Thọ yến kết thúc, ai cũng ôm tâm tư riêng.
Phượng Nhan trở lại phòng, một chưởng chụp nát đồ chặn giấy bằng ngọc trên bàn, Thi Kỳ Nhi phía sau vội đóng cửa tránh để người khác nhìn thấy.
“Tỷ tỷ, tỷ đây làm gì? Hà tất phát tiết bực bội như vậy?” Thi Kỳ Nhi ôn nhu nói. Phượng Nhan trên giang hồ vang danh Phượng tiên tử phong phạm xinh đẹp, giờ phút này trên mặt đều là vẻ không cam tâm cùng phẫn nộ.
“Nực cười, Tiêu Lạc Ngọc có ý gì?” Hôm nay mặt mũi của nàng xem như mất hết, Phượng Nhan cũng rất kỳ quái, trước rõ ràng còn bình thường, đột nhiên thay đổi bất thường.
“Theo muội nghĩ, có phải Bảo chủ cố ý chọc tức tỷ hay không. Cũng chỉ là lấy lùi làm tiến?” Thi Kỳ Nhi cười nói, trong mắt hiện lên một tia ghen tị.
Phượng Nhan tựa hồ không thấy ghen tị trong mắt Thi Kỳ Nhi, trầm tư một chút, mới đáp “Cũng không phải không có khả năng.”
Thọ yến chấm dứt, Tiêu Lạc Ngọc kéo Hoa Diệc Khê trở về, bóng người chợt lóe, Lâm Dương xuất hiện bên cạnh bọn họ. “Lạc Ngọc, hôm nay là xảy ra chuyện gì? Huynh không theo đuổi Phượng tiên tử nữa?”
“Húc Chi, huynh cũng biết vài năm nay ta dành nhiều tâm tư, thật là không còn tâm lực nữa.” Tiêu Lạc Ngọc đáp, một bên chú ý Hoa Diệc Khê, hắn có chút lo lắng những lời này sẽ làm tổn thương Hoa Diệc Khê.
Húc Chi là tên tự của Lâm Dương, chỉ thấy Lâm Dương trầm mặc một lát rồi sau đó chậm rãi nói “Nếu đã tính toán từ bỏ Phượng tiên tử, vậy Thi cô nương thì sao? Nàng đối với huynh vẫn luôn là một mảnh si tâm.”
Tiêu Lạc Ngọc nhịn không được niết niết tay Hoa Diệc Khê. “Được rồi, chớ nhắc lại nữa. Diệc Khê giận ta lại phải ngủ trên sàn. Thi cô nương không tồi, ta vẫn luôn đối đãi nàng như muội muội, ta cảm thấy huynh cùng Thi cô nương thực xứng đôi, không bằng kết thành lương duyên, đồ cưới do Tiêu gia bảo xuất, sẽ không bạc đãi huynh đâu.”
Lâm Dương nhếch miệng cười, xin tha “Còn đá qua tay ta, ta không nói nữa là được chứ gì.”
Tiêu Lạc Ngọc cười ha ha, chỉ là trong mắt không thấy ý cười. Từ biệt Lâm Dương, hắn ôm lấy Hoa Diệc Khê, một cái vọt người, lên xuống vài cái trên không trung liền đến Thính Tiêu các.
Hắn cũng chưa trở lại phòng, mà là đặt Hoa Diệc Khê xuống nóc nhà, nhẹ giọng nói “Chờ ta một chút.” Lại không thấy bóng dáng.
Thực nhanh Tiêu Lạc Ngọc xuất hiện trước mắt, đưa cho Hoa Diệc Khê đồ vật giống hắn, Hoa Diệc Khê lăng lăng nhìn ly rượu trong tay, một tay hắn cầm thực hạp, một tay cầm bầu rượu cùng ly rượu. Cười tủm tỉm nói “Đã lâu không uống như vậy.”
Trước kia bọn họ còn là bằng hữu, hai người bất luận sinh thần của ai cũng sẽ cùng nhau trốn trên mái nhà uống rượu, sau lại, Tiêu Lạc Ngọc biết hàng năm Hoa Diệc Khê đều sẽ vào ngày sinh thần của hắn một mình uống rượu.
Đó là thời điểm ba năm trước hắn vẫn còn theo đuổi Phượng Nhan, Phượng Nhan nhận lời mời đến Tiêu gia bảo, Hoa Diệc Khê cũng ngàn dặm xa xôi tới đưa cho hắn một đóa Thiên Sơn tuyết liên nở rộ. Vì để tuyết liên vẫn luôn nở tươi, một đường y đều dùng nội lực che chở một khối hàn băng. Khi đến Tiêu gia bảo, sắc mặt đã tái nhợt không chịu nổi.
Đêm đó Hoa Diệc Khê ở tại khách phòng Tiêu gia bảo, sinh thần lần đó Tiêu Lạc Ngọc chỉ mời Phượng Nhan, hai người tại đình giữa hồ uống rượu tán gẫu, Hoa Diệc Khê ở mái nhà ngồi một đêm.
Tiêu Lạc Ngọc cảm thấy cái mũi có chút cay xót, “Nhớ rõ khi còn bé sinh thần của ta ngươi luôn dụng tâm hết mực.” Hắn cười nói “Lúc bốn tuổi liền dùng một năm tiền tiêu vặt mua cho ta một thanh loan đao.”
Trong mắt Hoa Diệc Khê cũng hiện lên hồi ức, cười nói “Khi đó tất cả mọi người coi thường ta nhỏ yếu, chỉ có ngươi bảo hộ ta.”
“Bởi vì ta lập chí phải làm đại hiệp, đại hiệp không phải trừ bạo giúp kẻ yếu sao?” Tiêu Lạc Ngọc ngồi xuống sát bên Hoa Diệc Khê “Vừa rồi ngươi không ăn được bao nhiêu, ta mang theo bữa ăn khuya.”
Lấy ra một khối điểm tâm, Hoa Diệc Khê nói “Sinh thần năm tuổi của ta, ngươi không phải cũng đưa cho ta một khối ngọc bội sao? Còn là lén trộm ra từ khố phòng nhà ngươi.”
“Sau đó không phải khi ngươi cùng sư phụ lên núi luyện võ rơi xuống vách núi sao?”
“Ta đi tìm, vẫn mãi không tìm được, phỏng chừng sớm đã nát.” Ngữ khí Hoa Diệc Khê thoáng hiện cô đơn. Những năm đó, y đều dựa vào hồi ức trước kia mà sống, chỉ là hồi ức chung quy ngắn ngủi mà lại hư vô như vậy, có thời điểm chẳng thể không cố tìm một ít đồ vật để có thể minh chứng hồi ức.
Tiêu Lạc Ngọc rót đầy ly rượu cho Hoa Diệc Khê, nhịn không được ôm lấy y hôn má, “Không còn thì không còn, ta sẽ tặng ngươi cái mới.”
Hoa Diệc Khê lắc đầu, một hơi uống sạch rượu trong chén, tựa đầu vào vai Tiêu Lạc Ngọc, “Mộng chân thật như thế này. Nói không chừng ngày mai mộng liền tỉnh.”
Một tay Tiêu Lạc Ngọc nắm ở bờ vai y, thản nhiên nói “Không đâu, chúng ta sẽ mãi như vậy.” Hắn cảm tạ Hoa Diệc Khê khoan dung, đối với việc hắn thay đổi thất thường, y đơn giản như vậy liền tiếp nhận.
Sợi tóc hai người trên không trung dây dưa cùng nhau.
Tiêu Vân ngồi trong viện, ngẩng đầu có thể nhìn thấy hai người tựa vào nhau dưới ánh trăng bạc, một đen một trắng thoạt nhìn vô cùng nổi bật, hơn nữa có cảm giác xứng đôi khó tả.
Hắn cảm thấy hai người này thật sự rất đẹp đôi, mặc dù có nhiều người đều nói Tiêu Lạc Ngọc cùng Phượng Nhan là trai tài gái sắc ông trời tác hợp, nhưng hắn lại cảm thấy Tiêu Lạc Ngọc và Phượng Nhan cùng một chỗ không tốt đẹp như hiện tại.
Hắn lắc lắc đầu, cảm thấy mình đọc sách quá ít, nghĩ không ra nên hình dung như thế nào, nếu thật sự phải nói, vậy phỏng chừng chính là thiếu vài phần thế tục, thêm vài phần cảm giác hoàn toàn tin tưởng đối phương.
Hai người ngồi trên mái nhà một hồi, suy xét đến sức khỏe Hoa Diệc Khê không tốt, Tiêu Lạc Ngọc nhanh chóng ôm y xuống dưới, sai Tiêu Vân chuẩn bị nước ấm rửa mặt. Cầm lấy khăn giúp Hoa Diệc Khê lau khô tóc, lúc này y chỉ mặc một kiện lý y (áo lót) thuần trắng. Tiêu Lạc Ngọc cúi đầu.
Chỉ nhìn thấy cần cổ mảnh khảnh của Hoa Diệc Khê, cổ áo rộng mở, ánh mắt hắn chuyển dời, nhìn đến xương quai xanh tinh xảo.
Nhìn xuống chút nữa, có thể thấy một phần lồng ngực gầy yếu, Tiêu Lạc Ngọc thậm chí nhìn thấy một điểm đỏ hồng ẩn hiện.
Hắn nhanh chóng dừng ánh mắt của mình, tuy rằng sống rất nhiều năm, đời trước bởi vì theo đuổi Phượng Nhan nên vẫn chưa thành thân, cũng không cùng ai có quan hệ da thịt. Có thể nói, Tiêu đại hiệp tại phương diện này vẫn thực đơn thuần.
Bất quá lại có cảm giác với thân thể một người nam nhân, bản thân hắn cũng thật không ngờ, chỉ có thể nói, vì người này là Hoa Diệc Khê.
Ôm Hoa Diệc Khê lên giường đi ngủ, liền mạch lưu loát. Hắn sợ thêm một lúc nữa chính mình nhịn không được, sẽ khiến y nhìn ra.
Đem cổ áo Hoa Diệc Khê kéo lại chỉnh tề, bình phục một chút tâm tình của mình, lúc này mới dám ôm lấy y đi vào giấc ngủ.
“Diệc Khê?”
“Chuyện gì?”
“Cái kia… ta nói không tiếp tục theo đuổi Phượng Nhan bởi vì cảm thấy mệt mỏi, những lời này là giả, chỉ là không muốn cùng nàng có liên quan gì nữa. Trước mặt người khác chẳng qua là một loại lí do thoái thác mà thôi.” Tiêu Lạc Ngọc giải thích. Thật lâu sau mới nghe được Hoa Diệc Khê đáp một chữ “Ừ.”
Ngày hôm sau, đa phần người đều cáo từ rời đi, Tiêu Lạc Ngọc nhất nhất đưa tiễn, từ buổi sáng vẫn luôn bận rộn đến trưa mới thanh nhàn một chút.
Trở lại Thính Tiêu các, Hoa Diệc Khê ngồi ở bên cửa sổ xem sách, hắn đi lên trước ôm lấy y hôn một hơi. “Ta sai người mở một mảnh dược điền cho ngươi, bằng không đi xem thử nhé?”
Hoa Diệc Khê vào lúc Tiêu Lạc Ngọc hôn y, tay thoáng dừng một chút. Y có thể không thèm để ý ánh mắt người ngoài, nhưng thời điểm đối mặt với Tiêu Lạc Ngọc vẫn có chút không biết làm sao cho đúng. Đành phải đáp ứng “Vậy đi xem, ở nơi nào?”
“Ở hậu hoa viên, khi nào ngươi khỏe là có thể đi qua, ta đã cho người trồng trước một vài loại dược liệu.” Tiêu Lạc Ngọc nâng y dậy. Xoay người nhìn Canh Tinh trên nhuyễn tháp đã không thấy đâu.
“Canh Tinh dậy rồi?”
“Buổi sáng đã dậy, lúc này nó ra ngoài phơi nắng.”
Hai người đi đến hậu hoa viên, rất xa đã có thể ngửi được dược hương thoang thoảng. Tiêu Lạc Ngọc vốn muốn đem dược điền đặt ở vùng đất đằng sau Tiêu gia bảo, nơi đó diện tích lớn hơn một chút. Có điều nghĩ đến thân mình Hoa Diệc Khê không nên đi quá xa, liền an bài ở tại hậu hoa viên.
Nguyên bản tảng lớn tảng lớn hoa tươi bị phá xuống, núi giả cũng bị dời, trồng thế vào thảo dược. Có thể thấy được đất đều là mới bị khai phá, còn có vài chỗ trống.
Tiêu Lạc Ngọc sờ sờ cái mũi “Còn không có cái gì đặc biệt trân quý, ta sẽ sai người đi tìm.”
Hoa Diệc Khê lắc đầu, “Trong Hoa các ta có vài dược liệu… có thể lấy lại đây.” Y có chút lo lắng, Tiêu Lạc Ngọc không thích người Hoa các, trước kia có chuyện gì y đều nhờ Tiêu Mạc hỗ trợ liên lạc.
“Ngươi chuyển luôn Hoa các đến đây cũng không thành vấn đề.” Tiêu Lạc Ngọc cười vui vẻ, “Ta tính toán xây cho ngươi cái một cái dược lư ở bên cạnh, bên trong Thính Tiêu các cũng làm một cái, bên này dùng để phơi thảo dược, ngươi phối dược ngay tại Thính Tiêu các.”
Hoa Diệc Khê gật đầu, Tiêu Lạc Ngọc đã quyết định, y sẽ không phản đối quyết định của hắn. “Ừm… đa tạ!”
“Nói cái gì đó? Về sau nơi này chính là nhà của ngươi, ngươi muốn phá muốn nghịch như thế nào đều được.” Tiêu Lạc Ngọc xót xa trong lòng, đã nhiều ngày mà Hoa Diệc Khê vẫn cẩn trọng như trước, cái gì cũng không cần không cầu, cái gì cũng không nói.
Trên thế giới này, chỉ có Tiêu Lạc Ngọc hắn mới có thể làm cho Hoa Diệc Khê luôn luôn tùy ý làm bậy như vậy.
Hai người nhìn nhau, chậm rãi tới gần… gió nhẹ thổi qua, sợi tóc trên không trung bay múa. Tiêu Lạc Ngọc nhìn sâu vào mắt Hoa Diệc Khê, chậm rãi phủ lên…
“Á!!!”
Một tiếng kêu to đánh vỡ cảm xúc hai người lúc này, lấy lại tinh thần, Hoa Diệc Khê chỉ cảm thấy trên mặt có chút nóng bừng. Y nhịn không được quay mặt đi, không nhìn tới Tiêu Lạc Ngọc.
Trong lòng hắn cảm thấy có chút đáng tiếc, nghĩ đến hương vị kia hẳn là không tồi.
Hai người xấu hổ, một người tiếc nuối một người nhìn nơi khác. Thẳng đến khi lại có một tiếng hét to “Có rắn!”
Tiêu Lạc Ngọc nghe ra đây là giọng của Thi Kỳ Nhi, nhưng lại rất gần. Lôi kéo Hoa Diệc Khê đi tới.
Sắc mặt Thi Kỳ Nhi tái nhợt, Phượng Nhan tuy rằng không luống cuống nhưng cũng nhìn ra vẻ e ngại. Trong lòng Tiêu Lạc Ngọc buồn cười, nữ nhân đều sợ rắn.
Canh Tinh nằm trên mặt đất, thân thể to như vậy hoàn toàn bại lộ tại dưới ánh nắng, đang không ngừng phun phun lưỡi.
“Bảo chủ, có rắn, nó còn ăn con thỏ của Phượng tỷ tỷ.” Thi Kỳ Nhi vội nói “Ngươi mau đuổi nó đi, sai người giết nó.”
Canh Tinh từ trước đến nay luôn ngốc ở trong sân cùng Hoa Diệc Khê, y không cho nó vào bên trong, đói bụng liền đi ra ngoài tìm ăn, khi Thi Kỳ Nhi thấy Hoa Diệc Khê thì lại đúng lúc Canh Tinh không ở bên.
Tiêu Lạc Ngọc có thể cảm giác được Hoa Diệc Khê ngẩn người, sau đó xoay người nhìn mình.
Trong lòng Hoa Diệc Khê vẫn nghĩ, Tiêu Lạc Ngọc tuy rằng bỗng nhiên đối tốt với mình, nhưng trong tâm yêu nhất vẫn là Phượng Nhan. Chính là y cũng không muốn suy nghĩ này nọ, có thể ở bên người Tiêu Lạc Ngọc là đủ rồi.
Y không biết Tiêu Lạc Ngọc có giết Canh Tinh hay không. Nhìn thấy ánh mắt Hoa Diệc Khê thoáng xuất hiện lo lắng cùng do dự, nhìn thấy Hoa Diệc Khê muốn mở miệng nói, lại vẫn kiềm nén mà dừng lại. Tiêu Lạc Ngọc có chút đau lòng.
“Bạch Ngọc chạy đến bên này chơi, ta đi tìm nó.” Phượng Nhan thản nhiên nói, giải thích lý do đến bên này.
Bụng Canh Tinh rõ ràng có một khối nhô ra, vừa thấy chính là thức ăn còn chưa tiêu hóa. Nó trông thấy Hoa Diệc Khê, liền bò lên trước người y cuộn thành một vòng. Thân mình đứng lên, Hoa Diệc Khê vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó.
Hoàn chương 7.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...