Trùng Sinh Chi Kế Mẫu

"Làm sao ngươi còn chưa đi?" 

Nhược Nguyệt Vân trừng mắt nhìn Thương Dạ đang cong môi cười với nàng, gương mặt trẻ con xinh đẹp như thế khiến nàng hận không thể hung hăng bẹo má hắn, chỉ là cái nụ cười ngây thơ kia quá đỗi ngọt ngào, cũng quá đỗi -- nguy hiểm!

Uyên nhi âm thầm than thở trong lòng, bản tính thích giả vờ làm tiểu hài tử của tứ thiếu gia thực sự quá dọa người. Một gia nhân làm việc đã lâu ở đây như Uyên nhi đương nhiên hiểu rõ bản chất của Thương Dạ. Hắn đích thực là một con sói đội lốt cừu!

Đằng sau cái nụ cười ngây dại đó của hắn thực không biết có bao nhiêu gian manh, xảo trá!

Chỉ sợ Nhược phu nhân không cẩn thận bị hắn đùa bỡn đến thê thảm!

Uyên nhi hoảng sợ đến chảy mồ hôi lạnh, vội vàng viện cớ có việc bận để chạy trốn.

"Dạ nhi chỉ muốn bồi thêm tình cảm với di nương thôi mà... " Giọng nói mềm mại hàm chứa ủy khuất làm tim nàng như tan chảy.


"Tùy ngươi." Nàng mềm lòng cho phép hắn ở lại, không ngờ hắn vui sướng đến mức nhảy cẩn lên hoan hô, bẹp một cái hôn mạnh lên cái má trắng nõn của nàng.

Nhược Nguyệt Vân sửng sốt ôm má, trợn mắt nhìn hắn.

"Nhi tử hôn nương là điều bình thường a!"......... Cũng đúng!

Nhược Nguyệt Vân quẹt quẹt má, cho là lời nói của Thương Dạ có lý nên không truy cứu. Nhưng cảnh giác của nàng lại âm thầm nâng cao một bậc.

Cái tên này không hề đơn giản. Tuyệt đối không thể để gương mặt hài tử của hắn lừa!

"Ngươi có thể ngồi đó chơi, nhưng không được làm phiền ta, ta không rảnh bồi ngươi." Nàng xoay người buông rèm, trèo lên giường nằm. Cuộc sống quá nhàm chán, chỉ có ngủ mới là thiết thực nhất!

Thương Dạ lẳng lặng không đáp trả, chống cằm đưa mắt nhìn hành động cực kì tự nhiên của nàng, không phải là nàng thật sự cho rằng hắn là một đứa trẻ vô tri đấy chứ? Hắn cũng mười bảy tuổi rồi, đã là một nam tử thực thụ!

Chiếc rèm mỏng manh xuyên thấu, từ bên ngoài hắn có thể nhìn thấy dung nhan tĩnh lặng của nàng khi ngủ, phải thừa nhận rằng nàng rất xinh đẹp, là nữ tử tuyệt mỹ nhất hắn từng gặp. Thương Dạ đứng dậy, chỉ qua vài bước chân nhẹ tênh hắn đã đứng trước giường của nàng.

Nhược Nguyệt Vân nàng là con heo ngủ hay sao, nhanh như vậy đã ngủ say, tốc độ cũng thật kinh người! Thương Dạ chậm rì rì vén trướng màn, hắn cẩn thận nằm xuống, cạnh bên nàng. Khoảng cách rất gần này đủ cho hắn ngắm nhìn kĩ dung nhan của nàng.

Làn mi vừa cong vừa dài tựa như cánh bướm, chiếc mũi xinh xắn thanh tú, khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ mọng, chọc người muốn phi lễ.

Hắn hôn lên nốt chu sa hồng liên trên cái trán trơn nhẵn của Nhược Nguyệt Vân, rất muốn một đường hôn đến cánh môi hồng nhuận kia nhưng nhanh chóng hắn đã kìm chế được bản thân, chỉ đơn giản vuốt ve gò má phấn nộn của nàng.

Bảo bối này thực đáng yêu, khiến hắn không muốn rời tay một chút nào!


Trong mộng, Nhược Nguyệt Vân cảm giác có người đang ôm lấy nàng, cảm giác ấm áp nàng mơ ước bấy lâu đột nhiên xuất hiện làm cho nàng quyến luyến không muốn rời, thân thể không tự chủ tiến sát vào lòng người kia hơn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua thật nhanh, Nhược Nguyệt Vân ngủ xong lập tức tỉnh dậy, vừa mở đôi con ngươi đen nhánh mê người ra liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mỹ phóng to trước mặt, hơi thở thanh sạch từng chút từng chút phả lên mặt nàng, khiến mặt nàng đỏ rực như máu.

Thương Dạ hắn làm sao.........?!!

Nàng tức giận thở phì phì đang tính mở miệng phun lửa thì người nào đó vốn đang ngủ say đã mở mắt nhoẻn miệng cười với nàng. 

"Nương dậy rồi?" Cái gì, không cảm thấy chột dạ sao, cái thái độ bình tĩnh này là gì chứ? Nhược Nguyệt Vân rất rất rất muốn hỏi hắn!

Mắt phượng của hắn khẽ cong, "Nương ngủ xấu thật, lại ôm chặt Dạ nhi đến như vậy."

Nàng bị lời nói của Thương Dạ dọa, vội vàng cúi mặt nhìn tình hình hiện tại của hai ngươi. Ừm...... không gì đặc biệt, chỉ là nàng choàng tay quàng chân ôm hắn cứng ngắc!

_ _""

Khóe môi Nhược Nguyệt Vân co quắp, nàng không phải vì đã lâu không có gối ngủ nên mới làm như vậy chứ?! Không thể nào!


Mất mặt chết đi được! Nhược Nguyệt Vân hận không có một cái lỗ để nàng chui xuống.

"Ai.... ai cho phép ngươi nằm đây ngủ hả?" Mặt nàng đỏ như gấc, nói năng lắp bắp rất buồn cười.

"Nương của Dạ nhi đã mất từ lúc Dạ nhi chỉ mới ba tuổi, Dạ nhi thật sự rất nhớ cảm giác được ngủ trong lòng của người..... " Đôi mắt to tròn của Thương Dạ thoáng chốc rưng rưng lệ, môi mỏng mím chặt lại chực khóc.

Nhược Nguyệt Vân híp mắt nguy hiểm, "Cho nên...... "

"Cho nên Dạ nhi muốn ngủ trong lòng của di nương để hồi tưởng cảm giác lúc nhỏ!"

Nhược Nguyệt Vân =""=

Tốt lắm! Xem như ngươi tài giỏi! Ta không đấu lại ngươi!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận