Ngọc Lộ đưa tay lên đỡ lấy bên má vừa bị ăn tát, nước mắt ngay lập tức chảy ra, nhìn Ngọc An Lâm như không tin vào mắt mình.
Kể từ khi cô ta sinh ra, đây là lần đầu tiên cha cô ta tát cô ta. Từ nhỏ tới lớn, Ngọc An Lâm yêu chiều cô ta như thế, đã khi nào đánh cô ta đâu!
“Anh làm gì mà đánh con như thế!” Lưu Hâm nhìn thấy con gái bị đánh, lập tức xông lên bảo vệ con, nhìn chằm chằm đầy căm tức Ngọc An Lâm.
“Cái con nha đầu này lại nói chuyện với Tiểu Tình như thế, tôi....” Ngọc An Lâm vừa nói vừa chớp chớp mắt.
Đáng tiếc là hành động ra hiệu của ông ta Lưu Hâm lại không chú ý tới, lúc này trong đầu bà ta chỉ có hình ảnh chồng mình đánh con gái mình, ánh mắt bà ta là con gái đã phải chịu thiệt thòi.
Đúng lúc đó, dường như không cần suy nghĩ gì, Lưu Hâm đưa tay ra định đánh Ngọc An Lâm: “Tôi xem anh đánh con gái tôi nữa không!”
Ngọc An Lâm né người tránh cú đánh của vợ, trong lòng thấy bất hạnh, sao lại có một bà vợ ngu ngốc thế không biết, con gái đã không biết điều thế rồi! đúng là chọc tức ông ta chết mất! Lúc nào rồi mà vẫn còn tâm trí để cắn xé lẫn nhau nữa!
Lúc này Phong Nhã Trần nhướn mày, nhìn Ngọc Tình với ánh mắt ngạc nhiên.
“Tình Tình, sao em có thể lớn lên trong một gia đình thế này chứ?” Phong Nhã Trần khẽ hỏi.
“Sao có thể lớn lên?” Ngọc Tình thở hắt ra một tiếng: “Ăn cơm mà lớn chứ sao!”
Phong Nhã Trần không tiếp tục chủ đề đó nữa với lời nói đùa lạnh lùng của Ngọc Tình. Lúc nào rồi mà cậu ấy còn nói đùa được, không nhìn thấy dưới đất hai người đang đánh nhau loạn lên à!
Ngọc Tình nhìn nét biểu cảm của Phong Nhã Trần, cô không nói thêm gì, ánh mắt cô từ từ chuyển về phía hai người đang đánh nhau kia: “Muốn đánh nhau thì cút ra ngoài mà đánh! Đừng làm bẩn nhà tôi!”
Lời nói lạnh lùng của Ngọc Tình giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu hai người đang đánh nhau kia, cả hai đơ người ra nhìn về phía cô.
Ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Tình liếc nhìn bọn họ một lượt, sau cùng cô cười nhếch không thành tiếng.
“Chậm nhất là ba ngày, các người sẽ phải rời khỏi nơi đây, sao hả? đều không cần chuẩn bị gì à?”
Ngọc Tình vừa mới dứt lời Lưu Hâm mới biết bản thân mình đã phạm phải một sai lầm lớn nhất, lập tức cúi đầu: “Tiểu Tình, chúng ta đi rồi thì công ty của chú cháu phải làm thế nào!”
“Công ty? Công ty gì thế?” Ngọc Tình nghe thấy vậy, dường như vô cùng không hiểu.
“Thì chính là công ty bất động sản của chú cháu đấy! Tiểu Tình, chỉ cần cháu đừng đuổi bọn ta đi, chúng ta sẽ cho cháu một số tiền lớn! Cầu xin cháu đấy, đừng đưa chúng ta đi Nam Phi.”
Ngọc Tình nghe tới đây cuối cùng cũng hiểu ra bà ta đang nói gì, cô lạnh lùng cười: “Thím à! lẽ nào tôi chưa nói với thím à? công ty của chú tôi bị điều tra niêm phong rồi!”
“Điều...điều tra, niêm phong?” Ngọc An Lâm đứng bên cạnh sững người ra: “Sao lại bị niêm phong? Đang yên đang lành sao lại bị niêm phong?”
Ngọc Tình nhún vai thể hiện rằng cô không biết, rồi sau đó lắc đầu: “Chú à, không chừng cục công an còn muốn bắt chú đấy, chú chắc chắn không muốn đi Nam Phi mà trốn chứ?”
Ngọc Tình vừa nói dứt lời, tim Ngọc An Lâm liền đập lên thình thịch. lẽ nào con nha đầu này nói là thật? Công ty của ông ta thực sự bị điều tra và niêm phong rồi?
Nghĩ rồi Ngọc An Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngọc Tình đang nhìn mình với ánh mắt chế giễu. Chỉ trong giây lát, ông ta đã hiểu ra toàn bộ.
“Là mày, tất cả là mày!” trong phút chốc ông ta quên hết sự sợ hãi, bây giờ ông ta chẳng còn gì nữa, không có tiền, không có nhà, còn có khả năng sẽ bị đưa tới một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi. Ông ta phải liều mạng với cô!
Nhất định là do cô, nếu không phải là cô, công ty của ông ta nhất định vẫn yên ổn! Tất cả là tại cô!
Nói rồi Ngọc An Lâm liền nghiến răng nghiến lợi xông lên.
Ngọc Tình nhìn thấy chỉ khẽ cười, đưa tay ra khẽ hất, Ngọc An Lâm lập tức bị hất ngược lại ngã xuống đất.
Đúng, là cô làm đấy, thì đã sao nào! Ông ta kinh doanh làm ăn nhưng chỉ nghĩ tới lợi ích mà không có chút lương tâm. Người như vậy, sao cô có thể để cho ông ta yên ổn mà tiếp tục đi hại người khác được?
Ngọc Tình liếc mắt nhìn ông bà nội đang dùng ánh mắt đầy hận thù để nhìn mình.
Cô khẽ nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở ra, lúc này trong ánh mắt cô là sự rõ ràng, lạnh lùng, dường như người ban nãy vừa có chút do dự không phải là cô vậy.
Đúng vậy, vừa rồi cô đã do dự. Khi cô nhìn thấy mái tóc đa phần đã bạc của ông bà nội, cô đã có chút do dự.
Thế nhưng cũng chỉ giây phút đó mà thôi! Nếu để những người này ở lại, cô sẽ mãi mãi không có cách nào mà lớn lên yên ổn được, vì vậy đưa bọn họ đi là sự lựa chọn duy nhất của cô.
Sự do dự trong giây lát của Ngọc Tình cũng đã bị Phong Nhã Trần phát hiện, cậu nắm lấy tay cô như động viên. Những người này là thế nào? Tình Tình của cậu mà lớn lên trong một môi trường như thế này thì chắc chắn sẽ chẳng được vui vẻ gì.
Tình Tình là người mà cậu đã tự nhủ sẽ phải bảo vệ cả đời. Đến ngay cả cô nheo mày cậu cũng không nỡ, những người này dựa vào cái gì mà làm khó cô? Dựa vào cái gì mà làm cho cô không vui?
Vậy là Phong đại thiếu gia vô cùng tức giận, đôi mắt long lanh đó đúng lúc này cũng như đóng băng lại, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Cậu nhất định sẽ tiếp đãi bọn họ chu đáo! Nhất định! Đây sẽ là sự trừng phạt cho bọn họ vì đã ức hiếp Tình Tình của cậu!
Ngọc Tình cũng khẽ nắm lấy tay của Phong Nhã Trần, cô chớp chớp mắt nhìn cậu thể hiện rằng bản thân mình không sao.
“Còn không mau cút đi?” đôi mắt lạnh lùng của cô nhìn bọn họ làm bọn họ cũng phải rùng mình: “Còn đợi tôi tiễn các người à? Cút!”
Ngọc Tình vừa dứt lời, không kể là Ngọc Thành hay Ngọc An Lâm cũng không dám ở lại đó thêm một giây nào nữa. Bọn họ lập tức chạy ra khỏi căn nhà.
Vừa nãy, bọn họ có cảm nhận, dường như, nếu bọn họ không đi thì cái con bé nha đầu đó sẽ giết bọn họ ngay lập tức.
Đúng là Ngọc Tình đã có ý nghĩ này trong đầu, kết thúc tất cả.
Nhưng cuối cùng vẫn đã không thực hiện, bởi vì cô biết. Nếu cô thật sự giết chết bọn họ, thì sự việc này sẽ trở thành rào cảm để cô thực hiện việc tu luyện những ngày tháng sau đó.
Mà bọn họ, vẫn chưa có được cái tư cách trở thành rào cản của cô.
Đợi tới khi bọn họ đã ra khỏi căn phòng, vợ chồng Ngọc An Quân mới thở phào một tiếng, hướng ánh mắt về phía Ngọc Tình và Phong Nhã Trần.
Cô bé lạnh lùng làm người khác toát mồ hôi ban nãy chính là đứa con gái ngoan ngoãn của ông sao? Cái cậu bé nhìn đẹp như tranh này là cháu đích tôn của tập đoàn Phong Thị sao? Bọn họ muốn đưa những “người thân” đó tới Nam Phi?
Nam Phi, cái nơi đó là nơi người đến ở à?
Nơi đó khí hậu khắc nghiệt, mà những người đó chẳng còn trẻ trung gì nữa mà là những người già, đừng nói là đi khai thác mỏ, kể cả chỉ tới đó mà sinh sống, e rằng cũng rất khó.
Ngọc An Quân nhìn Ngọc Tình, miệng mấp máy định nói gì rồi lại thôi.
Gieo gió thì gặp bão! Có thể trách được ai chứ!
Chỉ là....
Ngọc Tình nhìn bộ dạng muốn nói mà không nói ra được của cha mình, cô khẽ thở dài: “Ba, có phải ba muốn con tha cho bọn họ đúng không?”
Ngọc An Quân nghe thấy vậy đơ người ra vài giây sau đó gật đầu.
“Ba, nếu con để cho bọn họ tiếp tục sống ở đây, vậy thì phiền phức sẽ là vô tận! Bọn họ sẽ không có một ngày dừng lại, như vậy ba vẫn còn bằng lòng để bọn họ ở lại đây?”
“Ba, làm người kể cả nhẫn nhịn nhưng cũng chỉ có giới hạn thôi, ba nhìn mẹ con đi!
Nếu cứ tiếp tục thế này, mẹ con còn có thể sống tiếp được không? Ba, người thân của ba chỉ có con và mẹ con, nếu những người này bọn họ an phận một chút, làm những việc bản thân nên làm, vậy thì con cũng chẳng đụng tới bọn họ làm gì! Thế nhưng ba cũng nhìn thấy đấy, bọn họ đã làm những gì?”
Ánh mắt Ngọc Tình khẽ liếc khắp căn phòng một lượt, sau cùng cô cười nhưng lại không vui.
“Ba, thế này rồi ba còn muốn con bỏ qua cho bọn họ không?”
Khi Ngọc Tình hỏi, Ngọc An Quân đơ người ra. Đúng vậy, không kể là bản thân ông ấy hay con gái, bọn họ đều là đối tượng nhạo báng, chế giễu và bóc lột của bọn họ. Nếu cứ tiếp tục thế này, không biết sẽ ảnh hưởng thế nào tới sự trưởng thành của Ngọc Tình! Đúng vậy, Tiểu Tình nói không sai! Đưa bọn họ đi, là sự lựa chọn tốt nhất!
Sau khi nghĩ thông rồi, thần sắc của Ngọc An Quân cũng đã khá hơn. Ông đưa tay đặt lên vai Lý Nguyệt.
Đúng vậy, không biết bản thân còn có thể hay không thể chịu đựng những con người đó nhưng vợ con ông sẽ không phải chịu đựng thêm nữa.
Vậy nếu đã như thế, cũng có thể Nam Phi là một nơi cũng tốt cho bọn họ.
Ngọc Tình nhìn cha mình, khẽ thở phào một tiếng. Cô làm gì cũng chẳng để ý tới cảm nhận của người khác, nhưng lần này không được! Bởi vì người này là cha cô, là người cha mà cô luôn yêu thương và kính trọng từ nhỏ tới lớn.
Vì vậy, cô phải để ý tới cảm nhận của ông, hơn nữa còn phải làm cho ông không còn bị gánh nặng về tâm lý. Đây là điều với tư cách là con gái mà cô nên làm.
Nghĩ vậy, cô khẽ nhoẻn miệng cười, cô nắm lấy tay Phong Nhã Trần, đứng lên.
“Ba, đây là Phong Nhã Trần, là bạn của con. Hôm nay tới nhà mình chơi!” Ngọc Tình khẽ cười, dường như tất cả những việc vừa nãy chưa từng xảy ra.
Bạn? Ngọc An Quân và Lý Nguyệt đều sững người ra, ánh mắt nhìn vào cậu bé khôi ngô tuấn tú Phong Nhã Trần.
Từ khi nào mà Ngọc Tình có một người bạn như thế này?
Nhưng thắc mắc cũng chỉ là thắc mắc mà thôi, hai người lập tức nở nụ cười thân thiện: “Phong...Nhã Trần, hoan nghênh cháu tới nhà ta chơi, đã ăn cơm chưa? Để chúng ta đi làm cơm.”
Phong Nhã Trần nhìn hai người cố giữ bình tĩnh, cậu cảm thấy có chút buồn cười. chỉ nghĩ vậy thôi chứ cậu nào dám cười. Nếu không Ngọc Tình sẽ giết chết cậu chứ chẳng tha.
Nghĩ tới đây, Phong Nhã Trần liền tự thắc mắc, bây giờ đã sợ cô thế rồi, vậy lớn lên, cậu liệu sẽ bị vợ quản chặt không? Bị vợ quản chặt, bị vợ quản chặt....
“Hi hi, cháu chào bác trai bác gái, cháu là bạn học của Ngọc Tình, hôm nay cháu đến nhà mình làm phiền thế này đúng là ngại quá!” sau ý nghĩ về tương lai bất chợt thoáng qua, Phong Nhã Trần lập tức trở về trạng thái bình thường, khẽ cười, nói lời và hành động đều đúng với chuẩn mực của một đại công tử.
Vợ chồng Ngọc An Quân thấy vậy, gật đầu hài lòng. Cậu bé này đúng là khá lắm, không nói tới việc nhìn khôi ngô tuấn tú thì cũng rất ngoan ngoãn lịch sự, khí chất đó đúng là người khác chẳng so sánh được! Quả nhiên không hổ danh là cháu đích tôn của Phong gia.
Phong Nhã Trần nhìn thấy ba mẹ Ngọc Tình nhìn mình với ánh mắt hài lòng, cậu liếc sang nhìn Ngọc Tình với vẻ đắc ý, Ngọc Tình thấy vậy, nhướn mày không nói gì.
“Vậy các con cứ chơi đi, bác đi làm cơm!” Lý Nguyệt khẽ cười nói.
“Vậy để anh giúp em nhé!” Ngọc An Quân nhìn thấy vợ bận rộn, trong lòng thấy áy náy, chủ động lên tiếng.
Lý Nguyệt gật đầu, hai vợ chồng một người trước một người sau đi ra ngoài.
“Tình Tình, em thực sự muốn đưa bọn họ đi Nam Phi?” Phong Nhã Trần thấy ba mẹ Ngọc Tình ra ngoài rồi, lập tức quay sang hỏi cô.
Ngọc Tình nghe thấy vậy, cô nhướn mày, nhìn Phong Nhã Trần: “Anh nhìn em giống đang nói đùa lắm à?”
Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình rồi lắc đầu, không giống! Nói thực lòng, Ngọc Tình rất ít khi nói đùa. Thường thì khi cô đã nói là cô sẽ làm được! Vì vậy sự việc này xem ra đã chắc như đinh đóng cột rồi.
“Vậy, nghe nói, em còn có một người cô nữa, bọn họ....” Phong Nhã Trần mở miệng, hôm nay ở đây hình như không nhìn thấy nhà đó. Cô của Ngọc Tình thì nên xử lý thế nào đây?
“Bọn họ....” Ngọc Tình đơ người ra, dường như đúng là chưa nghĩ tới vấn đề này. Cô suy nghĩ.
“Đi Indonesia!” Ngọc Tình nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra được quyết định: “Cho bọn họ đi Indo, không cần khai thác mỏ, chỉ cần không trở lại đây là được!”
Ngọc Tình khoan hồng với nhà Ngọc An Liên như vậy không phải vì hôm nay bà ta không tới đây gây sự, mà là do người em của cô – Châu Minh.
Nếu nói trong số những người thân đó, ai đối xử với cô không tới nỗi tệ, vậy thì chỉ có Châu Minh. Cái cậu đó từ nhỏ đã thích quấn lấy cô, có thứ gì thì cũng chia cho cô đầu tiên. Cô biết rõ, cậu bé đó là tốt với cô thật sự, thực sự thích người chị là cô.
Nghĩ vậy, Ngọc Tình khẽ cười: “Nếu có thể, hãy cho người chăm sóc Minh Minh một chút, nó vẫn còn bé!”
Đây là lần đầu tiên Ngọc Tình lợi dụng thế lực của nhà Phong Nhã Trần để làm việc cho mình. Tuy trong lòng có chút không thoải mái, nhưng có một điều không phải nghi ngờ gì nữa đó là cô không hề cảm thấy một chút áp lực nào.
Phong Nhã Trần đều là của cô rồi, vậy thì chỉ một chút việc này có là gì? Cô không thoải mái là vì cô phát hiện bây giờ thực lực của cô vẫn không đủ!
Cô nghĩ rồi khẽ thở dài.
Hi vọng Minh Minh sẽ không hận cô! Phong Nhã Trần nắm lấy tay Ngọc Tình, khẽ cười.
Còn có anh bên cạnh em nữa, anh sẽ luôn bên cạnh em!
Ngọc Tình nhìn Phong Nhã Trần nắm lấy tay mình, cô khẽ cười, cái cậu nhóc này đúng là không quên thể hiện tình cảm ở mọi lúc mọi nơi!
Phong Nhã Trần bị Ngọc Tình nhìn thâu rồi, mặt đỏ lên, cậu cúi đầu xuống.
Thời gian qua đi thật nhanh, chớp mắt đã hai ngày qua đi, sáng sớm ngày thứ ba, những người Ngọc gia vẫn còn đang mơ màng trong giấc ngủ đã bị người ta đến lôi đi.
“Này, các người là ai, muốn đưa chúng tôi đi đâu!”
“Này, làm cái gì thế hả? vừa mới sáng ra!”
............... Những câu hỏi thắc mắc đó vang lên trong nhà Ngọc Thành và Ngọc An Lâm. Tuy Ngọc Tình nói là đưa bọn họ đi Nam Phi, thế nhưng hai ngày qua đi rồi nhưng lại không có chút động tĩnh gì, bọn họ đang tưởng là Ngọc Tình nói đùa chắc, nghĩ cũng đúng, cái con bé nha đầu đó làm gì có bản lĩnh lớn như thế?
Thế nhưng, bây giờ thế này là thế nào? Những người này sẽ đưa bọn họ đi đâu? Đột nhiên trong đầu họ xuất hiện câu nói lạnh lùng của Ngọc Tình: “Chậm nhất là ba ngày!”
Hóa ra cô không hề nói đùa, không phải chỉ nói để dọa bọn họ, mà là thực sẽ sẽ đưa bọn họ đi Nam Phi! Không! Không đi Nam Phi! Không đi khai thác mỏ! Bọn họ sẽ chết mất!
“Các người là ai? Các người đã từng nghe tới cái tên Yến Nhiên chưa hả? anh ấy là nhị công tử của Vân bang đấy, anh ấy là bạn trai của tôi!” Ngọc Lộ vừa vùng vẫy miệng vừa hét lớn!
Yến Nhiên? Vân bang? Những người đang túm lấy cô ta nhếch mép lên, hắn là cái thá gì chứ! trong con mắt của Phong Thị, đó chẳng qua cũng chỉ là một thằng vắt mũi chưa sạch thôi!
Vậy là bọn họ chẳng phí lời thêm mà kéo người của Ngọc gia đi.
“Không! Tôi không muốn đi Nam Phi!” tiếng kêu gào thảm thiết đã làm kinh động tới cả những người hàng xóm.
Thế này là thế nào? Những người đó sao vậy? vừa mới sớm ra đã gào thét cái gì không biết!
Đợi đã, Nam Phi? Nhà họ đi Nam Phi sao, mà hình như còn không phải là tự nguyện? Có kịch hay xem rồi đây!
Nghe thấy tiếng gào thét, mọi người đều lập tức thức dậy mặc quần áo, đi giày vào chạy ra ngoài.
Đứng ở cửa nhà mình, nhìn nhà hàng xóm từ trước tới giờ đều kiêu căng ngạo mạn lúc này đang bị những người mặc đồ đen lôi đi với bộ dạng vùng vẫy, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Ấy, cái bộ dạng này đúng là đáng thương! Mọi người nhìn, trong đầu đều có ý nghĩ giống nhau, nhưng họ quay mặt sang nhìn nhau với ánh mắt có vẻ vui mừng và đắc ý.
Đúng, những người hàng xóm đang hả hê lắm!
Bởi vì những người đang bị lôi đi này đúng là đã rất kiêu căng ngạo mạn. Hàng xóm láng giềng không một ai nói tốt được về bọn họ thì thực thế họ biết người Ngọc gia chẳng phải hạng tốt đẹp gì! Vì vậy bọn họ cũng chỉ đứng nhìn, đúng là thời thế chẳng biết thế nào được.
Người của Ngọc gia bị lôi tới một sân bay tư nhân, nhìn chiếc máy bay tư nhân đã đợi ở đó khá lâu, mọi người đều sững người ra.
Không phải chứ....ngồi máy bay đấy!
Nhìn thấy máy bay, những người này cũng quên mất gào thét khóc lóc, bọn họ nhìn đông nhìn tây với vẻ tò mò. Phong Nhã Trần đứng bên cạnh thấy vậy cũng đổ mồ hôi.
Chỉ số IQ thấp hóa ra là có thể bị di truyền, ồ không, Tình Tình nhà cậu IQ rất cao đấy chứ!
Những người này nhất định là kẻ biến dị. Đúng, biến dị! Cậu nhớ trong sách có nói về vấn đề này, đó được gọi là đột biến gen!
Đúng vậy, chính là như thế!
Đây chính là lí do để Phong Nhã Trần cho rằng Ngọc Tình có chỉ số IQ cao. ở một sân bay khác của thành phố X, Ngọc Tình với sắc mặt không biểu cảm nhìn ba người trước mặt.
“Ngọc Tình, sao mày lại có thể đưa người nhà mày tới nơi như thế chứ! mày...mày đúng là quá độc ác!” Ngọc An Liên chẳng thèm quan tâm tới người qua người lại, chỉ tay vào Ngọc Tình lớn tiếng mắng chửi.
Ngọc Tình liếc mắt nhìn, khẽ cười.
“Độc ác?” nói xong cô cười hắt ra một tiếng lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lạnh lùng đó không giống là đang nhìn cô ruột mình, mà nhìn giống như nhìn vào kẻ thù.
“Sao hả? cô cảm thấy tôi sắp xếp một nơi như thế cho cô là tốt quá à?” Ngọc Tình khẽ cười: “Cô không độc ác, cô hiếu thuận, vậy thì cô đi đổi cho bọn họ đi, bây giờ máy bay chưa cất cánh đâu!”
Ngọc An Liên vốn dĩ với nét mặt tức giận nghe thấy Ngọc Tình nói vậy thì như đóng băng lại, trong đầu xuất hiện hình ảnh của hai đất nước Nam Phi và Inđo. Không cần nghĩ nữa, vừa nói đã biết nơi nào tốt hơn rồi!
Vậy là bà ta lập tức lắc đầu: “Tao không thèm đi Nam Phi!”
Ngọc Tình nhìn bà ta, khẽ cười, đây chính là con người, tính ích kỉ của con người! Bình thường Ngọc An Liên vẫn luôn thể hiện mình là tấm gương của sự hiếu thuận mà!? nhìn đi, vừa mới đụng tới lợi ích của bản thân, lập tức liền lật mặt rồi!
Hiếu thuận? Đó là thứ gì? Có thể thuận lợi, vui vẻ mà sống không? Có thể cho bà ta rất nhiều rất nhiều tiền không?
Ngọc An Liên nghĩ vậy liền cười, đúng là quá nực cười! bà ta lại không bị điên, sao lại không phân biệt được nơi nào là tốt hơn chứ?
Bà ta cho rằng Ngọc Tình đã rất nhân từ, bà ta không hề nghĩ tới việc Ngọc Tình tha cho bọn họ không bắt đi Nam Phi là vì Châu Minh.
Lúc này ánh mắt của Ngọc Tình hướng về phía Châu Minh.
“Minh Minh, tới đó rồi phải chăm chỉ học hành nhé, biết chưa hả?” Ngọc Tình tiến lên phía trước một bước, khẽ xoa đầu Châu Minh: “Đợi em lớn rồi, phải trở lại để giúp chị đấy biết chưa?”
“Vâng!” Châu Minh gật đầu, khuôn mặt nhìn có nét giống Ngọc Tình đầy sự kiên định.
“Chị, chị yên tâm! Em nhất định sẽ học hành chăm chỉ! đợi em lớn rồi, em sẽ bảo vệ chị! ” khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Ngọc Tình.
Và rất nhiều năm sau đó, cô cũng chưa từng quên khuôn mặt nhỏ nhắn với nét kiên định đó.
Cậu nói sẽ bảo vệ cô.
Nghĩ tới đó mà trong lòng Ngọc Tình thấy cảm động, cô khẽ cười, cúi đầu nhìn đứa em duy nhất của mình.
“Được, đợi Minh Minh lớn lên để bảo vệ chị nhé!” Ngọc Tình nói rồi đưa tay lên xoa xoa hai má của Châu Minh.
“Em phải nghe lời, làm những việc tốt, biết không?” Không được học ba mẹ em làm những chuyện xấu. Câu nói phía sau Ngọc Tình chỉ nghĩ mà không nói ra.
Cô khẽ cười: “Minh Minh, em là nam tử hắn, nói lời phải giữ lời đấy! chị đợi em về để bảo vệ chị đấy!”
“Vâng!” Châu Minh nhìn Ngọc Tình, cười vui vẻ, đưa tay ra: “Chúng ta ngoắc tay nào!”
Ngọc Tình hơi đơ người ra, ngoắc tay? Dường như đã lâu lắm rồi cô không làm vậy, cô chỉ cười, đưa tay ra nói: “Ngoắc tay!”
“Ngoắc tay hứa rồi, trăm năm cũng không được thay đổi!” câu nói vang lên từ miệng một cậu bé còn non nớt, lúc này Ngọc Tình dường như đúng chỉ là một cô bé bảy tuổi.
Ngoắc tay xong, Châu Thụy ghé môi thơm lên má Ngọc Tình.
“Chị, chị yên tâm, Minh Minh sẽ nghe lời!” lúc này trong lòng cậu bé là niềm hân hoan, trong đầu cậu đang là những ý tưởng, hình ảnh về tương lai.
Indo? Không biết Indo là một nơi thế nào? ở đó có gì thú vị không?
Mang trong lòng niềm hân hoan, chờ đợi, Châu Minh lên máy bay, nhưng không ngờ rằng lần này đi là những mười năm! Mười năm sau, khi cậu quay trở lại, ở đây gần như đã thay đổi hoàn toàn, người chị mà cậu một lòng muốn bảo vệ lúc đó đã không cần đến sự bảo vệ của cậu rồi!
Lúc này Ngọc Tình đứng ở sân bay rộng lớn, miệng khẽ cười, trong lòng có chút buồn miên man.
Hi vọng điều cô làm là đúng, hi vọng tới khi Minh Minh lớn rồi sẽ không hận cô nữa! Hi vọng cái cậu bé ngoan ngoãn nghe lời, đáng yêu đó sẽ mãi mãi là em trai cô.
Cô chờ đợi tới lúc gặp lại cậu, nhưng không nghĩ đó là những mười năm!
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...