thế nào thì cô gái này cũng không thể chỉ ở bên cạnh cậu cả cuộc đời này, vì vậy bên cạnh cô không phải ai muốn đứng cạnh thì đứng cạnh.

Khi Ngọc Tình và Phong Nhã Trần đi tới khu vực lấy đồ thì người đàn ông đó cũng đã trở về tới chỗ Wiliam.

Nhìn cái đĩa bụi đen xì đó, Wiliam khẽ cười, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng. Đây chính là con ngựa khó thuần trong huyền thoại sao?

Phong Nhã Trần? Ha ha, tốt lắm!


Đột nhiên, hòn trân châu trong tay phát ra tiếng động, nó liền biến thành một nắm bột màu trắng.

Kẻ người hầu đứng bên cạnh đột nhiên choáng váng, khuôn mặt thể hiện sự đáng tiếc tột cùng. Đó là viên trân châu vô giá đấy! sao lại có thể đối xử với nó như vậy!

Suy nghĩ của kẻ người hầu, Wiliam căn bản chẳng thèm để ý, cũng không có thời gian mà để ý, bây giờ tâm trí của anh ta đều hướng về Ngọc Tình và Phong Nhã Trần.

Hai người này xem ra dường như đúng là một cặp trời sinh.

Có điều, Wiliam, nếu là cô gái mà anh ta đã nhắm, sao có thể dễ dàng để cô tuột khỏi tay mình chứ?

Vì vậy Ngọc Tình, hãy cứ đợi đấy! tốt nhất đừng có hoài nghi lời tôi, tôi mới chính là người bạn tâm giao của cô đấy!

Nghĩ vậy suy nghĩ của Wiliam lại trở về với ngày đầu tiên khi mà anh ta gặp Ngọc Tình.

Đó chính là ở sòng bạc tại Ma Cao. Khi đó Ngọc Tình chỉ tầm 12, 13 tuổi, và khi đó một người ở bên cạnh cô cũng là Phong Nhã Trần như ngày hôm nay!

Hai đứa trẻ đó, đặc biệt là một thiếu nữ xinh đẹp cùng với sự cao quý phát ra từ người cô ấy lại xuất hiện ở một nơi hỗn tạp như thế đương nhiên là thu hút sự chú ý của mọi người.

Vì vậy chỉ ngay trong giây phút đầu tiên đã có rất nhiều người chú ý tới bọn họ, cô gái thì lạnh lùng, chàng trai thì quyến rũ và anh tú, nhìn vào thì đúng là hiếm có! Cô thiếu nữ đó nhìn vô cùng lạnh lùng, nụ cười nhếch mép trên môi cô nhìn rất giả. Nhưng thu hút anh ta cũng chính là nụ cười như một thói quen đó.

Tối ngày hôm đó Ngọc Tình cũng đã thắng bọn họ rất nhiều, cuối cùng lúc rời đi, tận mắt anh ta nhìn thấy có người đi theo, dường như chẳng cần suy nghĩ anh ta cũng bám theo.

Kết qua anh ta đã nhìn thấy gì, đó là một vụ thảm sát đơn phương, cô gái nhìn có vẻ lạnh lùng đó ra tay không chút thương xót, dường như chỉ chớp mắt một cái, những người bám theo kia đã mãi mãi ngã xuống nơi đó.

Nghĩ rồi, Wiliam khẽ cười, suy nghĩ của anh ta hướng về Phong Nhã Trần. Lúc đó cậu thanh niên anh tú tới mức không thể anh tú hơn được nữa chỉ khẽ cười, nhìn cảnh đầu rơi máu chảy trước mắt, nhìn cô gái ra tay một cách tàn nhẫn kia với đầy vẻ yêu thương và hài lòng.


Cậu thanh niên chỉ đứng ở đó, khuôn mặt còn đẹp hơn cả con gái của cậu hiện lên một vẻ mê hoặc quyến rũ tới mức không thể nào tiêu diệt được. Ánh mắt cậu lạnh lùng vô tình, dường như cả thế giới chỉ có một người con gái đó có thể lọt được vào mắt cậu.

Nghĩ tới đây Wiliam khẽ cười, không thể không nói Phong Nhã Trần là một đối thủ không hề nhẹ ký! Anh ta tin rằng đây là vật cản lớn nhất của anh ta nếu anh ta muốn có được Ngọc Tình.

Sau đó anh ta cho người điều tra về hai người họ, kết quả đạt được đó là không ngờ rằng cô gái đó chính là Ngọc Tình – người đã tiêu diệt toàn bộ Kiều bang theo như lời đồn đại.

Lúc này anh ta cảm thấy vô cùng may mắn khi cha anh ta đã sớm đề phòng Ngọc Tình, đưa Tiên Ức vào nằm vùng trong chợ bán đấu giá hoa Thụy Tình. Vì thế nên anh ta đã có được rất nhiều tin tức của cô, cũng vì thế, càng ngày anh ta càng thích cô.

Cho nên vừa mới gặp mặt, cô không biết về anh ta nhưng anh ta lại biết về cô!

Thôi được, anh ta thừa nhận, anh ta tới đây là vì cô! Nếu không phải vì vô, anh ta sẽ chẳng tới đây làm gì, chỉ là một buổi bán đấu giá mà thôi, khi nào mới tới lượt một kẻ luôn giấu mặt như anh ta phải ra tay?

Nghĩ rồi Wiliam đưa bàn tay trái lên sờ vào chiếc nhẫn đeo trên ngón tay trỏ của bàn tay phải một cách nhẹ nhàng, trên thế giới này, chẳng có thứ gì mà Wiliam anh ta muốn mà lại không có được!

Ngọc Tình và Phong Nhã Trần dường như không phải gặp chút khó khăn gì mà đã có được bức tượng Phật và tiền. Hai người ra khỏi khu đấu giá đó, nắm tay nhau chầm chậm đi về phía trước.

“Tình Tình, em hoài nghi người đàn ông đó có vấn đề?” Phong Nhã Trần khẽ hỏi Ngọc Tình.

“Người đàn ông nào?” Ngọc Tình đơ người ra sau đó hỏi lại.

“Ấy....” Phong Nhã Trần: “Thì là người đàn ông có mái tóc đen và đôi mắt xanh đó!”

“Anh ta?” Ngọc Tình nhìn Phong Nhã Trần: “Đồ ngốc, đương nhiên là anh ta có vấn đề rồi!”

Vừa nói dứt câu, Phong Nhã Trần liền sững người ra, sau đó cậu nhắm mắt lại không biết phải nói gì! Được rồi, cậu thừa nhận rằng có những lúc cậu không theo kịp được với những suy nghĩ của Ngọc Tình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui