Trùng Sinh Chi Kiều Kiều (Kiều Kiều Trọng Sinh)

Quân huấn bắt đầu rồi, một chút Kiều Kiều cũng không lười biếng, nên làm gì thì làm đó, nhưng mà có một chút hành động khiến cho người ta không còn gì để nói, cứ lúc nào được nghỉ, cô liền bôi cái gì đó lên mặt, theo cô nói đó là kem chống nắng. Một trắng che trăm xấu, cô không muốn rám đen. Mẹ cô không tán thành chuyện cô còn nhỏ đã mê mẩn mấy thứ này, nhưng mà, hắc hắc, cô lừa gạt Giang Phóng mua cho mình một lọ, không cần tự mình mua, lúc sử dụng rất sảng khoái nha!(em sợ chị rồi = =!)

“Kiều Kiều, ngày nào cậu cũng bôi cái này sẽ không đen sao?” Học sinh trung học lúc này không giống những đứa nhỏ đời sau, nguyên một đám đều rất đơn thuần. Tối thiểu nhất cũng không có tư tưởng xấu, không có các loại chia bè kết phái.

“Vậy cậu có thấy tớ đen không?” Đem hai má tiến đến trước mặt Chu Vân Vân.-Trucxinh-

“Ách. Không có. Trắng tinh. Nhìn rất đẹp nha! Về nhà tớ nói với mẹ, cậu bôi kem chống nắng, mẹ tớ kiên quyết không mua cho tớ, bà nói con gái nhà khác, làm gì có đứa nào biết làm đẹp, cố gắng học tập mới tốt, ai~!” Chu Vân vân thở dài.

“Vậy cậu dùng cái này với tớ đi. Tớ có rất nhiều, cũng không dùng hết được, thật ra mẹ tớ cũng không mua cho tớ. Nói tớ còn nhỏ tuổi, cần đẹp làm gì, mẹ dưới gầm trời này ai cũng giống nhau.” Kiều Kiều cũng phối hợp thở dài.

“Ai, mẹ tớ cũng vậy!” Một nữ sinh khác là Vương Tĩnh Hàm cũng phụ họa theo.

“Tớ cũng vậy, tớ cũng vậy.” Lại có một nữ sinh khác phụ họa.

Mấy người cười ha ha.

“Mẹ cậu không mua cho cậu thì cậu lấy cái này ở đâu ra?” Vương Tĩnh Hàm nghi hoặc.


“A, tớ bảo Giang Phóng ca ca mua cho tớ. Ban đầu Giang Phóng ca ca cũng không muốn đâu, bảo là sợ mẹ tớ nói anh ấy, nhưng mà chú Giang nói, con gái thích đẹp là bình thường nên để cho Giang Phóng ca ca mang tớ đi mua, ha ha!” Chỉ qua hai ngày, đại danh của Kiều Kiều đã sít sao đính cùng một chỗ với Giang Phóng. Mặc dù Giang Phóng và cô không học chung trường, nhưng nhiều người tuyên truyền nha! Ô ô. Kiều Kiều nghĩ, thay vì để cho người nghĩ lung tung, không bằng chính tự mình nói thẳng ra. Dù sao, vốn chẳng có cái gì hết!

Mọi người nghe thấy Kiều Kiều nói vậy, nháy mắt trầm mặc, bọn họ đều có nghe qua chuyện của Kiều Kiều cùng Giang Phóng, ban đầu còn bán tín bán nghi, nhưng giờ…

Kiều Kiều nhạy cảm phát hiện, không riêng gì nữ sinh xung quanh, đến cả nam sinh xa xa cũng dựng lỗ tai nghe ngóng chuyện bên này, cái kia, ai nói bé trai không thích bát quái vậy?-Trucxinh-

Chu Vân Vân liền hỏi: “Ai, Kiều Kiều, mọi người ai cũng đang xôn xao chuyện của cậu với Giang Phóng đấy. Cậu cũng không biết kiêng kị gì cả”. Chu Vân Vân chỉ biết mình rất thích Kiều Kiều.

“Bàn tán thì bàn tán, có cái gì đâu, tớ với Giang Phóng ca ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên, so với anh ruột còn thân hơn. Mặc kệ là cha mẹ tớ hay là chú Giang, cũng sẽ không tức giận”.

“Cậu không nghĩ tới chủ nhiệm lớp chúng ta sao? Tám chín phần là cậu chưa nghe được chuyện gì đúng không, chủ nhiệm lớp chúng ta, ngoại hiệu là Diệt Tuyệt sư thái đấy!” Vương Tĩnh Hàm nói.

“Tớ nghe nói rồi, cô ấy thật uy vũ! Yên tâm đi, chủ nhiệm lớp chúng ta là người trẻ tuổi rất tâm lý”.

⊙﹏⊙đổ mồ hôi, Uy vũ? Người trẻ tuổi? Cấu tạo não bộ của đứa nhỏ này sao lại khác người như vậy?

“### – -” một tiếng còi vang lên, mọi người biết đã đến giờ tậm hợp rồi.

Nhanh chóng về đội ngũ, huấn luyện viên nhìn những đứa nhỏ lớp ba năm nhất này thở dài, có lẽ mình già rồi.

Ban nãy ông cũng nghe thấy những đứa nhỏ nầy nói chuyện với nhau. Làm cho ông cảm thấy mình có vẻ đã già rồi, sao lại không hiểu được ý nghĩ của những đứa nhỏ này rồi? Nhìn tiểu cô nương kia, chỉ cần được nghỉ ngơi thì con bé liền bôi bôi trét trét lên mặt, hơn nữa ông còn nghe được, con bé yêu sớm, nhưng trong lúc huấn luyện, con bé không bao giờ lười biếng, cũng không giống những bé gái khác,tập được một lúc đã xin nghỉ. Con bé rất chăm chỉ, động tác còn rất chính xác.

Huấn luyện viên thầm nghĩ, bản thân ông không hiểu được.

Lại nghĩ tới ban nãy nghe được mấy đứa nhỏ nói chuyện, huấn luyện viên lại thở dài lần nữa, ông thật sự đã già rồi. Quân huấn sau này, cứ để cho người khác dạy đi.

Bọn nhỏ ở bên này mồ hôi đổ như mưa, ở bên kia có một cô giáo gần bốn mươi tuổi đứng cạnh của sổ, nhìn chăm chú lớp ba năm nhất. Một cô giáo trẻ trêu chọc: “Cô giáo Lâm, cô đang giám thị mấy đứa nhỏ lớp cô sao?”

Cô giáo Lâm cũng cười: “Đúng vậy!”-Trucxinh-

Cô giáo trẻ tuổi cũng đi đến cửa sổ: “Ai, nghe nói lớp cô ngày đầu tiên khai giảng đã làm một bài kiểm tra trắc nghiệm, kết quả như thế nào vậy?” Tốc độ của cô giáo Lâm thế nào chứ, chắc chắn cô ấy đã chấm xong hết rồi.


“Cũng rất tốt.” Cơ bản không nằm ngoài dự liệu của cô.

Cô giáo trẻ tuổi quay lại nhìn: “Tiểu nha đầu tóc ngắn học lớp cô kia là Kiều Kiều sao?”

“Đúng vậy”.

“Tiểu nha đầu này hiện tại nổi tiếng nhất trong trường chúng ta đấy, nghe nói con bé là người yêu của Giang Phóng ở Phong Diệp”. Thầy cô giáo cũng rất bát quái, học sinh đều cho rằng nhiều chuyện có thể giấu được giáo viên, nhưng thật ra các thầy cô giáo đều biết hết chẳng qua bọn họ không nói ra mà thôi. Bọn họ a, dù sao cũng từng là trẻ con.

Phong Diệp cách Dân Giang một con phố, một là trường công, một là trường tư, nhưng giáo viên ở Dân Giang cũng biết rõ nhưng chuyện ở Phong Diệp.

“Ân, tôi có nghe qua. Thật ra tôi cũng đã từng gặp Giang Phóng rồi.” Đúng vậy, cô gặp rồi, ban đầu cô cũng không nhớ đâu, nhưng sáng nay cô gặp Kiều Kiều, Giang Phóng cùng một đứa nhỏ khác đang đi đến trường, cô đột nhiên nghĩ ra, hồi thi học sinh giỏi, ba đứa nhỏ này ríu rít thảo luận với nhau.

Mọi việc, không thể chỉ xem bề ngoài, không phải sao?

“Cô gặp rồi?”-Trucxinh-

“Ân. Khi còn bé bọn họ cùng nhau tham gia thi học sinh giỏi, tôi làm giám thị của phòng Kiều Kiều”.

“Ui! Hai người còn có duyên thầy trò nha!” Cô giáo trẻ tuổi vui vẻ nói.

“Đúng vậy!”


“Nhưng mà Kiều Kiều lớp cô thực sự là một đứa nhỏ kỳ quái! Cô xem một chút, cả năm nhất, làm gì có đứa nhỏ nào giống con bé, chỉ cần được nghỉ giải lao là con bé lại bôi bôi cái gì đó lên mặt, nghe nói là sợ rám đen, còn lôi kéo nữ sinh lớp cô bôi theo. Sợ rám đen. Nhưng từ lúc bắt đầu luyện tập đến giờ, tôi cũng quan sát, chưa từng thấy con bé lười biếng hay xin nghỉ. Cô xem xem”. Cô giáo trẻ tuổi chỉ: “Có đến một phần ba nữ sinh nghỉ ngơi, còn con bé vẫn đang kiên trì tập! Thực sự là một đứa nhỏ quái dị”.

Cô giáo Lâm cười. Không trả lời. Sao cô không phát hiện ra chứ!-Trucxinh-

Một thầy giáo đứng sau bọn họ cũng mở miệng: “Ân, tôi cũng thấy cô bé này rất kì quái, ha ha”.

“Thầy giáo Vương cũng thấy vậy sao?” Cô giáo trẻ tuổi tìm được đồng minh.

“Ban lãy có một đứa nhỏ bị té xỉu cho nên tôi xuống xem một chút, kết quả các cô đoán xem tôi nghe được cái gì?” Thầy giáo Vương cố lộng huyền hư, hai cô giáo đều nhìn ông ấy.

“Ha ha, những đứa nhỏ khác nói với con bé ngoại hiệu uy trấn của cô giáo Lâm chúng ta!” Thầy giáo cười, nói tiếp: “Kết quả, đứa nhỏ Kiều Kiều nói cô thật uy vũ”.

“Phốc! Ha ha ha!” Cô giáo trẻ tuổi không nhịn được, cười ha ha, những giáo viên vẫn không lên tiếng xung quanh cũng cười theo.

“Rõ là… đứa nhỏ kỳ quái nha!”

Cô giáo Lâm cũng cười. Nếu như các người biết được kết quả thi của tiểu nha đầu kỳ quái này, chắc chắn sẽ càng cảm thấy cô bé nhỏ này rất rất kỳ quái đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui