Chu Toàn đi vào nhà, đôi mắt nhỏ nhìn một vòng xung quanh giống như muốn tìm một núi vàng từ trong nhà của Ngọc Tình. Ngọc Tình đi ở phía sau ông ta, rót một ly nước đặt lên bàn, hai mắt to nhìn chằm chằm vào Chu Toàn.
Đi hết một vòng quanh nhà, lúc này Chu Toàn mới ngồi xuống. Lão cầm lấy ly nước trên bàn uống một ngụm sau đó lại phốc một tiếng phun ra ngoài.
Đem ly nước đặt mạnh lên bàn, đôi mắt nhỏ của lão tỏ ra vẻ bất mãn nhìn Ngọc Tình, giọng nói cũng không tốt, “ Mày chỉ cho tao uống nước này thôi sao, ngay cả một ấm trà cũng không pha!”
Ngọc Tình thấy vậy đáy mắt càng thêm lạnh lùng, không mặn không nhạt đáp lại. “ Ông nội, nếu muốn uống trà thì ông nên đến nhà cô hai đi.” Nói xong cũng ngồi xuống, tự rót cho mình một ly nước, một ngụm một ngụm uống.
Chu Toàn bị đứa cháu gái nói đến không còn mặt mũi, than thở một câu rồi ngồi xuống uống ly nước lúc nãy.
Dĩ nhiên Ngọc Tình nghe được Chu Toàn nói điều gì, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, lạnh như băng mà vô tình. Ánh mắt nhìn về phía Chu Toàn lại càng thêm khinh thường. Nghèo kiết hủ lậu? Ha ha, nếu nhà cô là nghèo kiết hủ lậu, vậy lão ta là người như thế nào? Hắn cũng chỉ là một tên chỉ biết bóc lột con mình mà thôi!
Bánh bao còn chưa hấp chín thì Lý Nguyệt đã trở về. Mới vừa bước vào nhà đã thấy ba chồng mình ngồi đó, chân mày Lý Nguyệt hơi nhíu lại, “ Ba, hôm nay thế nào lại rảnh rỗi đến đây?”
Chu Toàn đã sớm nhìn thấy Lý Nguyệt trở về, sau khi nghe thấy câu hỏi cho có lệ như vậy, đôi mắt nhỏ của lão cao thấp đánh giá Lý Nguyệt, hai mắt giống như mũi dao bén nhọn nhìn cô, “ Như thế nào? Cô không chào đón tôi đến đây à?”
Lý Nguyệt là một người có tính cách khá mạnh mẽ, từ khi gả đến Ngọc gia đến bây giờ cũng bị cha mẹ chồng ức hiếp không ít lần. Tuy thực sự rất chán ghét họ, cô cũng không có làm ra hành động gì vượt mức, vì thế cô mở miệng nói: “ Con không hề có ý đó. Chính là…”
“ Chỉ là vì cái gì? Lý Nguyệt, mày dám ăn nói như thế với cha chồng mình hay sao? Ngọc gia tao có đứa con dâu như mày thật là bất hạnh mà!” Lý Nguyệt còn chưa nói xong thì lão đã ngắt lời, lời nói ra cực kì khó nghe.
Lý Nguyệt nghe xong tái mặt, đang muốn phản bác lại thì đã thấy Ngọc Tình chậm rãi đứng lên, một đôi mắt đen chằm chằm nhìn vào Chu Toàn, sâu trong đáy mắt là một mảnh băng lạnh bén nhọn. Chu Toàn bị ánh mắt như vậy nhìn đến hoảng sợ, nhưng ngay sau đó lão đã bình tĩnh lại, ưỡn ngực, trừng mắt nhìn Lý Nguyệt.
“ Mày đều là dạy dỗ đứa nhỏ như vậy? Mày nói xem, nó có phải là cháu của tao thật hay không?!”
“ Ha ha.” Ngọc Tình nhìn Chu Toàn nhẹ nhàng nở nụ cười. Nghe thấy tiếng cười của cô, Chu Toàn cảm thấy lông tóc trên người đều dựng đứng.
“ Ông nội, ông tới đây là để gây sự?” Trên người Ngọc Tình không ngừng tản ra hơi thở lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào mặt lão. Tựa hồ chỉ cần lão dám nói đúng thôi, cô sẽ cho lão đẹp mặt.
Chu Toàn ho khan một tiếng, nhìn Lý Nguyệt, giống như mọi chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh, vẻ mặt hợp tình hợp lí mở miệng. “ Mẹ của chúng mày bệnh cũ lại tái phát, nhà của bọn mày đưa đây một ít tiền để lo cho bà ấy. “
Nghe vậy, Lý Nguyệt nhíu chặt mày lại, hoàn cảnh gia đình mình như thế nào chỉ có cô hiểu rõ ràng nhất. Số tiền mà cô cùng Ngọc An Quân kiếm được cũng chỉ đủ trang trải cho cuộc sống hằng ngày mà thôi, lần này Chu Toàn đến đòi thì lấy đâu ra tiền cho ông ta. Lý Nguyệt luôn là người không có suy nghĩ sâu xa, nghĩ cái gì liền nói cái đó, “ Trong nhà không có tiền, ba đi mượn nhà cô chú bên đó* đi.”
*ở đây là chỉ những người con khác của Chu Toàn.
Lý Nguyệt vừa mới nói xong, Chu Toàn đã đứng dậy, đôi mắt lộ rõ vẻ ác độc, “ Mày vừa nói cái gì, tao thảo*%#*%#*%#*” ( chỗ này chắc là câu chửi tục của lão ta á, đại loại như thảo nê mã, tui là tui thích thêm mấy cái sao thăng kia vào cho nó màu mè chứ thực ra chỗ đó là mấy dấu chấm thôi). Nói xong lão ta liền xoắn tay áo, nâng tay chuẩn bị động thủ.
Nhìn thấy thế, Ngọc Tình nhanh chóng chạy lên che ở trước mặt của Lý Nguyệt, vươn tay bắt lấy cổ tay của lão ta, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “ Ông nội, ông đúng là gừng càng già càng cay a. Nhiều năm như thế mà khí lực của ông vẫn còn lớn như vậy!
Nói xong, trên tay hơi dùng sức đem Chu Toàn đẩy ra bên ngoài, lão ta lui lại mấy bước mới ổn định lại thân thể, “ Mày, mày con nhỏ này…” Lão vừa thở hổn hển vừa mắng Ngọc Tình.
Ngọc Tình chậm rãi bước lên, ngẩng đầu nhìn lão ta, hai mắt lộ vẻ sắc bén như dao, “ Con như thế nào?”
“ Thực không giáo dưỡng!” Chu Toàn tức giận nâng tay đánh Ngọc Tình nhưng đã bị cô nhanh chống bắt lấy cổ tay.
Ngón tay mảnh khảnh nhỏ bé của cô nắm chặt lấy cổ tay Chu Toàn, Ngọc Tình cười trào phúng nhìn lão, “ Người ta thường nói "thượng bất chính hạ tắc loạn", theo con thấy trên người của ông nội cũng không hề dính dáng đến hai chữ giáo dưỡng!”
Nói xong, bàn tay càng thêm siết chặt, sức lực lớn hơn nữa, Ngọc Tình rõ ràng nghe thấy được Chu Toàn hút một ngụm khí lạnh. Vừa lòng câu câu khóe môi: “Bà nội bị bệnh, chú bác ở nhà không có đủ tiền hay sao? Tại sao mỗi lần bà nội bị bệnh lại là gia đình con bỏ tiền ra? Ông nội có đủ tiền uống trà nhưng lại không đủ tiền khám bệnh cho bà nội?”
Từ trước đến giờ cách làm người của Ngọc Tình đều là nhân kính ta một thước ta kính nhân một trượng.. Mà hạng người chuyên bắt nạt kẻ khác như Chu Toàn là loại người cô ghét nhất. Lão chưa bao giờ dám đến nhà của chú, bác của cô khóc lóc, vì vậy lão liền đi đến khi dễ gia đình cô, tạo ra không biết bao nhiêu lí do để moi tiền cha mẹ cô. Nhìn thấy cuộc sống của con mình không tốt cũng không biết thông cảm cho nó, lại giống như một tên Chu Bát Bì* ra sức mà ức hiếp bóc lột nó. Mỗi lần đến nhà cô, không phải đánh chính là chửi, lời nói muốn bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu khó nghe, không có một chút tự giác của bậc bề trên.
*: aka google nhé mấy chế
“ Ông nội, con nghĩ ông nên về nhà thì hơn. Kẻo bà nội còn chưa hết bệnh thì ông lại phát bệnh a!” Ngọc Tình nói xong, trên tay càng thêm dùng sức. Lời nói ra đã có chút ý tứ uy hiếp ẩn bên trong.
Khuôn mặt già nua của Chu Toàn lúc đỏ lúc trắng, trên cổ tay đã đau đến mức chết lặng, lão hút vào một ngụm khí lạnh, nhìn đứa cháu nội xa lạ ở trước mặt, cuối cùng không cam lòng cắn rang nói: “ Mày buông tay ra, tao đi!”
Ngọc Tình đem vẻ mặt của Chu Toàn thu hết vào mắt, cười lạnh một tiếng thả tay của lão ra. Chu Toàn hừ lạnh một tiếng, nhanh chống bước về phía cửa, khi đi đến cổng nhà thì vừa vặn thấy được Chu An Quân vừa đi làm về.
Lão cười lạnh liếc Ngọc An Quân một cái, “ Mày cưới một con vợ thật tốt, sinh ra được một đứa con gái cũng thật tốt! Phi!” Nói xong nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Ngọc An Quân tự dưng bị mắng, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, đem xe đạp dựng ở ngoài sân, đi vào nhà.
Trong phòng, Lý Nguyệt không nói nên lời ngồi ở một bên nhìn Ngọc Tình, biểu hiện của con gái hôm nay làm cô cảm thấy ngoài ý muốn, cũng có chút bất an. “ Tiểu Tình…”
“ Mẹ, người cứ yên tâm đi, có con ở đây, con sẽ không cho ba mẹ chịu ủy khuất nữa.” Ngọc Tình cười nhẹ, Nụ cười này giống như hoa nở mùa xuân, cô đi đến nắm lấy tay ba mẹ mình, nhẹ nhàng mở miệng.
Lý Nguyệt nghe con gái nói như vậy, trong lòng liền an tâm, hốc mắt đỏ lên, hít một hơi thật sâu, ồm ồm đáp ứng, “ Ân.”
Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Ngọc An Quân nghe thấy con gái nói như vậy cũng hiểu được đại khái, hắn thở dài, đưa tay xoa nhẹ đầu Ngọc tình, trong lòng một trận vui mừng, con gái trưởng thành.
Hết Chương 7.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...