Cuối cùng thì lão Trần cũng đồng ý với yêu cầu của Ngọc Tình là đưa cô đi xem để mở rộng tầm mắt một chút xem thế nào là cá cược đá quý. Ngọc Tình đạt được mục đích, nhìn trời cũng không còn sớm nữa, vậy là liền chào tạm biệt lão Trần sau đó quay về khách sạn.
Vốn dĩ cắm trại thì sẽ không ở khách sạn, nhưng nhà trường thấy các học sinh vẫn còn nhỏ, ngồi tàu lâu thế chắc sẽ mệt, vì vậy sắp xếp để ở khách sạn một hôm.
Về tới khách sạn, Ngọc Tình đi tắm, thay một bộ quần áo thoải mái, ngồi xuống xem ti vi. Cũng có thể là do thói quen từ kiếp trước, Ngọc Tình khá là thích xem những tin tức hoặc những bản tin tương tự.
“Tình Tình, cậu đi đâu đấy? sao bây giờ mới về?” An Tiểu Mễ đang ngủ, nghe thấy tiếng ti vi liền tỉnh dậy hỏi.
“Tớ ra ngoài đi loanh quanh.” Ngọc Tình trả lời, hai mắt vẫn gián vào màn hình ti vi.
Ti vi đang phát tin tức của tỉnh Y, lúc này đang nói tới một ông trùm về trang sức đá quý của tỉnh Y, vì cá cược đá quý đã dẫn tới phá sản.
Ngọc Tình xem mà mặt không chút biểu cảm, không hề có sự đồng cảm nào, cá cược đá quý vốn dĩ đã có tính rủi ro rất cao, cược đúng rồi, đương nhiên sẽ có lời rất lớn, nhưng cược sai, khuynh gia bại sản cũng là điều khó tránh khỏi.
Có điều làm cho cô cảm thấy hứng thú đó là, cái ông trùm trang sức đá quý này sau khi phá sản, công ty của ông ta đã bị chính thủ hạ của ông ta thu mua, tên đổi từ Cố Thị thành Hồng Thị, ngay đến cả bạn gái của ông ta cũng bỏ ông ta mà đi theo ông chủ mới kia.
Những việc thế này Ngọc Tình không cần nghĩ cũng biết, Cố Chí Hằng chắc chắn là bị giăng bẫy.
Ngọc Tình đoán ra nha kết quả cuối cùng, cô chỉ thở dài cảm thấy thời thế thay đổi, lòng người thay đổi, nhưng cô cũng sẽ không vì điều này là suy nghĩ thêm nhiều. Vốn dĩ cô cũng chẳng phải người tốt gì. Cô thở dài, thở dài.....
Xem một lúc, không có tin tức gì khác, Ngọc Tình giơ cánh tay ra tắt điện thoại và đi ngủ.
Cô ngủ được tầm ba tiếng đồng hồ thì bị Phong Nhã Trần gọi dậy: “Tình Tình, Tiểu Mễ mau dậy đi, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó.”
Ngọc Tình và An Tiểu Mễ từ từ mở mắt ra, nhìn nhau sau đó ngồi dậy. không nói thì cũng không nhớ tới nhưng nói đến mới thấy đúng là cũng đói thật.
Sau đó ba người xuống lầu, đi xuống nhà hàng gọi mấy món ăn.
“Tình Tình, lúc chiều cậu đi đâu đấy? tớ tắm xong đi tìm cậu thì chẳng thấy cậu đâu cả.” Phong Nhã Trần gắp một miếng thịt cho Ngọc Tình, mồm vẫn nhồm nhoàm nói với vẻ không vui.
Ngọc Tình không trả lời, cô gắp miếng thịt cho vào miệng, từ từ cảm nhận sự béo gậy của nó, đưa xuống dạ dày, sau đó mới như tỉnh lại để nhìn Phong Nhã Trần.
Chỉ nhìn thấy Phong Nhã Trần phồng mồm trợn mép lên ăn, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô, đôi lông mi dài chớp lên chớp xuống, Ngọc Tình nhìn mà tự nhiên lại thấy ghen tỵ.
“Tình Tình.” Phong Nhã Trần thấy Ngọc Tình nhìn bản thân mình nhưng không nói gì, rõ ràng là không vui rồi, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu. Ngọc Tình đã đón nhận cậu ta nhưng từ trước tới nay vẫn luôn là người có chủ kiến. Nghĩ được như vậy, cậu lại nở nụ cười, để lộ ra má lúm đồng tiền, tiếng nói nhỏ nhẹ: “Tình Tình, tớ chỉ là lo cho cậu thôi!”
“Ừm!” Ngọc Tình gật đầu, gắp một cái chân gà cho vào bắt Phong Nhã Trần, không nói thêm gì.
Ngọc Tình biết Phong Nhã Trần không có ý gì khác, nhưng cô có chút không vui. Tuy cô đã đón nhận Phong Nhã Trần, cũng thừa nhận vị trí của cậu trong lòng mình là khác so với những người khác, nhưng điều này không có nghĩa là tất cả những gì liên quan tới cô cô đều phải báo cáo với cậu ta.
Phong Nhã Trần thấy vậy cũng không nói thì thêm, cúi đầu yên lặng ăn đồ ăn. An Tiểu Mễ ngồi bên cạnh nhìn hai người, mắt chớp chớp không hiểu, cũng không xen vào làm gì, lúc này đối với An Tiểu Mễ, ăn no mới là vấn đề đáng quan tâm nhất, việc khác cứ mặc kệ đi.
Một bàn ba người đột nhiên yên lặng bát ai người đấy ăn, không phát ra bất kì tiếng nói nào.
Song, khi mà bạn muốn yên lặng thì lại là lúc có người muốn phá vỡ sự yên lặng ấy.
“Này, đám nhóc. Thiếu gia thích chỗ ngồi này, nhường lại đi!” đột nhiên một tờ 100 tệ nằm trong một bàn tay đập phịch xuống bàn, sau đó một tiếng nói ồm ồm vang lên trên đỉnh đầu ba người.
Ba người cùng nheo mày vì bị làm phiền, bỏ bát đũa xuống.
Ngọc Tình ngẩng đầu lên nhìn xem ai, cô nhếch mép cười: “Anh làm thế này là ý gì?”
Phía sau bọn họ có mấy thanh niên tầm 20 tuổi khoác trên người những bộ vest nhìn đắt và sang trọng, kẻ vừa lên tiếng đó, đứng bên cạnh còn có một cô gái chân dài gợi cảm.
“Nhường lại ghế cho bản thiếu gia, tiền là của chúng bay.” Tên đầu sỏ nghe thấy Ngọc Tình hỏi, khẽ cười, nói với giọng điệu coi thường.
Phong Nhã Trần và An Tiểu Mễ bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy phẫn nộ, bọn họ với tư cách là con nhà giàu có nhưng cũng chưa bao giờ gặp những kẻ hống hách thế này. 100 tệ, là cái gì chứ?
Ngọc Tình nghe thấy vậy, nhướn mày lên không nói gì. Phong Nhã Trần đang ngồi trên ghế quay người lại, rút trong người ra 100 tệ, ấn vào người tên thanh niên đó, miệng cười mà mắt không cười, giọng điệu lạnh lùng: “Bây giờ anh cút đi, 100 tệ này là của anh.”
“Mày....” thanh niên rõ ràng chưa bao giờ bị đối xử thế này, hắn ta bỗng chốc vì quá xấu hổ mà thành tức giận: “Tên tiểu tử này, mày nói cái gì?” hắn đưa tay ra định túm lấy Phong Nhã Trần.
Song tay còn chưa chạm được vào mục tiêu thì liền bị một đôi đũa gõ vào tay, đột nhiên đau điếng nên rụt vội lại, ánh mắt tức giận nhìn Ngọc Tình.
Ngọc Tình chậm rãi đặt đôi đũa xuống dưới mặt bàn, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, đưa tay ra vuốt lại áo cho Phong Nhã Trần, nói lạnh lùng: “Cậu ấy nói cái gì các người còn chưa nghe thấy à?”
Sau đó Ngọc Tình lại nhìn Phong Nhã Trần cười cười, giọng nói nhẹ nhàng khác hẳn: “Cậu cũng đúng thật là, 100 tệ là có thể mua một con chó nhỏ rồi đấy, lần sau đừng lãng phía tiền như thế nữa nhé!”
Phong Nhã Trần vừa nghe thấy cũng phải bật cười, để lộ những chiếc răng trắng nhỏ, gật đầu lia lịa: “Ừm ừm, sẽ không thế nữa đâu.”
“Này, cái tên đầu to kia!” An Tiểu Mễ ngồi cạnh nghe thấy cũng lấy làm vui, cô hất đầu, nói: “Tiền cũng đã cho anh rồi, mau đi đi! Phục vụ, cho đổi đôi đũa, đôi ban nãy bị bẩn mất rồi.” vừa nói vừa không nhìn nét mặt trắng bệch của tên thanh niên, nói với Ngọc Tình: “Cậu cũng hay thật, không sợ bẩn à, cái đồ gì mà lại đi lấy đũa để đánh chứ.”
Ngọc Tình nghe mà cảm thấy đúng là hai người bạn của mình cũng chẳng phải dạng vừa, không ai chịu thua ai, có điều đúng là rất đáng yêu, hơn nữa cũng rất hợp với tính cô.
Tên thanh niên nghe thấy vậy, mặt đỏ lên rồi lại tái đi: “Ba tao là chủ tịch hội đồng quản trị của Hồng Thị đấy! chúng mày cứ đợi đấy! tao sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn mày đâu!” vốn dĩ tên đó không nhịn được định ra tay nhưng cái thái độ lạnh lùng cùng với khí chất toát ra từ người Ngọc Tình làm cho hắn có chút kiêng nể. Tay hắn bây giờ vẫn còn đau, hắn vừa liếc mắt nhìn, hình như còn tụ máu lại rồi. hắn hít một hơi thật sâu, nhìn như muốn ăn thịt Ngọc Tình nhưng cuối cùng vẫn không ra tay, để lại lời dọa nạt sau đó kéo tay bạn gái cùng nhau rời đi.
“Đúng là mất mặt, không làm gì được người ta lại còn lôi Ba mẹ ra để dọa nạt!”
An Tiểu Mễ nhìn theo bóng dáng họ đi khuất, bĩu môi nói giọng khinh bỉ.
Sự chú ý của Ngọc Tình lại hướng vào câu nói chủ tịch hội đồng quản trị của Hồng Thị, tập đoàn Hồng Thị này lẽ nào là Hồng Thị được nhắc đến trên ti vi sao? Cái thế giới này đúng là nhỏ thật, Ngọc Tình khẽ cười. cái tên thanh niên đó đúng là ngây thơ, hắn không bỏ qua cho cô á? Cô cũng không tha cho hắn đâu! Dám đụng vào người của cô, có gan mà đón nhận cơn thịnh nộ của cô không, cô là người dù có thù nhỏ cũng bắt buộc sẽ phải báo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...