Trùng Sinh Chi Hôn Quân


Chuyện xảy ra ở trong cung vào buổi tối hôm đó chưa từng truyền ra bất cứ lời đồn nào, đại thần cũng không dám lén lút nghị luận nhiều hơn, Thái hậu bị bệnh cũng không khiến mọi người đặt biệt quan tâm.
Khi Hoàng đế vào triều, những đại thần đều nghĩ đỉnh đầu cảu Hoàng đế một màu xanh lè, nhìn sắc mặt của Hoàng đế mà xem, mắt của bọn họ có mù đâu, thế cho nên các đại thần rất thành thật một khoảng thời gian.

Hoàng đế nói cái gì cũng không có người nào phản bác một câu, rốt cuộc nói một không hai chân chính.
Tề Quân Mộ nhìn thấy sự thức thời của đại thần thì xem như hài lòng, Những người này suy nghĩ cái gì y không quan tâm, dù sao chuyện của Ôn Uyển và Lâm Ân là thật, ít nhất kiếp trước là thật.
Về chuyện màu xanh trên đỉnh đầu, đây là sự thật không cách nào phai mờ, Hoàng đế đối với sự thật này chẳng thèm trấn áp phản bác.
Trải qua một loạt chuyện, Tề Quân Yến và Tề Quân Hữu ngược lại thành thật rồi, ngay cả Hiền thái phi ở trong cung cũng chẳng thế nào nhảy nhót nữa.

Tề Quân Mộ rất coi trọng Chu gia Thanh Châu, cho nên Chu gia bổn gia ở kinh thành ở Thanh Châu căn bản không đáng nói đến.
Trên triều đình thiếu Tả tướng, quan viên phe cánh thiếu Tả tướng, tất nhiên cần tiến hành bổ sung tuyển chọn.
Tề Quân Mộ cũng không lập tức chọn ngay những quan viên nhập kinh từ địa phương, mà quyết định chờ sau ân khoa, tuyển chọn một nhóm rồi mới tiến hành bổ sung quan ở kinh thành.

Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, đều biết đây là thời cơ khó gặp, cho nên nhất thời chiến tích của quan địa phương bên ngoài kinh thành nổi bật, đều cố gắng trong vùng cai quản của chính mình không có bất cứ gió thổi gì, đều chờ đợi được lọt vào mắt xanh của Hoàng đế, một bước lên mây.

Những chuyện này trên triều đình đều cần từ từ sẽ đến, Tề Quân Mộ tuyệt không cuống cuồng.
Y đã dọn sạch tất cả trở ngại trước mắt, theo lý thì tâm trạng của y hẳn là vô cùng tốt, thế nhưng gần đây Thẩm Niệm vẫn luôn bận rộn, cho dù đều ở trong cung, nhưng bọn họ cũng rất ít gặp mặt, bởi vậy tâm trạng của Hoàng đế hơi không ổn.
Tề Quân Mộ biết, có rất nhiều chuyện chắc chắn Thẩm Niệm có nghi hoặc, ví dụ như vì sao y khẳng định Ôn Uyển có vấn đề, dù sao bây giờ Ôn Uyển và Lâm Ân vẫn chưa quang mình chính đạo cấu kết với nhau, ít nhất trong cung chưa từng có chuyện vượt quá giới hạn.
Còn có những hoài nghi đối với Anh vương và Lâm gia…vân…vân.
Tề Quân Mộ biết Thẩm Niệm thông minh, trong lòng chắc chắn suy nghĩ những điều này, chỉ là có một số việc hắn vốn không biết nên mở lời như thế nào.
Hôm nay Thẩm Niệm khó mà có được một khoảng thản thời, liền đến đây gặp Hoàng đế.
Khi hắn đến thì Tề Quân Mộ dang xem tấu sớ.
Sau khi hắn đến, Tề Quân Mộ buông tấu sớ xuống.
Tề Quân Mộ để hắn ngồi xuống rồi nói: “Quốc quân Tây Địch đưa không ít những thứ đến nhận lỗi, sứ thần của bọn họ bị thần trẫm đuổi đi hết rồi.”
Thẩm Niệm đã biết việc này, vì thế hắn gật đầu nói: “Bọn họ không có ý tốt, nếu thứ tốt đã đến tay rồi thì đuổi bọn họ đi sớm một chút cũng tốt.”
Sứ thần Tây Địch vốn muốn gây xích mích tình cảm giữa Tề Quân Mộ và mấy anh em họ, để Anh vương thu được ngư ông đắc lợi, bọn họ đều chờ chê cười, kết quả không ngờ tình thế xoay chuyển quá nhanh, Anh vương còn chưa hành động đã bị nhổ tận gốc rồi.
Sứ thần Tây Địch vốn tưởng chuyện bọn họ cấu kết với Anh vương thì Hoàng đế Đại Tề không có chứng cứ sẽ không truy cứu, ai dè Tề Quân Mộ vẫn cứ gửi thư cho Tây Địch, không nói đến chuyện trách cứ bọn họ một trận, làm sáng tỏ còn yêu cầu bồi thường, nếu không quân Tây Cảnh cũng không phải ngồi không.
Ông cụ Yến Vân Đài vẫn có tâm huyết đã sớm chịu nối nổi muốn chỉnh đốn Tây Địch một trận.
Bây giờ giao chiến với Tây Địch thì Tề Quân Mộ không sợ, chẳng qua thành trì có người sống của Tây Địch thì cách biên cảnh Đại Tề một khoảng, địa thế cũng rất hiểm trở, giao chiến tất sẽ có thương vong, cũng không chiếm được thành trì của bọn họ, đối với Đại Tề mà nói cũng không có lợi.

Quốc quân của Tây Địch cũng không muốn giao chiến với Đại Tề.
Gã vừa mới đăng cơ, cần ổn định tình thế bên trong Tây Địch, lúc này chiến tranh thì đối với gã cũng chẳng cả lợi ích gì cả.
Vì tranh thủ hòa bình tạm thời, Quốc chủ của Tây Địch dâng vàng bạc và bò dê cùng với ngựa cho Đại Tề.

Ngựa là Thẩm Niệm và Hoàng đế bàn bạc cố ý tăng thêm, đòi hỏi số lượng cũng không ít.

Sức chân của ngựa Tây Địch rất tốt, trước đây Đại Tề tốn không biết bao nhiều vàng mới mua được một con, bây giờ có cơ hội mà không tranh thủ chỉ là kẻ ngu thôi
Trong lòng Quốc chủ Tây Địch có nhỏ máu hay không thì Tề Quân Mộ không biết, nhưng y muốn cái gì đều được đưa tới, điều này khiến y rất hài lòng.Lúc này sứ thần Tây Địch cũng không còn tác dụng gì, tất nhiên phải đưa bọn họ quay về Tây Địch.

Về phần bọn họ có bị Quốc chủ Tây Địch hoài nghi hay không, số phận ra sao, đó là chuyện của bọn họ.
Thẩm Niệm cũng có ý này, hắn chẳng có tí hảo cảm nào với đám sứ thần kia.

Những người này bình thường nhìn như kính Đại Tề, nhưng nuốt lời ra tay trước với Đại Tề cũng chính là bọn họ.
Tề Quân Mộ vốn cũng không muốn bàn bạc chuyện này với hắn, liền đổi đề tài nói: “Sắp tới trời càng lạnh, em cũng nên xuất cung thôi.”
“Xuất cung?” Thẩm Niệm ngẩn ra, thật ra hắn không nghĩ tới điều này.
Đáy mắt Tề Quân Mộ hiện lên ý cười, y nói: “Thế nào, em đường đường là Trấn Bắc hầu vậy mà thật sự muốn ở trong cung cả đời sao, chỉ làm thị vệ cho trẫm?”
“Chỉ cần Hoàng thượng bằng lòng, thần tự nhiên nguyện ý.” Thẩm Niệm bình tĩnh nói.
Nếu hắn cùng Tề Quân Mộ chỉ là quan hệ quân thần bình thường thì tất nhiên hắn không muốn mỗi ngày đều ngây ngốc trong cung.

Nhưng hiện nay, quan hệ giữa bọn họ không bình thường, tất nhiên muốn mỗi ngày đều nhìn thấy nhau.
Ra cung, rất nhiều việc không còn thuận tiện nữa, gặp mặt cũng không tùy tâm sở dục nữa.
Chẳng qua Thẩm Niệm biết Tề Quân Mộ cũng vì tốt cho hắn, Tề Quân Mộ không muốn ràng buộc hắn, bẻ đi đôi cánh nhốt hắn trong cung cấm.

Giữa bọn họ, có tình yêu, cũng có công trạng lập nghiệp.
Tề Quân Mộ không xem hắn là vật phẩm lệ thuộc, điểm ấy trong lòng Thẩm Niệm hiểu rõ, cũng rất vui mừng.
Trong lòng Thẩm Niệm hiểu để một Hoàng đế câu đầu tiên có thể quyết định sống chết của một người bình đảng nhìn một người thì khó khăn cỡ nào.

Còn hắn, đây là may mắn không thể ngờ tới.

Tề Quân Mộ nhìn Thẩm Niệm, người này suy nghĩ cái gì, chỉ một ánh mắt thì y cũng sẽ nhìn ra được.
Tề Quân Mộ cũng không phủ nhận điểm ấy, y đối với chuyện tình cảm trước này đều rất nghiêm túc lại chấp nhất.

Năm đó thích Ôn Uyển, cho dù thân thể của nàng yếu ớt cũng thích, cho dù Ôn Uyển không gần gũi với y thì y vẫn yêu thường, bên cạnh chỉ có một mình Ôn Uyển.
Bây giờ đối với Thẩm Niệm tất nhiên cũng vậy, lại bởi vì đây là tâm ý thương thông, đối với Thẩm Niệm, Tề Quân Mộ đã đem trái tim không dễ dàng rung động dâng lên.
Vì thế lúc Thẩm Niệm nói xong, Tề Quân Mộ cúi đầu cười ra tiếng, y nói: “Làm sao mà trẫm không tiếc.”
Có vài lời không cần nói nhưng trong lòng vẫn hiểu, nhưng có một vài lời nói ra khi nghe vào tai lại có tư vị khác.
Vành tài của Thẩm Niệm nóng lên, Tề Quân Mộ lại nói tiếp: “Chuyện trong cung đã giải quyết xong rồi, trên triều đình tạm thời cũng không có chuyện quan trọng đặc biệt gì, chuyện trong nhà em cũng nên bắt tay vào chỉnh đốn một chút đi.”
Thẩm Niệm liếc mắt nhìn Hoàng đế, hắn biết Hoàng đế nói gì, Văn thị – mẹ của hắn, còn có đứa em trai không phải em trai kia.
Gần đây Văn thị bệnh nên không thể gặp người ngoài, Thẩm Thanh vẫn luôn ở bên cạnh bà ta.
Bệnh của Văn thị đến rất kỳ lạ, bệnh nhưng không chết, cũng không nói bậy nói bạ quấy nhiễu người ta mà lại thanh tịnh, lại càng không hổ thẹn với Thẩm Dịch ở dưới cửu tuyền.

Thẩm Niệm biết những điều này cũng có liên quan đến Hoàng đế, chẳng qua hắn chưa từng hỏi, Hoàng đế cũng không nói.
Thật ra Tề Quân Mộ vốn muốn trực tiếp giết chết người, thế nhưng Văn thị chung quy là mẹ trên danh nghĩa của Thẩm Niệm, làm như vậy Thẩm Niệm còn phải giữ đạo hiếu vì bà ta, cho nên mới tha một mạng cho bà ta, chờ đến khi trong cung yên ổn rồi, y mới nhớ tới để Thẩm Niệm xử lý.
Có vài người thả ở trước mặt sẽ khiến kẻ khác cảm thấy rất mất tự nhiên.
Thẩm Niệm trầm ngâm một lát, sau đó hắn nói: “Ta sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Tề Quân Mộ gật đầu, hôm nay y nhắn chuyện này với Thẩm Niệm là cũng muốn cho hắn cơ hội nghỉ ngơi, nếu như người này mệt mỏi đến phát bệnh, đau lòng cũng là y.
Nếu hiểu rõ tâm ý của Hoàng đế, Thẩm Niệm nhanh chóng hành động.
Hắn từ chỗ Hoàng đế trực tiếp xuất cung, đương nhiên, không thể không tránh khỏi là, Thẩm Niệm vừa mới xuất cung, có người đã suy đoán Hoàng đế đây là qua cầu rút ván.
Hoàng đế liên hợp với Thẩm Niệm chỉ là để cho mọi người thấy mà thôi, bây giờ các vị vương gia đã thành thật rồi, Anh vương bị trừ khử, nhà ngoại Lâm gia bị phế, Hoàng đế trên triều đình nói một không hai, Thẩm Niệm cũng không còn tác dụng.
Cũng có người suy nghĩ, nếu Hoàng đế tin tưởng Thẩm Niệm như thế, có phải bên trong có hiểu lầm hay không, tựa như ban đầu bọn họ không ngờ Thẩm Niệm và Hoàng đế sẽ hợp tác với nhau.
Chỉ là vô luận trong đầu mọi người suy nghĩ cái gì, Thẩm Niệm ra cũng là kết cục đã định, không ai có thể thăm dò được tin tức gì, cũng không có người nào dám đến đây tìm hiểu mấu chốt gì.
Sau khi Thẩm Niệm rời đi, Hoàng đế đột nhiên trở nên lười biếng, y không muốn phê tấu chương, liền nhớ đến Thái hậu đang bị bệnh.
Mấy ngày nay, y vẫn chưa đi gặp Thái hậu, chẳng qua chỗ Thái hậu lại liên tiếp truyền tin tức đến nói muốn gặp y.

Mọi người đều đang nói Hoàng đế và Thái hậu mất hòa khí bởi vị chuyện của Lâm gia, chỉ có trong lòng Thái hậu và Hoàng đế hiểu rõ ràng, Lâm gia là thứ nhất, nhưng quan trọng nhất là Lâm Ân.
Lâm Ân đã chết, chết trước mặt Thái hậu.
Thái hậu yêu thương hắn lâu như vậy, cuối cùng không chọn hắn, tuyệt vọng và hổ thẹn đối với hắn đã đến cực điểm.

Tề Quân Mộ đến gặp Thái hậu, lần này Thái hậu thật sự bị bệnh, người rất gầy yếu, đôi mắt vô thần không còn ánh sáng.

Nhìn thấy Tề Quân Mộ, ánh mắt của bà đảo qua, đáy mắt không che đậy sự chán ghét, hận ý còn có sợ hãi.
Tề Quân Mộ không hành lễ với Thái hậu, chuyện đến lúc bây giờ rồi không cần biểu hiện tôn kính nữa.
Thái hậu không thích y, y cũng không cần nhân nhượng.
Thái hậu ho khan vài tiếng, tiếng ho tê tâm liệt phế, ánh mắt thâm trầm của Tề Quân Mộ nhìn bà, mãi cho đến khi bà dừng lại.
Thái hậu dùng khăn tay lau miệng, giọng nói khàn đặc của bà cất lên: “Hoàng thượng đây là dự định giam lỏng ta hay sao?”
Tề Quân Mộ mỉm cười nhìn bà, sau đó nói xa xăm: “Mẫu hậu đang ở trong cung của Thái hậu, trong cung không thiếu ăn thiếu mặc, thế nào lại thành giam lỏng rồi.”
Thái hậu nở nụ cười, cười đến khóe mắt đỏ lên, nước mắt như những hạt ngọc đứt dây rơi xuống đất.

bà nói: “Ngươi an táng hắn ở chỗ nào.”
Bà tất nhiên đang nói chính là Lâm Ân.
Tề Quân Mộ thản nhiên nói: “hắn không phải là người Lâm gia, Lâm gia không có khả năng rồi, hiển nhiên phải chôn hắn ở nơi hắn nên chôn.”
Thái hậu nghe câu này chỉ cảm thấy như bị người ta khoét trái tim, Lâm Ân không phải người Lâm gia, cũng không được hoàng gia thừa nhận, vậy chỗ về của hắn có thể nghĩ đơn giản chính là bãi tha ma ở ngoài kinh thành.
Thái hậu nói: “Ngươi không hổ là Hoàng đế, ngươi đùa giỡn hết tất cả mọi người.”
Tề Quân Mộ hạ mắt.
Thái hậu như khóc ra máu nói: “Ngươi không sợ Phù Hoa biết chuyện này sẽ xa lạ với ngươi sao? Ngươi đã giết chết phụ mẫu thân sinh của nàng ta.”
Tề Quân Mộ nâng mắt, y nói: “Mẫu hậu cho rằng trẫm sẽ quan tâm sao?”
Thái hậu hơi ngừng lại, gương mặt của Hoàng đế lạnh nhạt: “Phù Hoa nếu yên lặng, vậy nàng là công chúa, nếu không yên lặng, không vượt qua trở ngại này, vậy thì nàng chính là một người bình thường.

Vì sao trẫm phải sợ nàng?”
Thái hậu trố mắt nhìn Hoàng đế, dường như lần đầu tiên nhận thức y như vậy.
Sau một hồi, Thái hậu nhắm mắt lại, bà cho rằng Tề Quân Mộ sẽ mềm lòng với Phù Hoa, dù sao vì Phù Hoa mà y đã từng bỏ qua thể diện của mình.

Nhưng hôm nay mới phát hiện, Hoàng đế không có trái tim, sẽ không mềm lòng với bất cứ ai.
Hoàng đế nhìn thấy biểu cảm của Thái hậu, khóe miệng của y hiện lên nụ cười mỉa mai.
Y cũng từng hoàn toàn tín nhiệm Lâm gia, cũng từng mềm lòng với Thái hậu, coi trọng Lâm Ân, nhưng cuối cùng y nhận được chính là sự phản bội khi bị quyền lợi mê hoặc.

Y chết đi không có gì cả, thậm chí không ai nhớ thương y.
Nếu như vậy, vì sao y lại phải mềm lòng với những người này.
Y là Hoàng đế, quyền hành độc chưởng, vốn nên tùy tâm sở dục mà sống.
Tề Quân Mộ nhìn Thái hậu nhưng không nói gì hết, liền đứng dậy cáo lui.


Trong thời khắc y đứng lên, Thái hậu cũng Hoàng đế đều hiểu rõ, sau này bọn họ sẽ không gặp mặt nữa.
Thái hậu nói: “Bây giờ Hoàng thượng như thế, không vợ không con không người thân, lẽ nào không cảm thất cô đơn sao?”
Lời nói thật buồn cười, đây là lần đầu tiên Tề Quân Mộ từ trong miệng bà nghe được lời nói bản thân có cô đơn hay không, đáng tiếc người năm đó muốn nghe đã lớn rồi, đã không còn yêu cầu xa xỉ này nữa rồi.
Khi Tề Quân Mộ rời đi thì thản nhiên nói: “Nếu mẫu hậu bị bệnh, thì không nên suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng mẫu hậu yên tâm, trẫm hiển nhiên sẽ không cảm thấy cô đơn, trái tim của trẫm đã có nơi trở về.

Thiên hạ không loạn được, hậu cung của trẫm cũng không loạn được.”
Thái hậu ở phía sau y tuyệt vọng, bà biết chính mình sau này cũng không thể nào là Thái hậu nói một không hai ở trong cung nữa rồi.

Suy nghĩ những ngày qua, thời gian trôi qua chậm như thế, Thái hậu chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Tề Quân Mộ bước đi nhẹ nhàng rời khỏi cung của Thái hậu.
Bởi vì không có Thẩm Niệm ở đây, khi trở về bọn họ đi bộ chứ không ngồi kiệu, Hoàng đế giữ Nguyễn Cát Khánh bên cạnh thỉnh thoảng trò chuyện, đám người còn lại đi phía sau rất xa.
Đang đi Hoàng đế đột nhiên nói: “Trẫm chưa từng nhìn phong cảnh trong cung theo cách này, bây giờ như thế rất mới mẻ.”
“Phong cảnh trong cung hiển nhiên là đẹp nhất, nếu không thiện hạ nhiều người đều muốn vào xem như vậy.

”Nguyễn Cát Khánh cười tiếp lời.

Hoàng đế trầm tư một lát lại nói: “Đều muốn vào sao?”
Còn không đợi Nguyễn Cát Khánh gật đầu khẳng định thì Hoàng đế thở dài nói: “Hôm nay Trấn Bắc hầu không muốn.”
Một loạt câu nói đều vướng lại ở cổ họng Nguyễn Cát Khánh không thốt được lời nào, hắn im lặng trong chốc lát, thầm nghĩ, hóa ra Hoàng đế đang nhớ Trấn Bắc hầu, trách không được đột nhiên văn nhân như thế.
Trấn Bắc hầu rời khỏi hoàng cung không bao lâu, có phải một ngày không gặp như cách ba thu? Chẳng qua Hoàng đế cũng thật ra, nhớ Trấn Bắc hầu thì nhớ đi, quanh co nói trước mặt hắn làm cái gì, không cảm thấy ê răng sao?
Hoàng đế cũng mặc kệ suy nghĩ trong lòng Nguyễn Cát Khánh, y hậm hực nói xong thì cảm thấy mất mặt vô cùng, liền ngồi kiệu trở về điện Càn Hoa.
Không ngờ chính là y nhìn thấy Thẩm Niệm ở trước của điện Càn Hoa.
Hoàng đế cho rằng mình hoa mắt, chớp chớp mắt, người vẫn còn.
Nụ cười không nhịn được hiện lên trên gương mặt, Hoàng đế bước xuống kiệu, đỡ lấy Trấn Bắc hầu đang muốn hành lễ nói: “Sao nhanh như vậy đã trở lại rồi?”
“Chuyện xử lý xong thì trở lại.” Thẩm Niệm nói.
Tề Quân Mộ kéo người vào điện, trong điện vẫn đang đốt lò than, cũng không làm người ta cảm thấy lạnh.
Y ấn người ngồi lên ghế, y trông xuống Thẩm Niệm cười tủm tỉm nói: “Vì cái này? Bởi vì Thẩm khanh của trẫm nhớ trẫm sao?”
Thẩm Niệm ngước mắt lên, trong đôi mắt của hắn đều ngập tràn hình bóng của người này, hắn khẽ trả lời: “Tất nhiên là nhớ Hoàng thượng rồi.”
Hoàng đế vui vẻ, gương mặt lạnh lùng nháy mắt trở nên ôn hòa vô cùng, trong mê man, Thẩm Niệm nghe thấy Hoàng đế nói, trẫm cũng vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui