Trùng Sinh Chi Kiều Kiều

Edit: Otaku Bi

Kiều Kiều canh giữ ở bệnh viện không chịu đi, mặc cho những người nói cái gì, Kiều Kiều cũng không chịu động đậy. Tần Chính thở dài.

Giang Hải Dương biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể của Kiều Kiều sẽ không chịu nổi.

"Kiều Kiều, con ngoan, nghe lời, con cứ ở lại chỗ này như thế cũng không mang lại tác dụng gì cho Giang Phóng, về nhà nghỉ ngơi đi. Ngày mai lại tới đây, nói không chừng Giang Phóng sẽ tỉnh lại, con không chăm sóc cho bản thân mình được tốt, làm sao mà chăm sóc Giang Phóng được?"

"Con không muốn rời xa anh ấy, chú Giang, con không muốn xa anh ấy."

"Con cứ như vậy, nếu như Giang Phóng biết, nó sẽ đau thương lắm con biết mà? Con biết, Giang Phóng yêu thương con đến nhường nào. Con cứ như vậy, nó sẽ lo lắng. Con về nhà với dì Tần được không? Nghỉ ngơi tốt rồi lại tới. không nghỉ ngơi tốt, làm gì con có sức mà chăm sóc cho Giang Phóng?"

Cuối cùng Kiều Kiều vẫn cùng với bọn họ đi về, chỉ chừa Giang Hải Dương cùng Giang Viễn ở lại, Giang Viễn nói thế nào cũng không chịu đi, lần này Giang Hải Dương khôngkiên trì nữa, dù sao, Giang Viễn là nam nhân. Cho dù là thân thể hay tinh thần đều mạnh mẽ hơn Kiều Kiều nhiều lần.

Hơn nữa, hiện tại Giang Viễn tự trách, để cho cậu nhìn Giang Phóng, cũng tốt với cậu hơn.

Kiều Kiều không trở về nhà nhỏ của cô cùng Giang Phóng, mà là theo chân Tần Chính cùng Tần Tố Cẩm về Tần gia. Tần Tố Cẩm cũng rất thương tâm, hai người cổ vũ lẫn nhau. Kiều Kiều lúc này mới chậm rãi tỉnh táo lại, cô không thể giúp đỡ hắn cái gì, như vậy, cô vẫn có thể chăm sóc cho mẹ hắn mà?

Trở lại Tần gia, Tần Tố Cẩm bảo dì giúp việc chuẩn bị canh bổ dưỡng. Sáng mai muốn mang cho Giang Phóng, kỳ thực, giờ đã qua nửa đêm gần ba giờ sáng rồi.

Tần Chính đã cho tài xế đi đó bà Tần, bà Tần mẫu sẽ đến thẳng bệnh viện, nhìni Giang Phóng rồi mới có thể trở về nhà.

Bà Tần đã trở về, mọi người thay phiên nhau tới nhìn Giang Phóng, canh mà Tần Tố Cẩm bảo dì giúp việc nấu không có người dùng, đúng vậy, Giang Phóng không tỉnh lại sớm như thế.


hắn vẫn ở trong phòng điều trị tăng cường, mặc dù thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tính mạng, thế nhưng, hắn vẫn chưa tỉnh lại.

Mỗi ngày, Kiều Kiều đều phải đổi quần áo mới vào được giường bệnh của hắn, cô nóichuyện cũ của hai người nhiều năm nay, cô nói, bọn họ sắp kết hôn, chờ hắn tỉnh lại là được rồi, bọn họ sẽ kết hôn ngay.

Đến một tuần sau, Giang Phóng vẫn chưa có thanh tỉnh, tất cả mọi người đều lo lắng cực kỳ, chỉ có Kiều Kiều, vẫn như mọi ngày, mỗi ngày đến nhìn Giang Phóng, nóichuyện với hắn. Giống như là, hắn không có việc gì xảy ra cả, trạng thái của Kiều Kiều khiến mọi người sợ hãi

Còn có Giang Viễn, hắn và Kiều Kiều giống như nhau. Mỗi ngày đều như Giang Phóng vẫn khỏe mạnh bình thường.

Tần Tố Cẩm khóc nói với Giang Hải Dương: "Tiểu Phóng sẽ không có chuyện gì phảikhông anh, đúng hay không? Con không có chuyện gì." cô không nói nói cái câu nếu như Giang Phong xảy ra chuyện vậy Giang Viễn và Kiều Kiều sẽ như thế nào? Hai con trai của cô, cả đời này của cô đã khiến hai đứa chịu thiệt thòi rồi.

Tần Chính giáo sư Lý, kỳ thực ông ta đã kiểm tra Giang Phóng tỉ mỉ rồi, nhưng Giang Phóng bị thương ở đầu, đã thoát khỏi việc nguy hiểm đến tính mạng, lúc nào cũng có thể tỉnh lại là điều khó mà nói chính xác được, nhưng nếu căn cứ theo tình trạng bình thường, Giang Phóng chắc chỉ hôm mê vài ngày thôi.

Kiều ba Kiều mẹ cũng đã tới, thấy Giang Phóng toàn thân bọc vải trắng cùng với Kiều Kiều bình tĩnh tới dọa người, cũng đều lo lắng không chịu được.

Nằm trên giường bệnh Giang Phóng vẫn vô tri vô giác, thế nhưng đối với người luôn bên cạnh mà nói, điều này lại là một sự giày vò nặng nề.

"Giang Phóng, hôm nay là ngày thứ chín anh hôn mê rồi, lúc sáng dì Tần khóc nhiều lắm, dì lo lắng cho anh lắm. Dì sợ anh vĩnh viễn không tỉnh lại thế nhưng mà em biếtanh không phải thế, anh sẽ tỉnh lại mà, bởi vì chuyện khiến cho anh không yên lòng còn nhiều lắm, anh còn chưa nói cho dì Tần, ông bà ngoại anh rằng anh đã tha thứ bọn họ, kỳ thực anh đã sớm tha thứ cho họ rồi đúng hay không nào? Chỉ là tính tình của anh nội tâm, anh không nói ra miệng. anh cũng không yên lòng chú Giang nữa, tuổi chú ấy lớn rồi, chú và dì Tần chia tay lâu rồi, nhiều năm rồi xa nhau nên anhmuốn tiếp nhận công việc sớm một chút để cho họ có nhiều thời gian ở bên nhau đúngkhông? Còn cả em cùng tiểu Viễn nữa, em biết, anh không yên tâm với bất kỳ ai trong chúng ta có phải hay không? Em đần lắm, sẽ không chăm sóc được bản thân mình,không phải anh đã nói từng giây từng phút phải coi sóc em hay sao? anh còn nói,không cho phép em nói chuyện với người con trai khác, em chỉ có một mình anh thôi, nếu như anh không tỉnh lại, em sẽ không nghe lời anh nữa. anh nhanh nhanh tỉnh lạiđi, chờ anh tỉnh lại chúng mình sẽ kết hôn luôn, em nghe lời anh, chúng ta kết hôn. Em sẽ đối xử với anh tốt nhất.."

Kiều Kiều mang theo nước mắt nói chuyện, nói chuyện này chuyện kia với Giang Phóng.

"anh như thế này khiến cho em lo lắng lắm, anh đã nói rồi mà sao? anh bảo sẽ khôngđể em phải thương tâm, một chút cũng không, vậy sao giờ anh lại tiều tụy thế này.. Kiều Kiều sát mặt đến gần mặt hắn. Nước mắt Kiều Kiều chảy ra.


"Đừng... Đừng khóc..." âm thanh rất nhỏ truyền tới. Kiều Kiều kinh hoảng ngẩng đầu lên.

Tay của Giang Phóng nhẹ nhàng động đậy, cô biết, hắn muốn sờ mặt cô, đem mặt mình tiến sát lại, nhìn Giang Phóng đã mở mắt, nước mắt Kiều Kiều rơi như mưa.

Giang Phóng tỉnh rồi.

Ở phòng chăm sóc đặc biệt hơn mười ngày, Giang Phóng được chuyển tới phòng bệnh bình thường, tổ chất thân thể của hắn tướng đối tốt nên nhanh chóng khỏe.

Mặc dù nói mau khỏe mạnh, nhưng vì bị thương nặng nên Giang Phóng vẫn là rất suy yếu. Bởi vì ở phòng VIP, Kiều Kiều cũng ở lại bệnh viện, dù sao trong phòng bệnh có hẳn một giường cho người chăm sóc ở lại, lần này, không có một ai ngăn cản Kiều Kiều.

Lần này Giang Hải Dương không có ngăn cản Kiều Kiều, có lẽ để Kiều Kiều lưu lại, đối với Giang Phóng cũng tốt hơn!

Cứ như vậy, Kiều Kiều cũng dọn hẳn đến bệnh viện, cả ngày ở cùng Giang Phóng.

Giang Phóng càng ngày càng phục hồi, đến cả Giang Viễn cũng khôi phục bình thường.

"Kiều Kiều, anh muốn uống canh." Đại gia Giang Phóng nhìn chằm chằm vào cô vợnhỏ nhà mình. cô mấy ngày này gầy đi nhiều, cũng tiều tụy. Ngày đó cô về nhà lấy mấy thứ đồ, hắn nghe được mẹ mình nói chuyện của Kiều Kiều những ngày hắn hôn mê. Kiều Kiều của hắn. hắn nghe thấy được lời của Kiều Kiều hắn cảm giác mình bị nhốt trong một chiếc lồng đầy sương mù, hỗn độn, tìm không được lối ra, sau đó hắnnghe thấy tiếng khóc, đó là Kiều Kiều của hắn, cô nói rất nhiều rất nhiều điều, hắnnghe ra sự kinh hoảng trong lời nói của cô, có lẽ chính bản thân cô cũng không có phát hiện, chỉ cần là có chuyện gì khiến cho cô bất an, cô sẽ nói nhiều rất nhiều, côkhóc, cô lo lắng cho hắn, Giang Phóng nghĩ, mình nhất định phải nhanh chóng tỉnh lại, nhanh chóng tìm được lối ra, hắn muốn đến chăm sóc cho Kiều Kiều của hắn. Theo thanh âm của cô, hắn không ngừng nỗ lực, hi vọng đi đến được nơi có cô.

"Vâng, để em múc cho anh." Đây là canh dì Tiếu đã hầm cả đêm.

Kiều Kiều múc canh xong ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Giang Phóng, bắt đầu đút chohắn.


Giang Phóng vẫn nhìn chằm chằm cô. cô đưa thìa tới, hắn liền mở miệng. Uống xong tiếp tục nhìn cô, dường như vĩnh viễn đều nhìn không đủ.

"anh nhìn cái gì?"

"Nhìn em, Kiều Kiều, em thật là xinh đẹp."

"Chỉ biết nịnh thôi."

thật sự thì tay của Giang Phóng đâu có bị thương, nhưng hắn lại thích được Kiều Kiều toàn tâm toàn ý chăm sóc cho hắn. nhẹ nhàng nâng tay chạm vào cô: “Em gầy quá rồi, chờ anh, anh sẽ dưỡng cho em béo lại. Mấy ngày nay, em thương tâm lắm hả?"

Nhìn canh đã hết rồi, Kiều Kiều hỏi: "anh còn muốn ăn nữa không?"

Thấy Giang Phóng lắc đầu, Kiều Kiều cất bát đi. Lại trở về ngồi vào bên cạnh hắn.

"Vâng, em rất thương tâm, em sợ anh không tỉnh lại nữa, mặc dù mọi người đều nóivới em anh không sao đâu, thế nhưng anh cứ nằm ở đó, anh có biết em sợ nhường nào không."

Giang Phóng ra hiệu cho cô, nghiêng nghiêng người, Kiều Kiều nằm xuống bên cạnhhắn.

"Khi đó anh hôn mê, chỉ nghe thấy Kiều Kiều của anh ngày nào cũng gọi anh, bảo anhnhanh tỉnh lại. cô ấy còn nói, muốn kết hôn với anh, nói anh khỏi rồi kết hôn luôn." Giang Phóng trêu đùa.

Vốn hắn cho rằng Kiều Kiều chỉ là nói đùa không chịu thừa nhận. không nghĩ đến Kiều Kiều không nói gì, lâu sau mới nói.

"Chúng ta kết hôn đi." hắn nghe thấy cô nói.

"Kiều Kiều, em..." Giang Phóng xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại.

Ánh mắt của cô lấp lánh.


hắn mừng như điên, "Kiều Kiều, em đáp ứng anh sao?"

"Vâng. Chúng ta kết hôn đi, em sợ mất anh lắm." Kiều Kiều rất ít khi thể hiện tình cảm như vậy đối với Giang Phóng, Giang Phóng biết, cô sợ hãi thực sự.

"Được, chờ vết thương của anh lành rồi, chúng ta đi đăng ký." Giang Phóng thư thái dựa vào Kiều Kiều.

"Em sẽ không phải lo lắng cho anh nữa."

"Ừ."

Tới khi Giang Hải Dương cùng Tần Tố Cẩm cùng đến xem Giang Phóng, hai người đều nằm ở trên giường bệnh của Giang Phóng, Giang Phóng ôm Kiều Kiều, hai người đều ngọt ngào ngủ, cho dù là Giang Phóng, hay là Kiều Kiều, khóe miệng hai người đều cong cong nở nụ cười nhàn nhạt, nụ cười kia dường như ngưng đọng ở trên mặt.

Giang Hải Dương cùng Tần Tố Cẩm nhìn nhau một cái, cả hai cùng cười rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

"Chúng ta đi về trước đi, lúc sau hãy tới." Giang Hải Dương nói.

"Vâng, hay là chúng ta đi mua cho hai đứa ít đồ ăn buổi chiều đi?"

"Ừ."

"thật tốt quá, Hải Dương, rất tốt. Giang Phóng không có việc gì." Tần Tố Cẩm trong thời gian này chịu nhiều giày vò.

"Ừ, không có việc gì, mọi việc đều sẽ khá hơn, anh nói rồi mà, Kiều Kiều sẽ chiếu cố tốt Giang Phóng. Lúc nhỏ, anh cũng rất thích đứa bé Kiều Kiều này, khi đó nhwunxg đứa nhỏ mười tuổi chỉ biết chơi đùa thôi, mà nhóc con đó đã mang theo Giang Phognsđi kiếm tiền rồi. Tiền không quan trọng, mấu chốt là cô bé đó rất nghiêm túc, có động cơ kiếm tiền, cô nhóc đối xử với Giang Phóng. Em cho là Giang Phóng chúng ta có thua thiệt gì không? Cho tới bây giờ thì chưa bao giờ cả, đến cả với anh, nó cũngkhông quá thân thiết, người duy nhất khiến cho nó móc tim móc phổi ngoài tiểu Viễnthì chỉ có Kiều Kiều. Bọn họ mặc dù không oanh oanh liệt liệt như chúng ta, thế nhưng, có lẽ với hai đứa, đối với Giang Phóng mà nói, tình cảm từ từ, nước chảy thành sông mới làm cho nó yên ổn an tâm nhất."

"Em biết. đã nhiều năm như vậy, em cũng thấy rõ ràng, Giang Phóng tính tình lãnh đạm, không phải là nó không muốn thân thiết với chúng ta, chỉ là nó đã qua cái tuổi cần đến tình thương của cha mẹ rồi. Kỳ thật trong lòng của nó có chúng ta mà. Làm cha mẹ, tất nhiên hi vọng con cái của mình tốt đẹp, đến giờ em chưa từng phản đối chuyện của nó và Kiều Kiều, chỉ là khi còn trung học thấy như vậy là quá sớm, khôngphải là em không thích Kiều Kiều, chỉ là mấy đứa lại cho rằng em không đồng ý chúng nó với nhau. thật ra là, em thật tâm hi vọng nó cùng Kiều Kiều ở bên nhau. Em nghĩ,không có một cô gái nào có thể khiến cho con trai mình lộ ra nụ cười đơn thuần ngơ ngác như vậy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui