Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm

Lung Mộc trong lòng nhảy dựng, trong chốn võ lâm gọi là Các trừ bỏ Hoa các thì chính là Linh Lung các, như vậy hiện tại tới cầu y khẳng định chính là người Linh Lung các.

Tin tức Linh Lung các một đoạn thời gian trước cơ hồ bị giết hắn cũng biết, cũng rõ người đứng sau là ai. Nếu nói một chút cũng không khổ sở là không có khả năng, nhưng hắn hiểu mình không thay đổi được gì.

Nghe được tin tức này, Lung Mộc suy tư một phen, vẫn có chút không yên lòng. Tuy rằng người Linh Lung các đối hắn bất nghĩa, nhưng nếu không phải hắn dẫn sói vào nhà, sẽ không có này đại nạn này. Buông đồ ăn xuống đi đến phòng khách. Dọc theo đường đi cơ bản không có người, Lung Mộc thực nhanh liền tới tiền viện. Còn chưa tới phòng khách chợt nghe được thanh âm nói chuyện bên trong.

Ngữ tốc thực nhanh giọng điệu có chút khinh miệt nhất định là Tử Lạc. “Trưởng lão, ngươi tới bảo chúng ta cứu chẳng lẽ chúng ta nhất định phải cứu sao?”

Thanh Thương cắt ngang lời Tử Lạc, cười nói “Trưởng lão, ngươi cũng biết Hoa các chúng ta cứu người có quy củ, hiện giờ Các chủ không có mặt, chúng ta không thể phá hủy quy củ. Mong rằng trưởng lão bao dung.”

“Các ngươi… ngươi… ngày xưa hai Các cũng có chút giao tình, hiện giờ các ngươi sao có thể thấy chết mà không cứu.”

“Giao tình, ngày đó Các chủ của chúng ta thiếu chút nữa chết dưới tay Các chủ nhà ngươi, giao tình này Hoa các chúng ta thật sự là không dám nhận.” Tử Lạc cả giận nói. “Hiện giờ tới đây nhắc giao tình, trước kia sao không thấy các ngươi có một chút ý tứ giao tình.”

Lung Mộc ở ngoài cửa nghe không biết ai bị thương, muốn đi vào lại cảm thấy không ổn, phải trái đều khó hết sức, đột nhiên có người kéo hắn một chút. Quay đầu lại, cư nhiên là Hữu Yển.

“Hữu…” Lung Mộc có chút ngại ngùng, dù sao hắn không phải người Hoa các, ở chỗ này nghe lén thật không phải quang minh. Hữu Yển nhìn chằm chằm hắn, sau đó lôi hắn vào phòng.

Thanh Thương trông thấy Hữu Yển kéo Lung Mộc tiến vào, cũng không nói gì thêm, ngược lại Quảng trưởng lão có chút giật mình “Lung Mộc…” ánh mắt chuyển qua tay Lung Mộc bị Hữu Yển cầm, có chút kinh dị bất định.

“Quảng trưởng lão.” Lung Mộc gật đầu chào, Hữu Yển nhìn Thanh Thương “Xảy ra chuyện gì?”

“Tân Các chủ của bọn họ bị thương, hy vọng chúng ta có thể cứu trị.” Thanh Thương nói. Hữu Yển nhìn thấy một người trên ghế đang hôn mê, đi qua cẩn thận quan sát một chút.

Người này thực trẻ tuổi, thoạt nhìn bất quá mười mấy tuổi mà thôi, bộ dáng thanh tú, hai mắt nhắm nghiền sắc mặt dị thường tái nhợt. Thấy Hữu Yển xem xét Quảng trưởng lão có chút khẩn trương “Xin hỏi Hộ pháp, Các chủ chúng ta đây là bị sao?”

Hữu Yển quay đầu lại nhìn nhìn Lung Mộc, sau đó nói “Trúng độc, còn bị nội thương.”


“Còn có thể cứu sao?” Quảng trưởng lão lo lắng hỏi. Thanh Thương cười nói “Cứu tất nhiên có thể cứu, nhưng phải xem quý phái chịu xuất ra bao nhiêu. Độc của hắn vừa lúc tổn thương nội tạng, nếu giải độc trước, sẽ làm bị thương nội tạng mà chết. Trị thương trước, thì sẽ dẫn dắt độc phát. Trong thiên hạ cũng chỉ Hoa các có thể cứu. Quy củ không thể phá, toàn bộ xem thành ý trưởng lão.”

Quảng trưởng lão sửng sốt, sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng mới nói “Nếu… nếu có thể cứu Các chủ… chúng ta nguyện ý đem một nửa bảo tàng Linh Lung các đoạt được dâng tặng.”

Linh Lung các tuy rằng cơ hồ bị sát hại, nhưng bảo tàng đoạt được vẫn còn, điều này cũng thành lợi thế cuối cùng cho bọn họ.

“Một nửa vàng bạc?” Tử Lạc cười nói”Mệnh Các chủ các ngươi chỉ giá trị một nửa vàng bạc sao?”

“Các ngươi…” Quảng trưởng lão sắc mặt đỏ tía, nếu là Linh Lung các trước kia, Hoa các tự nhiên là cấp cho một ít mặt mũi. Nhưng hiện tại không thể không bị người hiếp đáp. Hơn nữa khiến Linh Lung các biến thành bộ dáng hiện giờ, cũng có công lao của Hoa các, nay lại hướng cừu nhân cầu y, không thể không nói Quảng trưởng lão giờ này khắc này trong lòng đã phẫn nộ đến cực điểm.

Lung Mộc có chút khổ sở, Linh Lung các thời điểm bị giết hắn có thể mắt không thấy tâm không phiền, nhưng hiện giờ đặt tại trước mặt — ánh mắt tối sầm, lại không nói gì.

“Một nửa bảo tàng, phải nhớ đưa tới.” Hữu Yển nói “Không cần vàng bạc, muốn những thứ khác.”

Lung Mộc có chút ngốc lăng, chính là Thanh Thương Tử Lạc cũng vô cùng ngạc nhiên. Hữu Yển nhìn nhìn Quảng trưởng lão “Đưa tới viện ta.”

Nếu Hữu Yển đã mở miệng, Thanh Thương tự nhiên cũng sẽ không phản đối, gọi người nâng thiếu niên tới tiểu viện của Hữu Yển. Chờ Hữu Yển rời đi, Thanh Thương không khỏi cười khổ.

“Một Chu Lam lại thêm một Lung Mộc, thật sự là bất ngờ.”

Chuyện Linh Lung các cầu y dĩ nhiên sẽ báo cáo Hoa Diệc Khê, Hoa Diệc Khê suy nghĩ một khắc “Tra một chút thân phận tân Các chủ này cùng nguyên nhân bị thương.”

“Ngươi cảm thấy bảo ai đi làm thích hợp?” Tiêu Lạc Ngọc hỏi, thật cẩn thận đem Hoa Diệc Khê nâng dậy, để y dựa vào đầu giường. Hoa Diệc Khê cười nói “Để Tả Yển cùng Chu Lam đi thôi.”

Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu, “Ta một hồi phân phó bọn họ đi làm.” Hoa Diệc Khê bản thân bị trọng thương, nguyên bản Tiêu Lạc Ngọc phải chủ trì hết thảy sự vụ Hoa các cùng Tiêu gia bảo. Nhưng từ sau khi Hoa Diệc Khê tỉnh lại, sự tình Hoa các để cho Hoa Diệc Khê quyết định, kể cả việc của Tiêu gia bảo cũng sẽ trưng cầu ý kiến Hoa Diệc Khê.

Hiện giờ tình huống có thể nói là một mảnh tốt đẹp, chỉ cần thân mình Hoa Diệc Khê khỏe hẳn sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng Tiêu Lạc Ngọc vẫn có ẩn ẩn lo lắng. Phượng Nhan không rõ tung tích, người sau màn cũng không biết mặt mày, hơn nữa mấu chốt nhất chính là bảo đồ ẩn giấu kia đến bây giờ còn chưa có tăm hơi.


Bởi vì tiền tài, nếu đối phương chiếm được nhiều tài phú như vậy, đủ khiến nhiều người cùng bọn họ đối địch. Mấu chốt nhất chính là, trong bảo tàng chân chính, còn có tuyệt thế võ công.

Mười ngày sau —

Giang hồ khó có được một mảnh yên tĩnh, mà ngay cả trước đó vài ngày Cái Bang vẫn luôn phong ba không ngừng đều yên ổn hơn rất nhiều.

Không biết có phải vì Phương hoa châu hay không, thương thế của Hoa Diệc Khê lành phi thường nhanh, gần mười ngày, trên người có thêm không ít thịt, mà ngay cả khí sắc thoạt nhìn cũng khá lên nhiều, ít nhất không phải là cảm giác tùy thời sẽ đoạn khí. Còn có thể tự mình xuống giường bước đi.

Cứ theo đà này, khoảng nửa năm hẳn có thể khôi phục. Phá rồi sau đó lập, nói không chừng còn có thể so trước kia tốt hơn rất nhiều.

Quảng trưởng lão ở tại Hoa các, dưới điều trị của Hữu Yển, độc của tân Các chủ Linh Lung các đã giải, chỉ còn dư lại nội thương phải điều dưỡng chút thời gian, nhưng cũng đã không còn việc gì .

Lung Mộc bưng dược gõ cửa phòng, Hữu Yển vừa lúc châm cứu chấm dứt, cầm lấy khăn sạch lau tay, rồi sau đó nói. “Uống thuốc xong các ngươi có thể đi rồi.” Quảng trưởng lão tiến lên xem xét mạch đập thiếu niên, phát hiện thật không còn đáng ngại, không khỏi vui mừng.

Thiếu niên ngồi dậy, bởi vì độc tố đã tiêu trừ, sắc mặt hắn lấy lại chút hồng nhuận, thoạt nhìn xinh đẹp tuyệt trần. Tiếp nhận dược trong tay Lung Mộc một hơi uống xong mới nói “Phí chữa bệnh đáp ứng còn chưa đưa tới, Hộ pháp không sợ chúng ta bội ước sao?”

Hữu Yển không trả lời, đứng dậy đi ra ngoài. Lung Mộc đương nhiên cũng đuổi theo, đến ngoài cửa Lung Mộc mới lên tiếng “Sở vương đến, Bảo chủ gọi ngươi qua.” Hữu Yển gật gật đầu, “Băng vải con thỏ mấy ngày trước ta cứu có thể tháo.”

“Ừ.”

Hữu Yển đi rồi, Lung Mộc liền đi tháo băng vải cho thỏ con. Một con thỏ màu xám to bằng bàn tay, rất là đáng yêu. Lung Mộc nghĩ đến cảnh tượng Hữu Yển ôm động vật này đó, đột nhiên cảm thấy tim đập có chút nhanh.

“Không nghĩ tới đường đường Các chủ đệ nhất môn phái, thế nhưng lưu lạc khiến người đến nông nỗi này.”

Lung Mộc quay đầu lại, tân Các chủ Linh Lung các đứng ở cách đó không xa. Hắn lúc này mới nghĩ đến, mấy ngày nay, thế nhưng còn chưa biết tên thiếu niên này, trước kia hắn cũng chưa bao giờ chú ý qua trong Các có người này hay không.


Lắc đầu không trả lời, tiếp tục công việc trong tay.

“Ngươi có thể gọi ta Lung Tín.” Thiếu niên đã đi tới, “Ngươi có nghĩ tới lần nữa trở lại Linh Lung các không?”

Lung Mộc tay khẽ ngừng, lúc này mới nói “Ta sớm đã là người bị đuổi, nào có thể trở về.” Thiếu niên cười lạnh “Hiện giờ trong Các hiển nhiên không bằng trước kia, ngươi không nghĩ trở về cũng là bình thường.”

Lung Mộc chỉ nói “Hữu Yển không thích người khác tới nơi này, ngươi vẫn nên trở về đi.”

“Hữu Yển…hóa ra hắn là Hữu hộ pháp, mấy ngày nay như thế nào hỏi cũng không nói lời nào, tính cách lạnh lùng như thế thật sự là đáng tiếc khuôn mặt kia.” Thiếu niên nói “Ngươi ngược lại gọi quá thân thiết… mấy ngày nữa chính là ngày cúng tế những người Linh Lung các đã chết, ngươi muốn hay không cùng ta bái tế?”

Thỏ con trong tay đã khôi phục khỏe mạnh, Lung Mộc đem nó đặt xuống đất, quay đầu nhìn Lung Tín “Ta đã không còn là người Linh Lung các, dĩ nhiên sẽ không tham gia bái tế.”

“Ngươi thật sự không thương tâm, những người này đều là do Hoa các cùng Tiêu gia bảo giết, ngươi ở trong này sống, chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao? Chờ ngươi chết, ngươi có mặt nào đi gặp tổ tiên Linh Lung các?”

“Mạng của ngươi chính là Hữu hộ pháp Hoa các cứu, ngươi nếu đối Hoa các bất mãn, hà tất cầu hắn cứu ngươi, tự vẫn xong việc không phải càng tốt. Lại nói ta như thế nào đi gặp tổ tiên, không cần ngươi tới nhúng tay.”

Lung Tín tìm đến Lung Mộc, Quảng trưởng lão đương nhiên là không biết. Hắn vừa rồi được thông tri nói là phí chữa bệnh đã đưa tới, hắn đến xem xét tình huống.

Mới vừa đi vài bước, đã cảm thấy hôm nay Hoa các dị thường bận rộn. Người Hoa các vốn khá ít, ngày thường đều trốn đi nghiên cứu chế tạo dược vật cơ hồ không ra khỏi cửa, ngay cả có vài hạ nhân cũng không thường xuyên đi lại. Nhưng hôm nay thế nhưng người nhiều gấp mấy lần. Bọn hạ nhân cơ hồ đều bắt đầu công việc lu bu cả lên.

Đi vài bước, lại nhìn thấy vài binh sĩ đang canh giữ, Quảng trưởng lão cảm thấy cả kinh, trong lòng nghĩ đến một người. Tùy tay giữ chặt một hạ nhân hỏi “Sở vương tới vào lúc nào?”

Hạ nhân biết hắn tới chữa bệnh, cũng khách khí “Sở vương điện hạ là sáng nay tới.”

Quảng trưởng lão cảm thấy hiểu rõ, nếu không phải Sở vương đến, Hoa các cũng sẽ không đột nhiên huy động nhân lực thế này. Kỳ thật so với hận Hoa các, Quảng trưởng lão càng thêm hận Sở vương.

Trên giang hồ tranh đoạt vốn là chuyện thường tình, Linh Lung các cùng Tiêu gia bảo vốn là đối địch, nhưng cũng vẫn luôn ở trạng thái cân bằng. Tuy rằng Các chủ Lung Bình tử vong, nhưng Linh Lung các cũng nhận được rất nhiều trân bảo, vốn vẫn có thể tiếp tục phát triển.

Chính là Sở vương đánh vỡ cục diện này.

Nếu không phải Sở vương ở sau lưng làm chỗ dựa, cho dù Hoa Diệc Khê cùng Tiêu Lạc Ngọc có thiên đại bản lĩnh cũng không dám minh mục trương đảm ở trên giang hồ công nhiên cùng toàn giang hồ đối nghịch như vậy. Nếu không phải Sở vương, Linh Lung các cũng sẽ không giống như bây giờ.


Thử hỏi thiên hạ có ai dám cùng thiên tử đối nghịch, mà Sở vương chính là thiên tử. Quảng trưởng lão hận Sở vương xuất hiện, cũng hận hắn vốn là người trong triều đình, tại sao lại can thiệp sự tình trong chốn giang hồ.

Kỳ thật hắn không biết, Sở vương vốn không tính toán quản việc này. Chính là Tử Thanh bị thương khiến hắn thực phẫn nộ, cho nên mới đánh vỡ thường lệ triều đình cùng giang hồ không can dự lẫn nhau.

Quảng trưởng lão hít sâu một hơi, đi đến nơi nhiều người.

Lúc ấy đi Tàng Kiếm sơn trang, hắn bởi vì lưu lại trấn thủ cho nên vẫn luôn ở trong Các. Hiện giờ hắn trái lại muốn thấy Sở vương này, là loại người gì.

Ở trung tâm sơn cốc, là nơi bình thường Hoa các hội nghị việc quan trọng. Gian phòng trang trí cũng không hoa lệ, có thể nói là mộc mạc. Lúc này nhân vật quan trọng của Hoa các đều có mặt, Hữu Yển Tử Lạc Thanh Thương, trừ bỏ Tả Yển xuất môn làm việc. Ngay cả Hoa Diệc Khê cũng được Tiêu Lạc Ngọc ôm đến.

Sở vương ngồi ở thượng thủ, những người khác theo thứ tự ngồi xuống. Lần này Tử Thanh không đứng sau Sở vương, mà là ngồi ở một bên.

“Bổn vương là tiến đến bái phỏng, không quan hệ chính sự. Thấy các ngươi long trọng đón chào thế này khiến bổn vương cảm thấy không được tự nhiên.” Sở vương nói. Hoa Diệc Khê mỉm cười, sau đó nói “Nghe nói Sở vương hồi kinh đã được Hoàng Thượng khen ngợi.”

Sở vương gật đầu “Gần đây quốc khố hạn hẹp, này cũng xem như giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ.” Mọi người hàn huyên một hồi, hạ nhân bưng điểm tâm lần lượt đi lên. Thanh Thương nói xuống xem phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, cùng Tử Lạc Hữu Yển mượn cớ rời đi.

Tiêu Lạc Ngọc nhìn thoáng qua Sở vương, hắn mới không tin Sở vương là bởi vì việc tư mà đến, không nói kinh thành cùng nơi này cách xa nhau ngàn dặm, chỉ việc Sở vương ở trong triều luôn luôn quyền cao chức trọng, tùy tiện rời đi cũng không tốt.

Sở vương uống một ngụm trà, cười nói “Kỳ thật ta đến, còn có một nguyên nhân.” Hắn nhìn về phía Tử Thanh, Tử Thanh đứng dậy, từ bọc vải mang theo xuất ra một bức hoạ được cuộn tròn.

“Cái này là ta tại Tàng Kiếm sơn trang lấy được, cảm thấy cũng là các ngươi bảo quản thích hợp hơn.” Sở vương nói. Tiêu Lạc Ngọc có chút kỳ quái, ngay cả Hoa Diệc Khê cũng không khỏi hiếu kỳ đứng lên.

Tiêu Lạc Ngọc tiếp nhận từ tay Tử Thanh, mở ra.

Chính là một bức họa thực bình thường, sơn trang cất giấu đều là chân phẩm, một bức họa của họa sĩ vô danh như vậy thật sự khó thấy. Tiêu Lạc Ngọc có chút kỳ quái, cùng Hoa Diệc Khê thoáng nhìn nhau. Hai người thực ăn ý không nói gì, thu hồi cảm tạ Sở vương.

Sở vương cười nói “Đi vài ngày đường, hôm nay muốn nghỉ ngơi một chút. Nghe nói nơi này phong cảnh như họa, không để ý ta ở lại mấy ngày chứ.”

Hoa Diệc Khê cười đáp “Sở vương chịu nể mặt, đương nhiên là vô cùng vinh hạnh.”

Hoàn chương 61


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui