Trùng Sinh Chi Hôn Quân



Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã

Edit: Tử Hầu bà bà

Chương 8

Lúc Lâm Tiêu xuất cung vốn muốn khuyên thái hậu vài câu, hiện tại Tề Quân Mộ là hoàng đế, trong xương cốt chảy dòng máu của Cảnh đế, thái hậu huyên náo quá mức với y không dễ nhìn không nói, còn dễ dàng khiến người khác dụng tâm kín đáo nắm nhược điểm.

Lâm Tiêu nhìn đến, những kẻ dụng tâm kín đáo này, bao gồm Duệ vương Tề Quân Yến ngơ ngác ngây ngốc, Bình Vương Tề Quân Hữu vang danh thiên hạ, thậm chí còn có Tề Quân Chước tiếng tăm không lộ.

Bọn họ đều là con trai của Cảnh đế, hoặc ít hay nhiều đều muốn trở thành hoàng đế. Thái hậu cùng hoàng đế huyên náo quá mức, tiện nghi chính là bọn họ.

Trong đầu Lâm Tiêu nghĩ đến những việc này, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của thái hậu, cuối cùng không mở miệng khuyên bảo.

Có những lời, khi thái hậu còn là phi tử, hắn có thể nói, nhưng khi thái hậu là thái hậu, lời hắn nói cũng phải cẩn thận ba phần, không thể khiến thái hậu tức giận, càng không thể để người khác nắm chuôi được.

Cuối cùng Lâm Tiêu cái gì cũng không nói mà rời khỏi hoàng cung, hắn nghĩ, hoàn hảo phu nhân Nhạc thị của hắn có khiển thái hậu để tâm. Chờ ngày mai nàng vào cung, để nàng khuyên thái hậu.


Sau khi Lâm Tiêu rời đi, thái hậu cảm thấy cung Nhân Thọ lạnh lẽo vô cùng, rõ ràng trong cung đốt than bạc, nhưng bà thấy lạnh lẽo vô cùng.

Thái hậu rất mờ mịt trong khoảng khắc, kỳ thực bà nghe ra lời của Lâm Tiêu.

Bà cùng hoàng đế tính toán quá mứcc, đối với bà với hoàng đế cũng không tốt. Thân phận thái hậu này của bà, là dựa vào hoàng đế mới có.

Hiện tại thậm chí bà nghĩ, nếu như hoàng đế thật sự xa lạ với bà, vậy bà nên làm cái gì bây giờ. Nếu như khiến bà cũng giống như cùng Cảnh đế khi còn sống, ngày đêm ở trong cung điện rộng lớn trống vắng, một câu dư thừa cũng không nói, một vẻ mặt dư thừa cũng không dám biểu lộ, vậy bà làm thái hậu còn có ý tứ gì.

Thái hậu sững sờ nghĩ những điều này, Như Yến bưng trà đi vào, nàng nhìn thần sắc của thái hậu, nói nhỏ: “Thái hậu, đây là mặc trà năm nay mới đưa đến, ngày thường chẳng phải người thích nhất. Bây giờ độ nóng vừa vặn, người nếm thử.”

Thái hậu ngẩng đầu, thấy nàng, lên tiếng nói: “Là Như Yến a.” Giọng bà có phần cô đơn: “Lúc này, cũng chỉ có ngươi ở bên cạnh ta.”

Như Yến mỉm cười, dung mạo điềm tĩnh ôn nhu: “Thái hậu đối với nô tỳ rất tốt, trong lòng nô tỳ đều ghi nhớ. Tâm tình Thái hậu không tốt, đó là vì nô tỳ hầu hạ không chu toàn.”

Thái hậu bị lời này của nàng chọc cười, vẻ mặt như hoa.

Như Yến thấy tâm tình bà tốt lên, sâu trong nội tâm cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Còn Tề Quân Mộ sau khi trở về điện Càn Hoa, tâm tình rất hăng hái. Đời trước, lúc y đối với thái hậu vô cùng thất vọng, cũng từng nói qua lời này.

Khi đó tuy rằng y không hối hận nhưng nội tâm chung quy vài phần thấp thỏm bất an, hiện tại tâm tình y rất sảng khoái.

Thậm chí y có chút hối hận, ban đầu quá bận tâm đến tâm tình thái hậu, một khi y lại muốn nhượng bộ, nhượng bộ đến cuối hễ có chuyện gì tranh chấp, thái hậu sẽ lạnh mặt chờ y cúi đầu.

Cứ thế đến cuối cùng hai người huyên nháo trở mặt, còn khiến cho mất mặt, trong ngoài triều đình nghị luận.

Hiện tại còn tốt, sự tình này bị y chặt đứt căn nguyên ngay từ đầu. Trong lòng thái hậu khó chịu là điều đương nhiên, cho dù là ai cũng thấy khó chịu, nhưng đây là liều thuốc mạnh, Tề Quân Mộ cảm thấy rất đáng giá.

Nguyễn Cát Khánh ở bên cạnh, cảm thấy khuôn mặt vặn vẹo kịch liệt của hoàng đế, giống như tức giận vô cùng, lại giống như vô cùng thoải mái. Hắn cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ đứng ở đó giương mắt nhìn.

Tề Quân Mộ đưa mắt vô ý đảo qua dáng điệu xoắn xuýt của Nguyễn Cát Khánh, lựa chọn cùng cách làm hôm nay của hắn coi như tán thành.

Vì vậy hoàng đế hờ hững mở miệng: “Lát nữa chọn lấy một món ưa thích từ trong tư khố của trẫm, coi như trẫm thưởng. Ngươi không phải thích vàng sao, trẫm nhớ trong tư khố vài miếng kim qua tử, thưởng cho ngươi mười miếng.”

Nguyễn Cát Khánh vừa nghe có ban thưởng, tâm tình vui vẻ, tuy chỉ được thưởng mười miếng vàng, vừa cao hứng vừa đau thương. Hắn biết, tư khố của hoàng đế là đời đời truyền xuống.


Tới thời Cảnh đế, trong tư khố đồ vật rất phong phú.

Cảnh đế đối với người khác tàn bạo, nhưng đối với bản thân tốt cực kỳ, trong tư khố cất giấu không ít đồ tốt. Nguyễn Cát Khánh nhớ bên trong có không chỉ có kim qua tử, còn có 12 con giáp làm bằng vàng, điêu khắc y như thật, quan trọng là rất nặng, rất có trọng lượng.

Đáng tiếc hoàng đế giữ cửa, luyến tiếc ngựa vàng nhỏ hổ vàng nhỏ…

Đều nhớ mãi hết thảy vào trong đầu, nét mặt Nguyễn Cát Khánh lộ vẻ cảm ơn, nước mắt chảy ròng cứ như chưa từng thấy kim qua tử.

Tề Quân Mộ biết hắn đang diễn kịch, trình diễn vẻ vui mừng này của Nguyễn Cát Khánh, y cũng khoan dung nửa phần: ” Vui vẻ còn khóc lóc, đừng ở đây chướng mắt trẫm. Được rồi, lát nữa đem kim sang dược tốt nhất trong cung ban thưởng cho hai cấm vệ bị thụ hình hôm nay, mỗi người thưởng ngân lượng. Nói với bọn họ đến khi thương thế tốt lên, đến ngự tiền nhận chức.”

Hoàng đế vô cùng chăm chú nghiêm túc phân phó, Nguyễn Cát Khánh vội vàng cung kính vâng lời, tuy rằng hắn còn không biết hai cấm vệ kia tên là gì, xuất thân, địa vị thế nào. Chẳng qua lát nữa, hoàng đế khẳng định có thể thu được những gì mình muốn.

Nguyễn Cát Khánh rời khỏi điện Càn Hoa truyền đạt mệnh lệnh của hoàng đế, Tề Quân Mộ để cho tất cả mọi người trong cung lui ra, y mới miễn cưỡng nằm tháp quý phi, vẻ mặt không rõ.

Y lúc này không nghĩ đến cái gì, đầu trống rỗng.

Nguyễn Cát Khánh làm việc cũng có bản lĩnh, sau một nén nhanh đã trở về phục mệnh.

Sau khi về về phục mệnh xong, vẻ mặt Nguyễn Cát Khánh do dự nhìn hoàng đế, dáng vẻ có việc muốn nói.

Tề Quân Mộ nhướng mày: “Có việc gì nói đi, ấp a ấp úng cái gì.”

“Hoàng thượng, nô tài vừa nghe nói hoàng hậu nương nương mặc chính trang (trang phục được dùng vào những dịp trang trọng) đến cung thái hậu thỉnh tội thay hoàng thượng.” Nguyễn Cát Khánh cẩn thận nói, tuy rằng là nghe nói, nhưng hắn đã phái người tìm hiểu rõ ràng tình huống, là chuyện có hận, hắn mới dám nói với hoàng thượng.


Đây chẳng phải, hôm nay hoàng hậu còn đang quỳ trước cung Nhân Thọ của thái hậu.

Tề Quân Mộ: “…”

Tiếp sau y chỉ mĩm cười, vẻ mặt tuấn tú đầy vẻ mỉa mai: “Chính trang? Thay trẫm thỉnh tội? Hoàng hậu đây là nghĩ danh tiếng của trẫm quá tốt sao?”

Lời này ngụ ý cực kỳ bất mãn với hoàng hậu, Nguyễn Cát Khánh vội vàng quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, nô tài nghĩ hoàng hậu nương nương cũng sợ giữa mẩu tử ngài cùng thái hậu nương nương cũng có thân phận mới làm như vậy.”

“Phải không?” Tề Quân Mộ cũng không che giấu mà cười nhạo, theo sau y lười biếng nói: “Ngươi đi đến cung Nhân Thọ thay trẫm nói với hoàng hậu, trẫm đã nói lúc nào cần nàng ta thay trẫm làm cái gì? Bây giờ nàng ta mặc chính trang thay trẫm thỉnh tội, có phải còn muốn sau này thay trẫm vào triều luôn hay không?”

~~~

Tháp quý phi:



Kim qua tử



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui