Trùng Sinh Chi Kiều Kiều

Edit: Otaku Bi

Giang Phóng rất rất phiền muộn đối với chuyện này nha, vì cớ gì mà con gái nhà tiểu Bạch lại sinh sớm hơn bảo bảo nhà mình chứ, hắn với Kiều Kiều bên nhau bao lâu rồi chứ! Ai!

Đối với chuyện buồn rầu của Giang Phóng, Kiều Kiều vui sướng.

Kiều Kiều đến thăm tiểu Náo Náo, nhóc con kia đúng là một con nhóc thích khóc nhè, Kiều Kiều sống hai thế rồi mà chưa gặp đứa nhỏ nào hay khóc như thế. Chẳng qua làcô chỉ đẩy cái chuông gió ở trên đầu thôi mà cô nhóc kia cũng khóc tướng lên, theo suy đoán của Phương Khuynh Nhan, thì thời gian yên lặng của cô nhóc cô nhóc khôngthích có một chút âm thanh nào cả. Nhưng mà chuông gió kêu xong, cô nhóc lại khóc tiếp. Phương Khuynh Nhan lại phân tích, chắc là cô nhóc ghét nó không kêu vang đủ?

Kiều Kiều ngã mất.

Nhìn Phương Khuynh Nhan phiền muộn mặt nhăn mày nhó, Kiều Kiều cảm khái, nuôi con cũng chẳng dễ dàng tý nào đâu nha, vì sao em gái Kiều Mộc nhà cô hồi bé lại dễ nuôi thế nhỉ?

Phương Khuynh Nhan nói, chắc chắn là trong thời gian mình mang thai không làm tốt công tác giáo dục thai nhi, nhìn cô ấy nghiêm túc nói vấn đề này, Kiều Kiều lại muốn ngã lần nữa.

Kiều Kiều nằm ở trong lòng Giang Phóng nói luyên thuyên những chuyện linh tinh. Giang Phóng yên lặng lắng nghe.

"Vợ à, chúng mình cũng phải nỗ lực lên chứ, phải sinh một bảo bảo, nhất định phải mạnh mẽ hơn nhóc con nhà cậu ta một trăm lần mới được."

"anh nói cái gì thế hả? Sao mà anh biết nhất định đứa nhỏ nhà mình sẽ tốt hơn chứ?"

"Em không nhìn cha mẹ nó tốt đẹp thế nào à? Đến lúc đó chúng ta sinh con trai, để cho con gái của cậu ta phải chạy theo mông. Hừ, phải cho nó kết hôn sớm hơn anhmới được." Giang Phóng vẫn còn uất hận việc này lắm.

"Sao lại nhất định là sinh con trai? Em sinh con gái không được à?" Kiều Kiều đùa hắn.


"Có thể, nhưng đầu tiên nên sinh con trai, nếu sinh đầu lòng là con gái lại còn nhỏ hơn con gái của cậu ta nhỏ hơn, nhỡ đâu bị bắt nạt thì sao. Con gái của cậu ta thích khóc như thế, chắc chắn rất nghịch ngợm. Mình phải sinh con trai đầu lòng để cho con gáinhà cậu ta phải theo đuôi, con trai nhà mình sẽ không thèm quan tâm đến nhóc con đó."

Lại ngã.

"Em nói này Giang đại soái ca? Tư duy của tiên sinh đúng là vô địch vũ trụ rồi."

"Hừ hừ. Làm sao? anh nói có chỗ nào không đúng?"

"Vâng, vâng, anh nói đúng rồi được chưa?" Đúng cái P. á Kiều Kiều ở trong lòng oán thầm.

"Ngoan quá." Hôn chụt một cái trên mặt Kiều Kiều. Giang Phóng đặt tay lên ngực củacô, mạnh mẽ xoa nắn. Trong cổ họng còn ngân nga mấy tiếng.

"Kiều Kiều, anh nghĩ rồi, ngày chúng ta đính hôn chúng ta cũng đăng ký kết hôn luôn. Còn việc đãi tiệc khách, thì đợi khi em tốt nghiệp rồi chúng ta làm luôn ngày đó, đượckhông? Nào là đính hôn, đăng ký, kết hôn, tất cả đều là một ngày. Chúng ta khôngcòn lo lắng về ngày kỷ niệm gì cả, thật là tốt mà” Giang Phóng nói ý nghĩ của mình cho Kiều Kiều.

Kiều Kiều nghe xong không phản đối, những năm gần đây, cô trở nên yếu ớt hơn nhiều, chỉ một tý đã bị Giang Phóng khiến cho yếu mềm. Nhưng mà, việc trở thành người yếu ớt có cái tốt của người yếu ớt! Chả cần phải bận tâm việc gì cả.

"Vâng, theo anh tất."

"thật ngoan." Giang Phóng lại hôn một cái.

Ngày hôm sau đêm ba mươi, ngày hôm qua mặc dù Kiều Kiều nói như vậy, rằng Giang Phóng cũng quan tâm mọi người mong mọi người có thể ở bên, nhưng mà thực tế thì, cả Kiều Kiều và Giang Phong có chung ý nghĩ như nhau, để cho mọi người qua năm mới ở nhà mới tốt đẹp, không cần nhất thiết phải tới bệnh viện. Dù sao đây chẳng phải nơi tốt đẹp gì, cho dù là Tần Chính Tần Phi Dương, hay là bà Tần với Giang Hải Dương tất cả mọi người, trong nhà này người nào cũng là người có tiếng tăm cả, người tới thăm hỏi cũng rất nhiều.

Kiều Kiều hi vọng mọi người cứ ở nhà đợi, vui vẻ chào năm mói, không cần thiết cứ phải ở bên cạnh hai người. Dù sao hiện tại Giang Phóng đã không có gì đáng ngại nữa, hơn nữa đã có cô rồi, chẳng có chỗ nào không tốt cả.


Mấy người cùng nhau thương lượng, thấy thật sự là chuyện như vậy cũng được, nênkhông nhất mực phải ở lại bệnh viện nữa, qua nhìn Giang Phóng một chút rồi đều trở về nhà hết, nhưng chỉ có Tần Tố Cẩm với Giang Viễn vẫn chưa về, mà ngồi lại lâu hơnmột chút, mấy người kia toàn là người có danh vọng mà hai người họ cảm giác mình bình thường có cũng được không có cũng chẳng sao, thà ngồi ở bệnh viện cùng Giang tú-lơ-khơ.

Nhưng mà khiến cho Kiều Kiều câm nín không nói được lời nào đó là Tần Tố Cẩm lại chẳng biết chơi bài tý nào, cô không thể nào tưởng tưởng nổi sự thật đó, Kiều Kiều nghĩ, hóa ra Tần tài nữ nhà này cũng không phải người vạn năng nha, tối thiểu đến cả chơi bài poker đơn giản mà Tần Tố Cẩm cũng không biết, Giang Phóng và Giang Viễn thấy mẹ mình giờ mới học chơi, nên chẳng muốn chơi cùng tổ, ra vẻ ghét bỏ khiến Kiều Kiều buồn cười. 

Cuối cùng Kiều Kiều cùng Tần Tố Cẩm một tổ. Giang Phóng Giang Viễn một tổ, vốn dĩ lúc đầu hai anh em đều dẫn trước, nhưng mà tới khi Tần Tố Cẩm thành thạo rồi thìchậm lại, Kiều Kiều than thở trong lòng, đúng là có chỉ số thông minh cao có khác. Tần Tố Cẩm chơi càng ngày càng hay, cặp đôi mẹ chồng nàng dâu ấy vậy mà chuyển bại thành thắng, nhìn Giang Phóng Giang Viễn vẫn bàng hoàng không hiểu chuyện gì xảy ra. Tần TỐ Cẩm cùng Kiều Kiều sung sướng vỗ tay.

Kỳ thực Kiều Kiều là một người khá ham hố chơi chơi tốt, nhưng lại không nhớ được bài, cô chỉ chơi thôi, nhưng Tần Tố Cẩm lại không như thế, bà nhớ như in từng nước chơi của mọi người. Lần đầu tiên chơi mà thắng quá vang dội, Tần Tố Cẩm hào hứng bừng bừng.

Nếu như không phải Giang Hải Dương gọi điện thoại gọi hai người về ăn cơm, Tần Tố Cẩm còn chẳng muốn đứng dậy đâu!

Nhìn Tần Tố Cẩm lưu luyến với bộ bài, Giang Phóng mê man nhìn vợ nhà mình: "Mẹanh bị làm sao thế?"

"Ha ha ha ha ~~~" Kiều Kiều ôm thắt lưng cười to.

Đoán là trong lòng của mấy người Giang Phóng, Tần Tố Cẩm là một tiểu thư khuê các, lại không bao giờ nghĩ đến, Tần Tố Cẩm lại có một mặt khác.

Đêm ba mươi, hai người nằm ôm nhau trên giường bệnh của Giang Phóng, Giang Phóng còn đang phải truyền nước.

"Kiều Kiều, xin lỗi, sau này, anh sẽ không bao giờ để em phải đón năm mới ở nơi này nữa." Giang Phóng vuốt ve đầu Kiều Kiều.

"Giang Phóng." Kiều Kiều ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của hắn: "Có thể ở bên cạnh người mình yêu thương thì dù ở chỗ nào cũng đều tốt cả."


Nghe lời nói tràn đầy tình cảm của Kiều Kiều, Giang Phóng chậm rãi cúi đầu, hai người kịch liệt hôn môi, nhưng mặc dù đang hôn, thế nhưng Kiều Kiều vẫn rất chú ý, sợ làm Giang Phóng bị thương. Bác sĩ không cho Giang Phóng xuất viện là có nguyên do cả Mặc dù hắn tiến triển rất nhanh nhưng chung quy sức khỏe vẫn yếu.

Giang Phóng không phải là người không có chừng mực, hôn xong, hắn thả Kiều Kiều ra

"yêu em lắm."

"em cũng vậy."

"Hử?."

"Ý của em là, em cũng yêu chính em." Kiều Kiều đùa hắn.

Giang Phóng giật mình, lập tức cù người cô."cô nhóc này dám trêu chọc gia..."

Đôi tình lữ ngọt ngào ở trong bệnh viện đón năm mới sang, nhưng cả hai người vẫn cảm thấy vui vẻ. Những ngày tiếp theo, đều giống như những ngày bình thường khác, nhanh chóng trôi qua, Giang Phóng phục hồi rất tốt, nằm trong bệnh viện mất bốn tháng trời, hắn được ra viện thu dọn đồ đạc để về nhà. Chính xác mà nói là trở về Tần gia, hắn định là trở về nơi mà hắn với Kiều Kiều vẫn ở, nhưng mà đám người Tần Tố Cẩm thì không đời nào chấp nhận việc đó, yên tâm làm sao được. Kiều Kiều vẫn còn là sinh viên, còn phải làm tốt việc học tập, ở lại Tần gia, mọi người có thể trông nom chăm sóc cho hắn, so với ở bên nhà kia tốt hơn nhiều, cuối cùng Giang Phóng đồng ý. Vì thế khiến cho Tần Chính cùng với bà Tần thở phào một hơi, còn tưởng thằng nhóc này muốn náo loạn nữa cơ!

Kỳ thực Giang Phóng cũng nghĩ, hắn cũng là vì Kiều Kiều cả thôi, nếu như trở về chỗ ở cũ của bọn họ thì sẽ làm cho cô mệt chết mất. Như thế này tuy hơi xa trường mộtchút nhưng không là vấn đề lớn gì, chưa tới nửa giờ đi xe vẫn châp nhận được. Kiều Kiều hàng ngày đều đi cùng Tần Tố Cẩm, không có bất cập gì.

Giang Phóng mặc dù về nhà nghỉ ngơi, nhưng vì chuyện của công ty mà hắn cũng rất bận rộn, cho dù không đi tới công ty, nhưng lại cầm về nhà rất nhiều văn kiện giấy tờ các loại. Thỉnh thoảng khi Kiều Kiều tan học trở về nhà, thấy Giang Phóng bày biện tài liệu loạn hết cả nhà lên. hắn có cái thói xấu là vứt tài liệu lung tung khắp nơi, ban đầu mọi người ở Tần gia còn chưa thích ứng về sau dần cũng quen rồi.

Đám bạn bè của bọn họ đều tới để thăm Giang Phóng, thấy hắn khỏe mạnh bình an mà xuất viện, ai cũng vui vẻ.

Đến cả Phương Khuynh Nhan cũng mang tiểu Náo Náo nhà mình tới, quả nhiên, đó chính là một đứa nhỏ náo loạn, bà Tần cảm khái, bà sống tới tuổi này rồi, thấy Tần Phi Dương là một đứa trẻ khó nuôi, nhưng mà so với Náo Náo thì kém xa rất là xa, cônhóc con này, thật là uy chấn thiên hạ nha. Nhưng mà có một điều kỳ quái là, chỉ cần là Giang Viễn ôm cô nhóc, hoặc đùa cô nhóc là cô nhóc ngoan ngoãn ngay. Phương Khuynh Nhan cứ nhìn thấy Giang Viễn là như gặp được cứu tinh, ném luôn con nhóc cho Giang Viễn trông coi, đến cả tiểu Bạch còn nói đưa nhóc con cho Giang Viễn nuôimột thời gian đi.

Kiều Kiều trêu ghẹo hỏi Phương Khuynh Nhan cùng tiểu Bạch, không phải là muốn bồi dưỡng nhóc con thành thiên tài giống như Einstein sao? Sao giờ lại làm thế này? Hơn nữa, người ta vẫn nói trên đời này hiểu con cái nhất chính là ba mẹ mà? Sao lại mang con của mình ném cho người khác nuôi?


Phương Khuynh Nhan cùng tiểu Bạch không phải nhị Hắc, một tý là gây chuyện, hai người đều điềm tĩnh, chẳng nhẽ gen bị đột biến sao?

Phì!

Có cha mẹ nào lại làm thế chứ?

Tiểu Bạch nghĩ, nếu như mấy người biết rằng, đã hai tháng liên tục rồi tôi chẳng được ngủ giấc nào yên ổn, thì sẽ hiểu đau khổ của tôi. Mỗi buổi tối con bé nháo loạn hơn chục lần đó! Trời ơi! nếu như các ngươi biết, ta đã liên tục hai tháng cũng không ngủmột an ổn cảm thấy, liền 

Còn cái người tên Giang Phóng, nhìn thấy tiểu Bạch cướp vị trí người kết hôn sớm nhất, làm cha sớm nhất, giờ nhìn thấy hắn bộ dáng bơ phờ thế này, tỏ vể rất vui sướng.

Còn nhị Hắc, cũng bởi vì tiểu Bạch công khai sự kiện cẩu huyết của mình mà ghi hận trong lòng nên cũng tỏ vẻ vui sướng.

Nhìn hai anh chàng này giương ra bộ mặt sung sướng, Kiều Kiều đen mặt vào,, mà tiểu Bạch chỉ phán một câu “kết nhầm bạn xấu” rồi chẳng nói gì thêm, nhanh chóng nhảy vào giường trong phòng khách, thừa dịp có Giang Viễn hắn phải bồi bổ giấc ngủ thôi. không chỉ vậy, hắn còn gọi cả vợ yêu tới hưởng thụ cùng, đây cũng là một chiến sĩ cùng chiến hào gian khổ lâu nay mà.

Nhìn tiểu Náo Náo như vậy, Lâm Hiểu Nam cùng mấy người vội vã trốn xa. Trông ai cũng ra vẻ sợ sệt.

Hoa Ấu Lâm lo lắng nhìn tiểu Náo Náo: "Kiều Kiều, bạn nói xem, sau này mình mà có con, có thể giống như Náo Náo không ?" cô rất lo lắng.

"không có. Bạn không nghe bà ngoại nói rồi sao? Bà lớn từng này tuổi rồi, mà còn chưa từng thấy đứa nhóc nào náo loạn như Náo Náo cả." Kiều Kiều an ủi Hoa Ấu Lâm. Đồng thời cũng an ủi mình, thật sự khi thấy tiểu Náo Náo, cô cũng sợ rằng mình sẽsinh ra một nhóc như thế lắm.

"Thượng đế phù hộ." Hoa Ấu Lâm trịnh trọng cầu khẩn khiến cho mọi người trêu đùa.

"Ôi! Bạn mong mỏi sinh con rồi đấy hả?"

Hoa Ấu Lâm cũng không giận, đám người mỗi người một câu náo loạn khẩu chiến với nhau.

Chỉ có Giang Viễn, một mình ôm tiểu Náo Náo mà mọi người sợ hãi tránh xa, đi bộ chung quanh phòng. Kỳ thực, tiểu Náo Náo dễ nuôi lắm mà, không phải sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui