“Vừa nãy ông đã nhìn thấy những gì?” câu nói lạnh lùng như đến từ địa ngục từ từ vang lên, làm cho Lâm Chính Đông rung người, cúi đầu xuống nhìn Ngọc Tình.
Lúc này Ngọc Tình đã mở hai mắt ra, trong ánh mắt không hề có một chút cảm xúc nào. Cô nhìn ông ta, lặng lẽ, dường như nếu ông ta nói sai một chữ, vậy thì cô lập tức sẽ ra tay, không có gì để nghi ngờ về việc cô sẽ giết ông ta.
“Tôi...tôi không nhìn thấy gì cả.” Lâm Chính Đông vừa nghĩ tới khả năng đó liền vội vàng đưa tay lên xua, để chứng minh tính xác thực, Lâm Chính Đông còn nói thêm một câu: “Tôi thật sự không nhìn thấy gì cả.”
Câu nói đang cố che giấu điều gì đó, lại còn bản lĩnh nói dối không chớp mắt này, nếu lúc tâm trạng Ngọc Tình tốt cố thể cô sẽ cười một tiếng, thế nhưng cô của lúc này tâm trạng không hề tốt một chút nào.
Chỉ thấy cô từ từ đứng lên, bàn tay phải của cô nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc, lúc đó bàn tay cô lọt vào mắt Lâm Chính Đông, đột nhiên ông ta nhớ lại cảnh ban nãy.
“Tốt nhất là ông không nhìn thấy gì cả.” Ngọc Tình liếc ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Chính Đông, đặt tay xuống: “Bằng không.....”
Ngọc Tình không nói thêm gì, nhưng sự uy hiếp trong câu nói nửa chừng đó đã được thể hiện ra rõ nét.
“Không không, tôi không nhìn thấy gì cả.” lúc này Lâm Chính Đông đã không còn hoài nghi gì về việc Ngọc Tình sẽ giết ông ta.
Ha ha, Ngọc Tình nhìn Lâm Chính Đông đang xua tay luống cuống với ánh mắt chế nhạo, cô thở hắt ra một tiếng, cơ thể cô xoay đi và lóe lên một luồng sáng, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi đáy biển sâu.
Lúc này bề mặt biển Đại Tây Dương vô cùng bình lặng, không có một gợn sóng, dường như dòng nước xanh kia sẽ không bao giờ chảy nữa, gió khẽ thổi cũng không ảnh hưởng gì tới nó.
Cái sự bình lặng đẹp đẽ đến lạ kì đó làm cho không ai nghĩ rằng, chỉ vừa nãy thôi, dưới đáy biển đó đã có cả mười vạn con quỷ đã được siêu độ, chỉ vừa nãy thôi, một cuộc chiến đến nhanh đi nhanh đã xảy ra. Chỉ vừa nãy thôi, một đôi nam nữa tình thâm nghĩa nặng đã bị ngăn cách.
“Ào!”
Một âm thanh lớn vang lên, một luồng ánh sáng từ dưới đáy biển vụt lên, hóa thành một vệt sáng rồi biến mất trên bầu trời. Ngọc Tình rời khỏi mặt biển, nhanh chóng bay về phía xa, thế nhưng không biết tại sao, cô đột nhiên dừng lại, nhìn về phía mặt biển xanh đó.
Ánh mắt cô lạnh lùng như băng nhìn về phía mặt biển, hai mắt cô khẽ nheo lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Đây là nơi bắt đầu nỗi nhục của cô, sẽ có một ngày, cô sẽ rửa sạch được nỗi nhục này!
Ngọc Tình lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào mặt biển, ngay sau đó cơ thể di chuyển và biến mất.
Lâm Chính Đông dưới đáy biển sâu nhìn vào Ấn Trấn Yêu màu vàng kim như lúc đầu, ông ta khẽ thở phào một tiếng, nói gì thì nói giữ được Ấn Trấn Yêu rồi, nói chung là hôm nay ông ta không phí công tới đây.
Chỉ là, Lâm Chính Đông đột nhiên nhớ tới lời uy hiếp của Ngọc Tình,ông ta liền lắc lắc đầu, xem ra ông ta thực sự phải đem cái đầu của mình ngoắc vào cạp quần mà sống rồi. chỉ hi vọng cái bà cô trẻ đó đừng có lúc nào cũng nhớ tới ông ta.
Song tất cả không phải như ông ta nghĩ, có những sự việc càng nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp thì nó càng diễn ra ngược lại.
Lúc này Ngọc Tình vừa mới ra khỏi địa phận biển Đại Tây Dương, liền bị bay vây chặt lại. Ngọc Tình nhìn tất cả những gì trước mắt, trong lòng là sự bực dọc nói không thành lời.
“Tiểu cô nương, nghe nói cô đã phá được Trận Vạn Quỷ?” kẻ đứng đầu nhìn Ngọc Tình, ánh mắt u ám, nếu chỉ dùng ánh mắt mà có thể giết người vậy thì Ngọc Tình chắc chắn đã chết dưới ánh mắt của hắn ta.
“Đúng!” Ngọc Tình chẳng thèm phí lời với hắn, lặng lẽ gật đầu.
“Hức!” người đó hức một tiếng lạnh lùng: “Gan cũng không hề nhỏ nhỉ, không biết nếu luyện thành một người độc ác thì....” hắn ta còn chưa nói dứt lời, liền nhìn thấy một luồng ánh sáng phun ra.
Người đó ngay lập tức liền né đi.
“Phụt!” chỉ nghe thấy một tiếng phụt từ phía sau lưng vang lên, người đó từ từ quay đầu lại, một người phía sau hắn ta đã ngã xuống, máu tươi chảy ra ròng ròng. Điều ngạc nhiên là vị trí bị thương của kẻ đó là ở tim, lúc này con tim người đó đang bị cắm một mũi tên màu trắng muốt.
“Nha đầu thối!” người đó lập tức quay đầu lại, gầm lên, bàn tay giơ lên rồi lại giáng xuống một cái tát. Phải biết rằng vừa nãy nếu không phải hắn ta né đi nhanh thì mũi tên đó đã đâm vào người hắn ta rồi.
Ngọc Tình dửng dưng nhìn cái tát đó, cơ thể khẽ động đậy liền biến mất, khi xuất hiện lại, một luồng sức mạnh tinh thần vô cùng mạnh mẽ được đẩy ra.
Dưới một sức mạnh tiềm ẩn như vậy, chỉ cần cơ thể có một vết thương nhỏ cũng làm cho máu chảy ra. Vậy là ngay sau đó màu đỏ ở khắp nơi. Còn Ngọc Tình thì cảm thấy vẫn chưa hài lòng với những điều này, cô đưa tay ra nắm chặt lại, một luông sức mạnh tinh thần trong phút chốc hóa thành một thanh kiếm dài xuất hiện trong tay cô.
Cơ thể cô động đậy, cô liền như một con ma, cô đưa qua đưa lại như con thoi, thanh kiếm trên tay giống như một cái liềm lấy đi sự sống của tất cả mọi nơi quanh nó, máu đỏ trào ra.
Đây là một vụ sát hại đơn phương tàn khốc, thực lực của Ngọc Tình tuy không bằng Thiên Đế, không bằng Tất Tuyết Liên, không bằng Phác Vũ, nhưng vẫn còn hơn những người này. Những người này dưới sự cố gắng của Ngọc Tình thì bọn họ không hề có khả năng chống lại.
Bọn họ chỉ biết đơ người ra nhìn đồng bọn ngã xuống, như một kẻ ngốc nhìn đầu mình lìa khỏi cổ, trở thành một người chung số phận với những người còn lại.
Những người này cũng đáng thương, bọn họ vốn dĩ là những người bảo vệ Trận Vạn Quỷ, thế nhưng không ngờ rằng vừa mới ra ngoài một lát liền bị kết cục thế này.
Vốn dĩ bọn họ muốn xông lên, thế nhưng bất lực trước bản lĩnh quá cao của Thiên Đế, bọn họ tự cho rằng sẽ không thoát mạng được từ tay người đó, vậy là liền tính kế, bọn họ phân tán ra làm bốn hướng, chặn ở đây, đợi người phá trận xuất hiện. Chỉ đợi tới khi Ngọc Tình xuất hiện để xử lý cô.
Song có thế nào bọn họ cũng không ngờ rằng, sự lựa chọn của bản thân không hề đúng đắn, đó là một con nha đầu không dễ gì mà động vào. Lúc này, bầu trời máu tươi bắn tung tóe, từng kẻ một không ngừng ngã xuống, song cuộc tàn sát vẫn không hề dừng lại.
Lúc này Ngọc Tình giống như một kẻ điên, trên tay cô vẫn là thanh kiếm dài được vung ra bốn phía, tiếp tục tàn sát, lúc này trong con tim cô chỉ toàn là hận thù, chỉ toàn là sự đau khổ, bực dọc.
Trước mắt cô là màu đỏ của mái, trong lòng cô chỉ có một ý niệm là giết, giết hết!
Nếu không phải là bọn họ, nếu không phải là những người này, cô đã có thể sống một cuộc sống yên bình, nếu không phải bọn họ, cô cũng sẽ không đưa Phác Vũ tới đây. Nếu không phải bọn họ, Phác Vũ cũng sẽ không phải kêu gọi cánh cửa luân hồi, nếu không phải bọn họ, Phác Vũ cũng sẽ rời cô mà đi.
Đều là bọn họ! Lúc này Ngọc Tình dường như không còn một chút lí trí nào đêm tất cả những sự đau khổ, giận dữ, trút hết lên người những kẻ này, chỉ thấy thanh kiếm đó vẫn không ngừng vung lên, kẻ nào đứng ngăn trước mặt cô thì đều phải chết dưới thanh kiếm đó.
Kẻ đứng đầu trong số bọn đó nhìn Ngọc Tình như một kẻ ngốc, khuôn mặt u ám của hắn ta lúc này tràn ngập sự sợ hãi. Người này, người này, không phải là người, cô không phải là người.
Hắn ta khẽ khàng đẩy từ trong miệng ra một vật giống như hạt đào nhân rồi thổi mạnh, hi vọng viện trợ đến càng sớm càng tốt, bằng không.....
Ánh mắt hắn ta từ từ di chuyển, nhìn về phía những thi thể đang nằm dưới đất nhưng bị mất đầu kia, nếu viện trợ không tới nhanh thì hắn ta cũng sẽ là một trong số những thi thể đó, nhanh một chút, đến đi.....
Khi hắn ta đang cầu nguyện, thanh kiếm của Ngọc Tình cuối cùng cũng đã dừng lại, ánh mắt Ngọc Tình cuối cùng cũng đã hướng về phía hắn ta.
“Ngươi..đang cầu viện trợ?” giọng nói của Ngọc Tình vừa khô khan vừa lạnh lùng, lúc này cô chẳng khác nào một người máy.
Người đó nhìn bộ dạng của Ngọc Tình, ánh mắt chỉ có sự sợ hãi, cuối cùng cũng tới lượt hắn ta rồi, hắn ta....
“Ngươi rất sợ ta?” lúc này Ngọc Tình đã bình tĩnh hơn rồi, cô nhếch môi nói: “Ta mạnh không?”
Người đó nhìn Ngọc Tình, không dám trả lời, chỉ ngốc nghếch tròn mắt nhìn cô.
“Ta mạnh không?” Ngọc Tình nhìn thấy người đó không chịu trả lời, cô tức giận, giơ tay lên, thanh kiếm liền chặt đứt một cánh tay của kẻ đó, cô lại ngẩng đầu lên, cười điên dại rồi hỏi: “Ta mạnh không?”
“Mạnh.” Người đó chẳng còn để ý được tới cánh tay máu đang chảy ròng ròng, hắn ta nhìn Ngọc Tình vẻ sợ hãi, miệng mấp máy mấy lần cuối cùng cũng nói ra được một từ.
Khi hắn ta nghe thấy tiếng nói của mình dứt, liền thấy Ngọc Tình giơ thanh kiếm lên hướng về người hắn, cô gầm lên: “Ta mạnh, sao các ngươi lại còn dám tới để chọc giận ta! Ta mạnh, tại sao đến người ta yêu cũng không bảo vệ được! các ngươi đáng chết, các ngươi đều đáng chết!”
Hết nhát này đến nhát khác, cơ thể người đó sớm đã be bét ra rồi, không còn một chút gì của sự sống, thế nhưng Ngọc Tình vẫn chưa hết tức giận, lúc này cô giống như một tên đồ tể, hoàn toàn mất kết đi lí trí, chẳng khác nào một kẻ điên.
Không biết qua đi bao lâu, có thể cũng chỉ một lát, Ngọc Tình cuối cùng cũng bất động. Cô vừa mệt vừa tức, vừa đau lòng, cơ thể cô mềm nhũn ra rồi ngã xuống đất, ngã xuống nơi máu chảy thành sông.
Một lúc sau, một bóng người bay ra từ chiếc nhất của Ngọc Tình, anh nhìn Ngọc Tình khẽ thở dài một tiếng, đưa tay ra ôm lấy cô.
Bộ áo choàng trắng của anh lúc này đã nhuộm thêm màu đỏ của máu, khuôn mặt anh tú của anh chỉ có sự bất lực, anh khẽ lắc đầu, cơ thể biến mất.
Vốn dĩ anh không muốn xuất hiện, thế nhưng Thuần Hoàng và Ngân Nguyên đều đã bị nhốt lại rồi, không biết gì về những sự việc của thế giới bên ngoài. Còn anh, vốn dĩ cũng không biết gì cả, gần đây anh đều cảm thấy rất mệt, thời gian một ngày đa phần là dành cho việc ngủ. Ai mà biết được hôm nay khi anh tỉnh dậy lại nhìn thấy cảnh cô gái này như đang phát điên lên.
Nếu không cứu cô, Ngao Thánh nghĩ, nghĩ tới hơi thở mà anh cảm nhận được trong chiếc nhẫn, e rằng cái cô tiểu nha đầu này cũng sẽ không khá hơn những xác chết này là bao nhiêu.
Không sai, lần này người cứu Ngọc Tình chính là Ngao Thánh, là người đàn ông xuất hiện sau khi không gian được nâng cấp – là người đã nuôi một vườn hoa mạn đà la lớn.
Lúc này Ngọc Tình cũng không biết, cô thiếp đi trong cơn hôn mê, trong giấc mơ có rất nhiều người, có Phong Nhã Trần, có Phác Vũ, có Lưu Bân, còn có cả Ngân Nguyên....bọn họ đều rất vui vẻ, những việc không vui đều không xảy ra, cô cũng rất vui, rất vui.
Ngao Thánh ôm Ngọc Tình vào không gian, đặt cô dưới đất, dùng thuật thanh khiết đem những cơ thể bụi bặm của Ngọc Tình rửa sạch.
Anh từ từ cúi đầu xuống nhìn vào khuôn mặt thanh tú với đôi lông mày hơi nheo lại của Ngọc Tình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà làm cho cái cô tiểu nha đầu này lại trở thành như vậy? Ngao Thánh nhìn Ngọc Tình, rồi ánh mắt anh di chuyển tới bàn tay phải của cô với vết sẹo trên đó, anh cau mày lại, đưa tay ra sờ lên vết sẹo đó.
Vừa mới chạm vào, kí ức của Ngọc Tình dường như dòng nước chảy, tất cả đều hiện ra trước mắt Ngao Thánh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...