Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Ngọc Tình nhìn những giọt nước mưa màu hồng trong chiếc đỉnh, khẽ cười, bàn tay cô động đậy, chiếc đỉnh tinh thần đó đột nhiên bay lên không trung, đồng thời cùng lúc đó, ngọn lửa tinh thần màu trắng sữa cũng từ từ bốc cháy lên quanh chiếc đỉnh, mép Ngọc Tình khẽ nhếch lên, hai bàn tay đang lại với nhau.

Vào giây phút dấu tay bí ẩn kết thành, chiếc đỉnh đang bao bọc lấy những giọt mưa liền bỗng chốc hóa thành ngọn lửa tinh thần bốc cháy hừng hực, trong giây phút ngọn lửa cuộn lên, liền không ngừng tràn ra hơi nước màu hồng, thứ hơi nước màu hồng đó bay tới đâu là nơi đó tràn trề sinh khí.

Ngọc Tình cảm nhận thứ linh khí mạnh mẽ đó, đột nhiên tinh thần hoảng hốt, ngọn lửa kia cũng càng được cháy rực lên, vào giây phút đó, những giọt mưa màu hồng kia có một nửa liền biến thành sương mù bao phủ khắp không gian.

Đúng lúc này, Ngọc Tình thu về ngọn lửa, mặc kệ những giọt mưa li ti kia rơi xuống, rơi xuống khắp nơi trong không gian, rơi xuống người Ngọc Tình.

“Meo!” lúc này một tiếng meo kêu lên, lại một luồng khí màu trắng bạc tuồn vào không gian.

Ngân Nguyên nhìn khắp nơi đều có mưa hồng, ánh mắt nó lóe lên sự vui mừng. Cũng may còn kịp, phải biết rằng, nó bây giờ đang ở trong giai đoạn hồi phục, có được linh khí dày đặc như thế này để rửa tội, nếu không kịp thì thật là thiệt thòi.

Nghĩ vậy Ngân Nguyên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Ngọc Tình.

Hành động nhỏ của nó đương nhiên là Ngọc Tình để ý thấy, cô khẽ cười – nụ cười quá quen thuộc.

“Meo!” dọa ai chứ. nói như vậy thôi, Ngân Nguyên lập tức quay đầu lại, không thèm so đo với Ngọc Tình nữa.


Đồ nha đầu đáng chết, đúng là đáng ghét! Nụ cười đó ghét tới mức không thể ghét hơn! Cười xong liền đánh người còn đáng ghét hơn nữa.

Ngọc Tình cũng không thèm quan tâm tới sự oán trách của Ngân Nguyên, con mèo lười này cùng lắm thì là giận hờn vớ vẩn chứ chẳng có bản lĩnh gì thực sự! So đo với nó có mà chỉ có hạ thấp phẩm cách của cô mà thôi.

“Meo!” một người một mèo không ai nói thêm lời nào, lặng lẽ đứng ở đó cảm nhận linh khí được thấm từ đầu tới chân.

Nước mưa màu hồng từ từ rơi xuống, chưa được bao lâu, cả không gian đã được bao phủ trong lớp sương màu hồng, Ngọc Tình đứng đó nhắm mắt lại, không nói gì, trong lòng là sự mong đợi.

Cô dần dần đã cảm nhận thấy sự thay đổi của không gian, sự thay đổi này dường như là một sự thay đổi vượt bậc, nhảy vọt về chất, dường như chỉ cần qua được gia đoạn này, không gian chiếc nhẫn mới có thể thực sự trở thành một vũ khí thần kì.

Cô kiễn nhẫn chờ đợi, công pháp tu luyện dần dần vận hành và chuyển động, cố gắng để hấp thụ thứ linh khí này.

Linh khí thẩm thấu vào người, Ngọc Tình cảm thấy từ ngoài vào trong có một sự tươi mới lạ kì, dường như thứ linh khí này không hề giống với sự chuyển hóa sức mạnh tinh thần bình thường, mà nó chui vào trong cơ thể cô xong thì từ ngoài vào trong dường như đều được rửa sạch hết.

Tình trạng như thế này không biết đã diễn ra được bao lâu, Ngọc Tình cảm nhận thấy bản thân cô dường như đang trải qua một sự thay đổi về chất, một sự thay đổi đúng nghĩa.


Cô vẫn nhắm mắt, không hề chú ý thấy bên cạnh mình, cơ thể Ngân Nguyên như đang phát ra một ánh hào quang chói lóa, ánh hào quang màu trắng bạc đó dường như còn sáng chói hơn cả ánh mặt trời.

Thời gian từng giây từng phút qua đi, Ngọc Tình lặng lẽ đứng đó, công pháp vẫn được vận hành và chuyển động như thường. Công pháp này có tên Cửu Thiên Tiên Quyết, nếu tu luyện thành công có thể được xếp vào lớp tiên cửu thiên vị, đây cũng chính là nguồn gốc của tên công pháp.

Cửu Thiên Tiên Quyết không giống với các công pháp khác ở chỗ cơ thể và con tim đều tu luyện, từ cơ thể đến sức mạnh tinh thần đều đạt tới độ đỉnh cao, có được sự thay đổi thực sự từ cơ thể tới tinh thần.

Lúc này lớp sương màu hồng trong không gian đã dần dần mỏng dần đi, cũng lúc này Ngọc Tình mở mắt ra.

“Meo!” đồng thời, Ngân Nguyên sảng khoái kêu lên một tiếng, thậm chí còn vươn cơ thể lười nhác, Ngọc Tình cúi đầu xuống nhìn.

Bây giờ lớp lông màu trắng bạc của Ngân Nguyên dường như đã sáng hơn một chút, đôi mắt màu xanh ngọc sáng lấp lánh dường như cũng trở nên tinh anh và long lanh hơn.

Ngân Nguyên thấy Ngọc Tình nhìn bản thân mình, đôi mắt màu xanh ngọc lóe lên chút khiêu khích, đôi mắt đó chớp chớp, từ trong đó dường như một sức hút kì lạ được phát ra.


Ngọc Tình nhìn vào và bị thu hút thực sự, đôi mắt to tròn của cô hơi mờ đi: “Không đúng!” con tim cô như thắt lại, một luồng sức mạnh tinh thần đột nhiên tỏa ra.

“Meo!” Ngân Nguyên đột nhiên kêu ré lên, sức mạnh tinh thần phát ra từ Ngọc Tình va phải cơ thể nó, chỉ có một giây, bộ lông của nó dựng ngược lên, còn đôi mắt của Ngọc Tình thì đã hồi phục và trở nên sáng rõ.

Ngân Nguyên liếc mắt nhìn như muốn oán giận. Nhưng lại nhìn thấy Ngọc Tình đang nhìn chằm chằm vào bản thân mình, ý thức được việc làm sai của bản thân mình, Ngân Nguyên lập tức kêu lên một tiếng meo, rụt cổ lại, không có hành động gì.

“Hức!” Ngọc Tình lạnh lùng thở hắt ra một tiếng, nhìn bộ dạng của con mèo, trong lòng không thể không tức, cô nghiến răng nhìn Ngân Nguyên, trong lòng đang nghĩ hay là hầm thịt nó luôn cho xong.

“Meo!” cảm nhận được sự tức giận của Ngọc Tình, Ngân nguyên ngẩng mặt mèo lên, cười làm lành, nhưng nó quên mất bản thân mình bây giờ chỉ là một con mèo.

Chỉ nhìn Ngọc Tình mặt tối sầm, đưa chân ra, chỉ nghe một tiếng động nhỏ, một con mèo đáng thương lại bị đá bay đi.

Tiếng kêu meo meo ai oán lại vang lên.

Ngọc Tình chẳng để ý tới con mèo cứ làm cho người ta muốn đánh đó nữa, ngẩng đầu lên nhìn tất cả bốn bề xung quanh, chỉ nhìn lớp sương màu hồng dần dần tan đi, cái không gian vừa được bao phủ bởi lớp sương mờ cũng từ từ xuất hiện trước mắt Ngọc Tình.

Một chiếc hồ lớn nhìn không thấy bờ bên kia đâu, những đỉnh núi nối tiếp nhau không ngừng, mùi thơm của thuốc bay lên từ những cánh đồng thuốc, bầu trời trong xanh nhìn ra vô tận.

Ngọc Tình nhìn, lần nâng cấp này xem ra không thể so sánh được với lần nâng cấp trước, cô không biết nên dùng cái gì để miêu tả sự ngạc nhiên và vui mừng của bản thân.


Đây đúng là quá đẹp, quá huyền ảo.

Ngọc Tình đi về phía trước, trong đôi mắt to tròn của cô là đầy sự tò mò. Cô tò mò phần cuối cùng ở bờ bên kia của cái hồ là gì, bên dãy núi xa xa kia nữa, mùi thuốc thơm nồng này rốt cuộc là thứ thuốc thì tỏa ra.

Cô tiếp tục tiến về phía trước, lần này cô dường như là một cô bé bảy tuổi thực sự, lần đầu tiên không có bất kì mục đích gì, chỉ đơn thuần là muốn biết về một thứ gì đó, chỉ là sự tò mò.

Kể từ kiếp trước tới kiếp này, Ngọc Tình đều vô cùng thận trọng, trong thâm tâm cô biết rõ tác hại của sự tò mò có thể lấy đi mạng sống của cô! Cả hai kiếp cô chọn nghề nghiệp và con đường để đi đều không cho phép cô có một sự tò mò thừa thãi nào, vì vậy cô lúc nào cũng nói với bản thân, nhắc nhở bản thân phải nên thế nào! Bởi vì sự tò mò không giải quyết được bất kì vấn đề thực tế nào!

Thế nhưng lần này, cô thực sự rất tò mò, cô thậm chí còn quên đi mất nguyên tắc thói quen của bản thân, đối với thứ mà cô còn chẳng biết rõ là gì, một nơi mà cảm thấy tò mò hơn nữa lại thực sự muốn hiểm thêm về nó.

Đôi mắt Ngọc Tình không ngừng liếc đi liếc lại, cô từ từ đi tới bên hồ, trong hồ là thứ nước trong tới mức có thể nhìn thấy đáy, ánh sáng chiếu rọi xuống, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy những viên đá cuội nhỏ nhỏ tròn tròn.

Nước trong hồ được tiếp nối với nước ở sông, Ngọc Tình nhìn, lần đầu tiên cô biết hóa ra những con cá nhỏ dưới sông có thể bơi được tới hồ này.

Con cá nhỏ màu hồng, những hòn đá cuội màu trắng, nước hồ trong vắt, chúng hòa vào nhau, kết hợp với nhau, đẹp như một bức tranh.

Ngọc Tình không kiểm soát được bản thân mà bị thu hút mất rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui