Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chiếc đầu lâu trắng vừa xuất hiện, ba người của đội đặc công đơ người ra, lập tức phát ra linh khí để ngăn lại, các loại vũ khí trong tay đều được dùng đến.

Chiếc đầu lâu màu trắng thấy vậy, chiếc miệng ghê rợn của nó khẽ cười, dường như chuẩn bị ăn thịt người khác. Rồi tiếng ừng ực ừng ực vang lên, ngay sau đó, chiếc đầu lâu mở miệng lớn ra, một luồng khí lạnh màu đen được thổi ra, nhằm thẳng vào phía ba người của đội đặc công.

Luồng linh khí mang đầy khí âm đó xông tới, ba người lập tức rút kiếm ra để chống cự, nhưng một thanh kiếm màu đen lại tấn công, trong chớp mắt khi tới trước mặt ba người nó liền biến thành những con dao găm nhỏ xíu tấn công hướng vào những chỗ hiểm trên cơ thể cả ba.

Ba người thấy vậy, ngay lập tức huy động sức mạnh tinh thần, hình thành thành một lớp áo giáp bảo vệ quanh cơ thể, mặt khác, điều khiển chiếc kiếm của mình phi về phía hình đầu lâu.

Những con dao găm khi gặp phải sức mạnh cản lại của chiếc áo giáp bằng sức mạnh tinh thần thì chúng dừng lại một giây rồi vẫn hướng về phía ba người đó nhưng với tốc độ chậm hơn, chúng không hề bỏ cuộc, vẫn tấn công mục tiêu phía trước, thấy vậy, ba người sắc mặt trắng bệch ra, không ngờ linh khí u ám đó lại tấn công vào thứ linh khí thuần túy của bọn họ.

Ngọc Tình đứng bên cạnh nhìn, cười lạnh lùng, đưa tay ra phía trước cử động, một luồng sức mạnh tinh thần hiện ra, xông lên phía những con gap găm đó, chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng, những con dao đó rơi hết xuống đất.


“Người nảo ở đó?” tên ác quỷ thấy vậy, sắc mặt trở nên lạnh lùng, lớn tiếng hỏi.

“Ha ha!” Ngọc Tình cười lớn, thu về vòng bảo vệ, một thân hình bé nhỏ hiện ra. Tiếng cười ha ha của cô cùng với đôi mắt khinh bỉ nhìn vào tên ác quỷ đầu trọc gầy gò kia, cô nói: “Lão đầu tử, người khác không nói với ngươi, rằng đừng có tùy tiện xuất hiện để dọa người khác à?”

Nói rồi Ngọc Tình với ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào chiếc đầu lâu đang vẫn hướng về phía ba người kia, cô nheo mày: “Quả nhiên là người thế nào thì nuôi ra đồ như thế! Ông và nó đều xấu như nhau.”

Nói xong Ngọc Tình nhảy lên phía trước, một luồng sức mạnh tinh thần xuất hiện trong lòng bàn tay, trong phút chốc hai tay cô đan lại với nhau, một hình bàn tay bằng sức mạnh tinh thần huyền ảo xuất hiện, hai tay cô đẩy ra, bàn tay đó tấn công thẳng về phía đầu tên ác quỷ: “Trảm long ấn!”

Tên ác quỷ thấy vậy, lập tức hai tay cử động, điều động chiếc đầu lâu kia quay về, một cành phan màu đen xuất hiện, dùng lực quất xuống, vô số những linh khí ma quỷ từ cảnh phan đó bay ra, cùng với đó là rất nhiều những chiếc đầu lâu màu trắng.

Trong giây phút đó, gió lạnh từng cơn thổi tới, căn phòng bé nhỏ bỗng chốc giống như là địa ngục, ác quỷ ngang ngược lộng hành. Ngọc Tình nhìn vào cảnh đó, đôi mắt to tròn của cô hơi run lên, cơ thể nhỏ bé nhảy lên phía trước, lập tức khởi động chiếc nhẫn, một thứ ánh sáng màu trắng đục đột nhiên hiện lên giữa màu sắc đen tối u ám. Ngọc Tình tập trung suy nghĩ, lợi dụng năng lượng thuần khiết của chiếc nhẫn, hóa giải toàn bộ sự sợ hãi và oán khí, hình thành nên một tập hợp những chiếc đầu lâu, mặt khác cô điều động sức mạnh tinh thần, chiếc miệng nhỏ xinh của cô hé ra, một chiếc kiếm ngọc được phun ra, đâm thẳng về phía tên ác quỷ.


Năng lượng thuần khiết đó làm cho những chiếc đầu lâu kia cảm thấy một sự sợ hãi sâu thẳm trong linh hồn, bọn chúng run lên, lập tức đổi hưỡng bay về phía cành phan màu đen kia.

Ngọc Tình nhìn vào tên ác quỷ bị thanh kiếm ngọc tấn công và sự rút lui của những chiếc đầu lâu, cô lên tiếng lạnh lùng: “Muốn rút lui? Không dễ dàng như thế đâu!” nói rồi thứ sức mạnh tinh thần màu trắng sữa kia đột nhiên cháy bùng lên, thành một ngọn lửa cháy rừng rực.

“Tịnh hóa tâm hỏa?” tên ác quỷ nhìn thấy ngọn lửa, hai mắt hắn run lên, ngạc nhiên há hốc mồm kinh dị.

Ngọc Tình nghe thấy hắn nói nhưng cô không nói gì. Đưa tay ra nắm thành nắm đấm, sức mạnh tinh thần đột nhiên bao lấy nắm đấm, một cú đấm được tung ra, hướng thành về phía cơ thể của tên ác quỷ.

Trên thế gian này có một loại lửa có thể quét sạch vạn vật, nó có tên gọi là “Tịnh hóa tâm hỏa. Song ngọn lửa này và ngọn lửa của tinh thần có sức mạnh và hiệu quả như nhau, đó chính là sự tinh khiết, thuần tịnh. Nhưng dường như trên thế giới này, người mà có sức mạnh tinh thần thực sự với một cách tự nhiên như Ngọc Tình thì chắc không còn nữa. Phải biết rằng người thường mà muốn tu luyện được như vậy thì chỉ có là tìm vào con đường chết, vì vậy chẳng có ai làm theo cả. Nói vậy để thấy rằng, tên ác quỷ này thấy hết sức ngạc nhiên thì cũng là điều bình thường.

Tên ác quỷ đó bị đánh ngã xuống đất, còn chưa kịp bò dậy, vô số những thanh kiếm tinh thần xông lên, nhằm vào hắn ta và những chiếc đầu lâu kia nữa.


“Chết hết đi!” nói xong, Ngọc Tình lại tác động tới chiếc nhẫn làm nó phát ra một thứ ánh sáng thần bí sau đó rơi xuống, những chiếc đầu lâu gặp phải ánh sáng, lập tức run lên như cầy sấy, hóa thành một thứ bột màu trắng.

Vào thời điểm mà những chiếc đầu lâu biến mất, một cái đầu lâu kêu lên tiếng u u, tiếng kêu thảm thiết đó nghe như mong chờ sự cầu cứu. Ngọc Tình nghe thấy, đưa tay ra tiếp một đòn, chiếc đầu lâu đó bay lại gần, Ngọc Tình giơ tay ra nắm lấy nó, thấp giọng hỏi nhẹ nhàng: “Ngươi muốn ta tha cho ngươi sao?”

“U u...” chiếc đầu lâu lại vùng vẫy kêu lên.

Ngọc Tình nhìn và khẽ nở nụ cười, sau đó, bàn tay nhỏ bé của cô dùng lực, một ngọn lửa bốc lên: “Đi chết đi! Khi mà mày hút lấy linh hồn của người khác sao không nghĩ tới việc tha cho người ta?”

Đôi mắt Ngọc Tình nhìn chằm chằm vào chiếc đầu lâu trong tay cô, từng phần từng phần hóa thành bụi trắng. Ánh mắt dửng dưng theo thói quen, dường như tất cả mọi thứ trong mắt cô đều chẳng là gì. Nhưng chỉ có cô mới biết, lúc này nội tâm của cô đang chấn động.

Ngọc Tình thả tay ra, để cho thứ bột trắng của chiếc đầu lâu kia trượt xuống dưới theo các ngón tay, đôi mắt một mí của cô cuối cùng cũng nhìn vào cơ thể đang quằn quại ở dưới đất kia, cô khẽ cười.


Nụ cười của cô làm cho ba người của đội đặc công đứng bên cạnh cũng phải đơ người ra sau đó là run lên, thật là quá đáng sợ. Cô bé này là thần thánh từ nơi nào tới không biết, lẽ nào là loại quái vật? Bọn họ nhìn Ngọc Tình với thân hình nhỏ bé nhưng lại có nụ cười lạnh lùng đến gai người, họ quay mặt nhìn nhau như để tìm câu trả lời, trong đầu họ đều đang suy nghĩ và muốn nói: “Bà nội ơi bà đừng cười nữa, dọa chết người khác mất!”

Suy nghĩ của ba người họ lúc này đương nhiên là Ngọc Tình không hề biết, cô cũng không có hứng thú muốn biết, lúc này cô đang tập hợp lại sức mạnh tinh thần, và xẻ linh hồn tên ác quỷ kia ra từng khối. mỗi đao hạ xuống, tên ác quỷ lại rên lên chói tai. Nụ cười trên môi Ngọc Tình càng lúc càng sâu hơn.

Chết đi! Chết hết đi! Dù có băm ngươi ra làm trăm ngàn mảnh cũng không đủ để đền tội cho sáu cô gái kia, vì thấy hãy chết đi, hãy biến mất mãi mãi đi! Đây chính là điều báo ứng với ngươi! Chẳng phải ngươi muốn làm người khác hồn bay phách lạc lắm à, hút hết sinh khí của người ta à? bây giờ thì nếm thử mùi vị đó đi, nếm cái cảm giác sống không bằng chết xem thế nào!

Ngọc Tình cười, ý nghĩ vừa rồi của cô được hóa giải hết vào những nhát dao đâm vào linh hồn tên ác quỷ, cơ thể hắn quằn quại cho tới khi cuối cùng không còn chút sức lực nào nữa. Song như thế vẫn chưa được coi là kết thúc. Bởi vì sự trừng phạt vẫn chưa chấm dứt, Ngọc Tình muốn làm cho hắn không còn có khả năng có thể đi hại người khác được nữa! Cô phải làm cho hắn chết một cách triệt để! Cô phải cắt đứt con đường luân hồi của hắn!

Không biết kéo dài bao lâu, mãi cho tới khi khối linh hồn cuối cùng của tên ác quỷ biến thành bột, Ngọc Tình mới thu về sức mạnh tinh thần, rồi một đòn quyết định được tung ra, cơ thể bằng xác thịt nằm chết cứng đờ đó cùng với cành phan với linh khí ma quỷ đó cùng lúc hóa thành cát bụi.

Làm xong tất cả mọi việc, Ngọc Tình mới phủi tay, mắt cô liếc nhìn ba người ở trong góc phòng, đôi môi nhếch mép cười.

Nụ cười đó làm ba người run lên, hai hàm răng đập vào nhau, đôi môi họ cũng nở nụ cười miễn cưỡng- cười mà như sắp khóc: “Bà cô này chắc không giết người diệt khẩu đâu chứ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui