Sau khi mọi ngườ rời đi, Ngọc An Quân và Lý Nguyệt đều há mồm tròn mắt nhìn con gái của chính mình, vừa nãy bọn họ nhìn trên cơ thể Ngọc Tình phát ra một cái gì đó khiến người xung quanh cảm thấy rất độc ác và dã man, dường như ba nãy nếu chỉ cần thêm một lời không hòa hợp nữa là Ngọc Tình sẽ làm ra cái điều nghiêm trọng không thể tha thứ được đối với người thân của mình.
Ngọc Tình nhìn nét mặt lo sợ của ba mẹ, cô cười ha ha: “Ba, mẹ, hai người nhìn con làm gì, vừa nãy con chỉ dọa ông nội và bọn họ thôi, nếu không như thế thì sự việc hôm nay làm sao mà kết thúc dễ dàng như thế được!”
Lời của Ngọc Tình làm cho Ngọc An Quân là Lý Nguyệt cũng yên tâm hơn, bọn họ đúng là hi vọng con gái sẽ không bị người khác bắt nạt ức hiếp nhưng cũng không hi vọng con gái của bản thân mình mới nhỏ tuổi như thế mà đã làm người ta sợ hãi như vậy.
Ngọc Tình nhìn Lý Nguyệt và Ngọc An Quân hết sức vô tư với ánh mắt của một đứa trẻ, cô chu mỏ ra nói: “Ba, mẹ, con đói rồi....”
Hôm nay Ngọc Tình mới tỏ vẻ đúng là một đứa trẻ, hai người nhìn con mà cũng thấy vui quên hết chuyện ban nãy, Lý Nguyệt đưa tay ra xoa đầu Ngọc Tình, khẽ cười nói: “Con mèo tham ăn, để mẹ đi nấu cơm cho con.”
Ngọc Tình gật đầu, nhìn theo bóng mẹ đi vào bếp, trong mắt cô là nụ cười ấm áp.
Ngọc An Quân bật ti vi lên, đưa chiếc điều khiển cho Ngọc Tình: “Con ngồi xem ti vi đi, ba đi giúp mẹ con.”
Ngọc Tình vâng một tiếng, hướng ánh mắt về phía ti vi, nhìn cô xem có vẻ rất tập trung, nhưng thực tế, thì cô đang nghĩ đi chuyện khác.
Hôm nay Ngọc Thành tìm đến nhà cô làm loạn, cũng đã nhắc Ngọc Tình, gia đình cô nên đổi nơi ở, ở đây tuy là bọn họ đã sống nhiều năm nhưng dù gì cũng chẳng phải nhà mình, lâu dài rồi cũng không hay.
Ngọc Tình sau khi suy nghĩ kỹ, cô khẽ cười, cầm lấy chiếc điều khiển, chuyển sang kênh tin tức, sau đó đúng lúc này, khuôn mặt cô đột nhiên trở nên nghiêm nghị. Hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi.
“Hiện tại, tại thành phố X của tỉnh N đã xuất hiện một vụ án giết người liên hoàn, tính tới thời điểm hiện tại đã có 6 người gặp nạn, người gặp nạn đều là những cô gái 18 tuổi, tình hình cụ thể, mời xem báo cáo chi tiết!” tiếng nói của phóng viên từ ti vi truyền ra, Ngọc Tình lúc này nheo hai mày lại.
“Kính chào quý vị, hôm nay tôi đang ở trong nhà của một trong số những người bị hại, tối qua là sinh nhật lần thứ 18 của người bị hại, người bị hại khi vừa đón sinh nhật xong, thì đúng 11 giờ đem gặp nạn!” lời phòng viên vừa dứt, màn hình ti vi đang quay cảnh hiện trường của người bị nạn – đó là phòng ở của người bị nạn, trên nền nhà lênh láng máu, người bị nạn đang nằm dưới đất, nhìn thì có vẻ như bị hãm hiếp sau đó bị giết.
Ngọc Tình xem rất chăm chú, dưới nền nhà đầy máu đó, cô nhìn thấy một luồng khí màu đen, luồng khí đó u ám, gian ác, làm cho Ngọc Tình cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Meo!” Ngân Nguyên từ trong không gian chui ra, kêu một tiếng meo, ngồi trên ghế sô pha cũng Ngọc Tình chăm chú xem ti vi.
“Ngân Nguyên, tôi cảm thấy sự việc này rất kì lạ!” Ngọc Tình kêu rít lên một tiếng, quay sang nói với Ngân Nguyên: “Cái luồng khí đó, tôi cảm thấy rất khó chịu!”
“Ừm!” Ngân Nguyên nói với vẻ nghiêm trọng: “Tù trong vũng máu đó tôi cảm thấy có mùi của kẻ đang tu luyện thành ma quỷ, xem ra sự yên bình của thế giới này đang bị phá hỏng rồi!”
“Kẻ tu luyện thành ma quỷ?” Ngọc Tình đơ người ra, hỏi ngược lại.
“Ừm!” Ngân Nguyên gật đầu, nói với giọng điệu chắc chắn: “Cái mùi và sự u ám đó chắc chắn là của kẻ tu luyện thành ma quỷ không nghi ngờ gì nữa, cái mùi đó rất giống với uẩn hồn trong hồ nước Điền Trì ở Côn Minh. Ha ha, không ngờ được rằng trên thế giới này vẫn còn tồn tại kẻ muốn tu luyện thành ma quỷ.”
“Kẻ tu luyện thành ma quỷ!” Ngọc Tình nhắc lại một lần nữa, lại hỏi: “Chính là giống với những gì được viết trong tiểu thuyết, là tà tu á?”
“Ừm, cũng gần như thế! Kẻ muốn tu luyện thành ma quỷ chính là những người dùng tà pháo ma công tuy luyện, bọn họn hành sự hết sức độc ác, không từ một thủ đoạn nào.” Ngân Nguyên giải thích, đôi mắt xanh ngọc của nói nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, giọng nói thấp xuống: “Tình hình hiện tại dường như kẻ tu luyện thành ma quỷ kia đang cố hút lấy nguyên âm của các cô gái, lấy máu của những cô gái trinh nữ để tăng thêm sức mạnh! Nếu tôi đoán không nhần thì những thiếu nữ bị hại nhất định đều được sinh ra theo giờ, ngày tháng năm đều có số lẻ phía sau.”
Ngọc Tình nghe thấy vậy, rùng mình hít một hơi thật sâu, giọng điệu nghe trầm lắng: “Vậy chẳng phải là vẫn còn rất nhiều thiếu nữ nữa sẽ bị hại à?”
“Tu luyện thành ma quỷ, chỉ mấy người này thì không bao giờ là đủ!” Ngân Nguyên gật đầu, trong lòng cảm thấy vấn đề có vẻ trầm trọng.
“Ngân Nguyên, chúng ta phải ngăn bọn họ lại mới được!” Ngọc Tình nắm chặt hai tay thành nắm đấm, ánh mắt kiên quyết nhìn Ngân Nguyên. Nhất định cô phải ngăn những hành động tội ác của những kẻ này lại, nhất định!
Ngân Nguyên nghe thấy vậy ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình: “Công pháp tu luyện và hồn kĩ cô đã đạt được rồi, nhưng bây giờ đang ở mức độ nào?”
Ngọc Tình trong lòng có sự tính toán một chút, cuối cùng do dự nói: “Công pháp tính tới bây giờ đang ở thời hậu kì của uẩn hồn, còn hồn kĩ....chắc là ở cấp thứ nhất!” Ngọc Tình nói mà trong lòng có chút xấu hổ.
Cấp thứ nhất! Ngân Nguyên nhìn Ngọc Tình vẻ vô cùng kinh ngạc, nói đùa gì vậy chứ, người thường tu luyện, trong có thời gian ngắn như thế mà đạt được tới cấp thứ nhất, trời ạ! Rốt cuộc thì Ngân Nguyên nó đang gặp phải điều biến thái gì đây!
Ngọc Tình nhìn bộ dạng này của Ngân Nguyên cứ ngỡ rằng nó đang phê phán chỉ trích mình, cô liền vênh mặt lên nhìn chằm chằm: “Cấp thứ nhất thì đã làm sao, đến nỗi nhìn tôi như thế không? Tôi vừa mới tiếp xúc, đương nhiên là còn kém, sau này tôi sẽ chăm chỉ tu luyện, nhất định sẽ có tiến bộ.”
Ngân Nguyên nghe thấy vậy liền ném cho cô một cái lườm, không nói gì, nó chẳng thèm nói chuyện với đồ biến thái, đả kích người khác quá thể!
Ngọc Tình mất cả hứng, cô đem sự chút ý hướng về phía ti vi, lặng lẽ ghi nhớ từng địa chỉ xảy ra án mạng, cô nhất định phải tự mình đi xem xem.
Đến đêm, một bóng dáng đen sì chui ra khỏi nhà, với tốc độ nhanh nhất đi về phía có án mạng xảy ra,
Ngọc Tình nhanh chóng tiến về phía trước, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi phong hàn, sức mạnh tinh thần dồi dào ôm trọn lấy cô, đưa cô bay nhanh về phía trước.
Mãi cho tới khi đi tới một tòa nhà cao tầng Ngọc Tình mới thu về sức mạnh tinh thần, dừng lại. đôi mắt cô nheo lại nhìn tòa nhà. Tòa nhà này có tổng cộng 10 tầng, với chiều cao là 35 mét, nhà của người bị hại nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà.
Với độ cao như thế này, nếu là người bình thương gây án, chỉ cần hắn không bị điên thì nhất định sẽ không chọn vào lúc nửa đêm đột nhập vào nhà người bị hại, vì nếu bị phát hiện thì tuyệt đối sẽ chạy không thoát.
Huống hồ, hắn ở trong nhà gây án mà những người khác lại không nghe thấy bất kì tiếng động gì, qua những phân tích vừa rồi thì thấy đúng là không bình thường.
Ngọc Tình nhếch môi, ý niệm trong đầu cô bắt đầu hoạt động, định trèo thang bộ lên, nhưng đột nhiên thần sắc của cô như sợ hãi, cô chớp mắt chui vào không gian, chiếc nhẫn màu bạc trong giây lát thu về mọi nguồn sáng, rơi xuống đất, hóa thành một hạt cát bình thường.
Đúng lúc này, vài cái bóng đen lóe lên trong không trung, lặng lẽ hạ mình xuống đất.
“Đầu nhi, là ở đây là?” trong số những người đến, một người đàn ông với giọng nói chín chắn: “Đúng là kẻ tu luyện thành ma quỷ sao?”
“Ừm!” một giọng nói nặng nề khẽ ừm một tiếng, rồi nói tiếp: “Đừng phí lời nữa, nhanh lên tầng, tiểu Ngũ, cảnh giới!”
Ngọc Tình đứng trong không gian, hai mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng đang diễn ra bên ngoài, cô nhếch mép cười lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng vô tận. Cô khẽ mở miệng, nói ra từng từ từng chữ chậm rãi rõ ràng với giọng gằn xuống, trong giọng nói đó là sự thù hận cũng với sự phức tạp không nói rõ được thành lời: “Cục An ninh Quốc gia, đội đặc công!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...