Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm

Tiêu Lạc Ngọc nói ra lập tức kéo Chu Vân đã có chút tuyệt vọng lại, hắn nhìn Tiêu Lạc Ngọc, Tiêu Lạc Ngọc tiếp tục nói “Chỗ này ta có một ít dược sở chế của Diệc Khê, có thể bảo trụ tâm mạch Chu Lam, không bằng trước cho hắn ăn. Mà độc của Tả hộ pháp tất nhiên rất ít người có thể giải, nhưng Tả hộ pháp thì có thể, không bằng đem Chu Lam giao cho Tả hộ pháp, để hắn cứu trị.”

“Nhưng vết thương này…”

“Chờ độc giải xong, Diệc Khê thương thế cũng tốt hơn, đến lúc đó sẽ chữa trị.” Tuy rằng hắn không nghĩ làm minh chủ võ lâm, nhưng hiện tại thế cục hết thảy đều không rõ ràng, thực lực Lạc Thủy môn hắn biết rõ, có thể có con tin ở trong tay đương nhiên là không thể tốt hơn. Tuy rằng Chu Lam trong lòng Chu Vân so ra ít quan trọng hơn Lạc Thủy môn, nhưng ít nhất có thể ảnh hưởng tới quyết định của hắn.

Về phần muốn cứu trị hay không, thì còn xem tâm tình Hoa Diệc Khê sau này.

Chu Vân suy tư một chút, sự tình phát sinh đột nhiên, hắn còn suy nghĩ cẩn thận, nhưng hiện tại cũng không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Tiêu Lạc Ngọc.

“Được, Tiêu bảo chủ ở trên giang hồ luôn luôn là nhất nặc thiên kim (lời hứa tựa ngàn vàng), lần này xin nhờ vào Tiêu bảo chủ.” Chu Vân cũng biết xem như đem nhược điểm đặt vào trong tay Tiêu Lạc Ngọc.

Tiếp nhận bình dược từ tay Tiêu Lạc Ngọc, đổ ra một viên cho Chu Lam ăn, có thể thấy được ăn không lâu, máu Chu Lam dần dần ngừng chảy, tuy rằng khí sắc không tốt hơn bao nhiêu nhưng hơi thở lại ổn định hơn nhiều.

Thanh Thương ý muốn tiếp nhận Chu Lam, “Chu chưởng môn yên tâm, ý của Tiêu bảo chủ cũng chính là ý của Các chủ chúng ta. Đao kiếm không có mắt, mong rằng Chu chưởng môn không để trong lòng.”

Này xem như công nhiên thừa nhận Tiêu gia bảo cùng Hoa các đã trở thành minh hữu sao? Hơn nữa tựa hồ giao tình thực không tầm thường. Người nghe được đều bắt đầu trầm tư.

Chu Vân cũng đứng đầu một môn phái, lúc này tự nhiên không thể so đo, đành phải giận dữ trở lại chỗ ngồi.

Hoa Diệc Khê nghe nói câu “Ta cùng Hoa các Các chủ có giao tình sâu đậm” kia mà bắt đầu đỏ mặt, lúc này càng không biết làm sao nhìn Tiêu Lạc Ngọc.

Sự tình bên này cũng không ảnh hưởng trên đài luận võ, người trong võ lâm đều là kẻ lưỡi đao liếm huyết, Tả Yển tuy rằng thương tổn Chu Lam, nhưng cũng không tính đẫm máu, cho nên vẫn có rất nhiều người tranh nhau tiến lên.


Thực nhanh, Tả Yển cũng đánh bại sáu người. Trừ bỏ Chu Lam được cứu xuống dưới, năm kẻ khác đều chết dưới song kiếm của hắn.

Nhưng việc này không chỉ không dọa mọi người, ngược lại kích phát hứng thú huyết tinh của họ.

Người lên đài thứ mười là Hổ bang Phó Bang chủ.

Lần này đại hội võ lâm là Hổ bang, Linh Lung các, Thiết Sa môn, Lạc Thủy môn cùng nhau tổ chức, đương nhiên Phượng Tiên các cũng bỏ ra không ít khí lực, hiện tại bọn họ xem như là tay với chân, hiện tại Lạc Thủy môn bất lợi, là điều môn phái khác đều không nghĩ đến .

Nguyên bản bọn họ dự định là người của vài môn phái sẽ độc chiếm hết thảy vị trí đề cử minh chủ, cho dù có một số ngoài ý muốn cũng chỉ là do Tiêu gia bảo cùng một ít du hiệp sinh ra, mà Tiêu gia bảo cũng cùng bọn họ có chung nhận thức, sẽ không xuất thủ can thiệp.

Nào nghĩ đến nửa đường xuất hiện một cái Hoa các, nếu Hoa các liên thủ cùng Tiêu gia bảo, như vậy đại sự sẽ không ổn, huống chi còn giây lát đã đem Chu Lam nhét vào phạm vi của mình.

Có vài người đã bắt đầu tự hỏi đây phải chăng là trong phạm vi tính toán của Tiêu Lạc Ngọc, có phải hay không Tiêu Lạc Ngọc muốn cướp lấy vị trí minh chủ thuận tiện đem bảo tàng thu vào tay mình?

Cho nên lúc này bọn họ tuyệt đối không cho phép lại xuất hiện biến cố gì, tự nhiên là muốn đả kích một chút kiêu ngạo của Hoa các, vì thế Hổ bang Phó Bang chủ Hoàng Trình Nguyên, một vị đại hiệp hơn năm mươi tuổi thành danh đã lâu năm, cứ như vậy nhảy lên đài cao.

“Tiểu tử, tâm ngươi quá ngoan độc, nơi này đều là người trong võ lâm Trung Nguyên, sao có thể ra tay như thế?” Hổ bang Phó Bang chủ nói.

Tả Yển chỉ cười, xuất ra khăn lụa lau vết máu trên đoản kiếm, sau đó ném khăn xuống đất. “Cảm thấy nhìn không được sao giờ mới chịu lên, còn không phải muốn mượn bọn họ tiêu hao nội lực của ta. Đại hiệp đều là dạng như ngươi sao?”

“Ngậm máu phun người, ta xem ngươi là tiểu bối mới không nghĩ chấp nhặt cùng ngươi, hiện giờ xem ra ta phải thay Các chủ của ngươi giáo huấn ngươi một phen.” Hoàng Trình Nguyên cả giận nói.

Người dưới đất nhìn thấy hắn lên đài liền hô vang, bị Tả Yển nói như thế, ngược lại có không ít người hai mặt nhìn nhau.


Tả Yển cười càng vui vẻ, “Hoàng đại hiệp, có gì mà tức giận cơ chứ, ta nói giỡn thôi.”

Tả Yển mỉm cười, Hoàng Trình Nguyên cũng không khỏi có chút tâm viên ý mã, thầm nghĩ tiểu tử này có quỷ, cầm binh khí tiến lên. Binh khí của hắn là hai thanh song câu, vừa lúc khắc chế song kiếm của Tả Yển. Hai người giao chiến một chỗ, Tả Yển lập tức phát hiện mình không phải đối thủ của Hoàng Trình Nguyên. Một cái hư hoảng, Tả Yển nhảy ra khỏi vòng chiến.

Tiêu Lạc Ngọc sớm nhìn thấu Tả Yển không địch lại Hoàng Trình Nguyên, chuẩn bị tùy thời hỗ trợ. Thủ hạ của Hoa Diệc Khê hiển nhiên cũng là người một nhà, không thể nhìn hắn bị người khác khi dễ.

Hoa Diệc Khê lôi kéo tay hắn, thấp giọng nói “Không sao, Tả Yển có hạ độc.”

Theo lý thuyết lấy công phu Hoàng Trình Nguyên, Tả Yển không có cơ hội hạ độc, nhưng sau khi Tả Yển lên đài vẫn luôn dùng võ lực áp người, tuy rằng thời điểm thương tổn Chu Lam có dụng độc, nhưng lại hạ loại chỉ có trên thân kiếm, Hoàng Trình Nguyên cũng không khỏi có chút sơ suất.

Quả nhiên, Hoa Diệc Khê vừa dứt lời, Hoàng Trình Nguyên đã cảm thấy thân thể vô lực, lúc này mới phát giác Tả Yển không biết lúc nào hạ độc mình.

“Độc dược Hoa các quả nhiên là thiên hạ vô song, xem ra có Hoa các ở đây, thiên hạ quần hùng bản lĩnh đến đâu đều không có ích lợi gì.” Hoàng Trình Nguyên nói, một bộ phong phạm đại hiệp.

Câu này rõ ràng là châm ngòi quan hệ giữa Hoa các cùng quần hùng, làm cho quần hùng bất mãn với Hoa các.

“Đúng, Hoa các rõ ràng có thể độc chúng ta hôn mê, sau đó Các chủ các ngươi có thể thành minh chủ.” Một đệ tử Hổ bang hô lớn.

Tả Yển khơi mào khóe miệng, cười nói “Nhưng các ngươi trước đó cũng không nói không thể dụng độc, chẳng lẽ nhìn chúng ta dụng độc lại không cam lòng, bản lĩnh hạ độc cũng phải tôi luyện, giống như nội lực cùng kiếm pháp, nếu không thể dùng đối với chúng ta rất không công bằng.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cảm thấy Tả Yển nói có cái gì đó không đúng, nhưng nhất thời lại tìm không ra lời phản bác. Hoàng Trình Nguyên cũng cảm thấy nội lực của mình biến mất, cuối cùng trở nên không còn lại chút nào.


“Nực cười, bản lĩnh hạ độc mặc dù phải luyện, nhưng ngươi luyện sẽ có thể hạ ngàn vạn loại độc, chẳng lẽ kiếm pháp luyện thành một bộ là có thể sử dụng ngàn vạn loại sao?” Phượng Nhan nói.

Tả Yển nhìn nàng, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng mới lên tiếng “Ngươi chính là Phượng tiên tử trong đồn đại sao, dung mạo cũng không được tốt lắm.”

Phượng Nhan đời này, tự phụ nhất chính là vẻ đẹp của mìnhh, bị Tả Yển nói vậy, nhất thời giận sôi lên, nhưng lại không dám phát tác, đành phải trợn mắt nhìn hắn.

“Kể từ ta trở đi, nếu Hoa các có người lên đài, thì không cho phép dụng độc, như vậy được chưa?” Tả Yển nói “Quy ước là định ra sau ta, cho nên trận này vẫn là ta thắng.” Hắn đi đến trước mặt Hoàng Trình Nguyên, “Hoàng đại hiệp, ngươi thấy sao?”

Hoàng Trình Nguyên chỉ cảm thấy trong cặp mắt xinh đẹp kia, là đạm nhiên chưa từng gặp qua.

Đúng rồi, người này tuy rằng vẫn luôn cười, nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng chân chính tồn tại cảm xúc, không có giận dữ cũng không có vui vẻ, ánh mắt của hắn, chỉ giống như nhìn một đồ vật mà thôi.

Người sẽ không đối với cái ghế mà tức giận, Tả Yển tạo cho Hoàng Trình Nguyên cảm giác này. Chính là trong nháy mắt, hắn đã bị ánh mắt này hấp dẫn. Lăng lăng gật đầu “Phải, ngươi thắng.”

Tả Yển gợi lên khóe miệng khiến Hoàng Trình Nguyên nhịn không được tim đập gia tốc, hắn cúi đầu, không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng của mình.

Như vậy, Tả Yển thành người thứ hai được đề cử minh chủ.

Mấy đại môn phái đều có chút đứng ngồi không yên, lại một lần nữa có người đi lên, là Bang chủ Linh Lung các Lung Mộc, trên mặt không có chút biểu tình, hơn nữa trên người âm khí, vài phần như là người đã chết đã lâu.

Công phu của hắn không kém, một ít chưởng môn môn phái nhỏ đi lên đều nhất nhất bị hắn đánh bại, trong đó còn có Bang chủ La Thường Ngôn mà Tiêu Lạc Ngọc nhận thức, bất quá hắn cùng Lung Mộc đấu tương đối lâu một chút.

Lần này Hoa các lại không phụ sự mong đợi của mọi người xuất ra một người, chính là Hữu hộ pháp Hữu Yển. Khi Hữu Yển đứng trên đài cao, dưới đài mọi người lại một lần nữa hút khí.

Bởi vì Hữu Yển thế nhưng cùng Tả Yển giống nhau như đúc, duy nhất không giống chính là, Hữu Yển biểu tình lạnh nhạt, hoàn toàn không phải khuôn mặt tươi cười như Tả Yển. Vẻ mặt Hữu Yển, có thể dùng cương thi để hình dung. Nhưng cương thi như vậy, vẫn sinh ra một loại cảm giác mỹ lệ.


“Hữu Yển năng lực dụng độc thực bình thường, nhưng công phu rất lợi hại, ngang ngửa Thanh Thương.” Hoa Diệc Khê nói.

“Trách không được Tả Yển nói sau hắn cũng không cần dụng độc, còn cho quần hùng một cái nhân tình.” Tiêu Lạc Ngọc nói, kéo tay Hoa Diệc Khê qua xoa xoa, ôn nhu hỏi “Ngồi có mệt không, có muốn ăn gì không?”

“Không phiền, nhìn bọn họ đánh cũng thú vị.” Hoa Diệc Khê nói. Thanh Thương bên cạnh bĩu môi, thầm nghĩ ngươi chừng nào thì có hứng thú với chuyện người khác đánh nhau, quả nhiên người đang yêu đều không có lý trí.

Linh Lung các được xưng võ lâm đệ nhất môn phái, ngay cả Tiêu gia bảo thực lực tổng hợp lại cũng phải nhún nhường, Hữu Yển lên cùng Linh Lung các Các chủ đánh mấy trăm hiệp, hai người bất luận là nội công hay là chiêu thức, đều khiến người ta mở mang tầm mắt. Nhưng khiến cho người không nghĩ tới chính là, cuối cùng cư nhiên là Hữu Yển thắng.

Tuy rằng Hữu Yển thật sự rất lợi hại, nhưng tất cả mọi người có một loại cảm giác Linh Lung các kỳ thật khó cân xứng với danh tiếng vốn có.

Trên đài cao Hữu Yển mặt không đổi sắc đánh Lung Mộc rớt đài, rồi đứng ở đó chờ đợi những người khác đi lên.

Có thể nói, trận này luận võ đến hiện tại mới thôi, cơ hồ hoàn toàn thoát khỏi dự liệu của mấy đại môn phái, ngay cả Hoa Diệc Khê hay Thanh Thương đều có chút giật mình, Tử Lạc đi lên chỉ là bởi vì khó chịu người nói xấu Hoa các, Tả Yển là bởi vì Chu Lam mơ tưởng Tiêu Lạc Ngọc.

Hữu Yển cũng không phụ sự hy vọng đánh thắng mười hiệp, mà Thanh Thương cũng sau Hữu Yển theo lên đài, mấy đại môn phái thế nhưng không phái người đi ra, Thanh Thương chỉ gặp vài du hiệp cùng một ít người môn phái nhỏ, thực nhanh cũng thắng mười hiệp.

Bởi vì ngày đầu tiên chỉ có thời gian nửa ngày, tuy rằng mọi người đánh rất nhanh, nhưng cũng đã tới chạng vạng, đại hội võ lâm ngày đầu tiên dưới sự quấy rối của Hoa các mà qua đi.

Phát sinh bốn người được đề cử, nguyên bản mấy đại môn phái tin tưởng tràn đầy đều không có người lọt vào, mà bốn vị trí này, đều thuộc về Hoa các.

Tuy rằng này giữa chừng cũng có người tương đối lợi hại tỷ như Chu Vân, Hổ bang Bang chủ, Thiết sa môn Bang chủ cùng một ít người từng trải đều không lên đài, nhưng không thể nghi ngờ trong nháy mắt Hoa các ở trên giang hồ oanh động thật lớn.

Phải biết Hoa các tổng cộng đã tới bốn người, bốn người này đều lợi hại đến thế, như vậy Hoa các Các chủ trong đồn đãi có phải hay không càng thêm lợi hại.

Mang theo nghi vấn này, bốn người Hoa các trở thành mục tiêu khiến người hết sức chú ý, mà bốn người thời điểm này, nghênh ngang tới chơi biệt viện Tiêu gia bảo tại Tô Châu.

Hoàn chương 25.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui