Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Chương 34
Thẩm Niệm nghe xong vô cùng xoắn xuýt tin thật, sau đó nghiêm túc gật đầu đắc ý nói: “Vi thần đa tạ hoàng thượng thông cảm, vi thần cũng không có ba đầu sáu tay, cũng là có lòng mà sức không đủ.”
Tề Quân Mộ câm nín nhìn hắn, sau đó nói: “Da mặt của khanh, dày đứng thứ nhì không ai dám xưng thứ nhất.”
Thẩm Niệm khiêm tốn nói: “Không dám không dám, hoàng thượng tán dương quá lời rồi.”
Tề Quân Mộ hừ lạnh nói: “Trẫm không nghĩ ra, lời trẫm vừa rồi, câu nào khen ngươi chứ?”
Thẩm Niệm ung dung: “Vi thần quanh năm ở Bắc Cảnh, gần đây mới có cơ hội thấy thiên nhan, tự nhiên rất ít được hoàng thương khen ngợi, lần này thật tình nghĩ hoàng thượng ngài câu nào cũng là khích lệ vi thần.”
Tề Quân Mộ cảm thấy đắng lòng, đột nhiên rất muốn tự bế, hoàn toàn không muốn để ý đến cái kẻ Thẩm Niệm đắc ý dào dạt kia.
Hai người đều là người thông minh, quân thần huyên náo rồi lại hòa, hơi thở căng thẳng vừa rồi đã không còn.
Thẩm Niệm dùng phương pháp thăm dò hỏi hoàng đế chuyện tín nhiệm, hoàng đế dùng giọng điệu không kiên nhẫn trả lời hắn vấn đề Tây Cảnh cũng có thể cho hắn chỉ huy, gián tiếp cho thấy sự tín nhiệm đối với Trấn Bắc hầu.
Mặc dù không biết lời của hoàng đế thật hay giả, Thẩm Niệm mượn cơ hội thể hiện sự trung thành của mình.
Mục đích đã đạt được, cho dù quá trình có chút khiến hoàng đế rất cạn lời.
Khi cả hai đều im lặng, hoàng đế lại hạ mắt nhìn tấu chương, Thẩm Niệm rảnh rổi nhìn xung quanh. Quá rảnh rỗi, con mắt của Thẩm Niệm lại dừng trên mặt của Tề Quân Mộ.
Dáng vẻ cúi đầu hạ mắt của hoàng đế càng nghiêm túc hơn so với bình thường, nhưng vì sinh ra tướng mạo đẹp, ngồi tại đó cứ như bức tranh tuyệt mỹ.
Ánh mắt quan sát của Thẩm Niệm không chút che giấu, lúc đầu Tề Quân Mộ còn có thể giả chết không biết, thời gian trôi qua, ánh mắt kia càng lúc càng to gan, càng làm càn.
Tề Quân Mộ làm vua hai đời, kiếp trước tuy rằng chết rất uất ức, nhưng trước khi chết hoàng đế chung quy là hoàng đế, không cho phép người nào dám nhìn thằng thiên nhan. Cũng không biết Thẩm Niệm nhìn cái quỷ gì, có phải trên mặt y có hoa hay gì?
Suy nghĩ trong đầu, Tề Quân Mộ bỗng nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Thẩm Niệm.
Khi tâm tình hoàng đế không tốt thì tỏa ra sự lạnh nhạt vô cùng cao ngạo xem thường.
Thẩm Niệm đang hăng say quan sát dung nhan hoàng đế, thình lình cùng hoàng đế bốn mắt nhìn nhau. Phản ứng đầu tiên của hắn cũng không phải bị phát hiện vô lễ với quân vương, phản ứng đầu tiên của hắn có chút xấu hổ, lại có phần hoảng loạn thu ánh mắt lại.
Chỉ là Thẩm Niệm đổi ý lại nghĩ, từ xưa đến nay hoàng đế lòng dạ hẹp hòi, ngộ nhỡ y nghĩ nhiều thì làm sao bây giờ, sau này chắc chắn kiếm cớ phiền phức cho mình, cho nên lại hùng hồn nhìn lại.
Tề Quân Mộ cũng không có nghĩ nhiều thế, lại cảm thấy phản ứng của Thẩm Niệm rất thú vị.
Đổi lại người khác bị hoàng đế bắt gặp, phản ứng đầu tiên sẽ là thỉnh tội, chỉ có biểu hiện của Thẩm Niệm là nằm ngoài dự đoán.
Trong đầu Tề Quân Mộ không biết suy nghĩ cái gì, y chầm chậm nói: “Thế nào, đề cập đến cấp việc bạc cho ai đi gia cố biên phòng Tây Cảnh, Thẩm khanh đã có manh mối gì chưa?”
Thẩm Niệm A một tiếng, mới nghĩ đến vấn đùa lúc đầu của hoàng đế, hắn vội nói: “Dạ có chút ý kiến, vi thần nghĩ hoàng thượng nếu tin được Trấn Tây đại tướng quân, khoảng bạc này trái lại có thể giao cho hắn.”
Tề Quân Mộ cảm thấy chẳng những Thẩm Niệm thú vị, cách nói cũng thú vị, nói chuyện với người thông minh lại rất thú vị, có đôi khi thật sự khiến tâm tình y khoái trá.
Cho nên y nói: “Thẩm khanh nói có ý gì?”
Thấy rõ hoàng đế nhất định muốn mình nói cho rõ ràng hết, Thẩm Niệm có lẽ là nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ ban nãy, lại có thể tận tâm thật sự suy nghĩ đến chuyên của Tây Cảnh, cho nên nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng cũng biết, trước khi vi thần về kinh chẳng bao giờ rời khỏi Bắc Cảnh, đối với Trấn Tây đại tướng quân cũng không hiểu mấy. Quân Bắc Cảnh bọn ta tương đối lỗ mãng, mấy năm nay đánh không ít trận, dây cung trong đầu các tướng sĩ lúc nào cũng kéo căng ra. So với Trấn Tây đại tướng quân là người khá thận trọng, là một người thủ thành. Mấy năm nay Tây Cảnh tương đối an ổn, cuộc sống của các tướng sĩ tương đối an nhàn. Nếu Tây Cảnh cứ tiếp tục như thế, cũng là chuyện may mắn của quốc gia.”
Thẩm Niệm nhìn như câu nào cũng nói tốt cho Thường Thắng, nhưng trên thực tế lời nào cũng có dao nhọn.
Thân là đại tướng quân Tây Cảnh, đối mặt với những quấy rối nhỏ của Tây Địch, Thường Thắng hầu như nhắm một mắt mở một mắt, ngẫu nhiên xuất binh xua đuổi, gặp phải Tây Địch có chút động tác lớn, phản ứng đầu tiên của Thường Thắng là trình tấu sớ lên kinh thành.
Cũng còn may mấy năm nay Tây Địch nể mặt, mỗi khi vào thời kỳ giáp vụ mùa trong nước, lại cướp bóc một chút của cải từ Tây Cảnh về, nhưng chưa bao giờ làm thành quy mô công thành, để tránh khỏi việc xé rách mặt với Đại Tề.
Thường Thắng làm như vậy, trong một năm giảm tỷ lệ thương vong của các tướng sĩ ở Tây Cảnh ở mức thấp nhất, khen ngợi gã ở trên triều đình không ít.
Nhưng lòng tham của Tây Địch làm sao nhỏ như vậy, sớm muộn gì có một ngày bọn họ sẽ không thỏa mãn, hung hăng cắn Đại Tề một nhát.
Trước đây Tề Quân Mộ cũng đặc biệt chán ghét Thường Thắng như vậy, thân là tướng quân, không có một chút tâm huyết. Lúc đó y cũng chỉ là vừa mới trở thành hoàng đế, lúc phát bạc cho Tây Cảnh, chính mình lựa chọn tin tưởng Thường Thắng.
Y nghĩ không ai sẽ đem tính mạng của tướng sĩ ra đùa, kết quả sau cùng hoàng đế y lại trở thành trò cười.
Mấy vạn tướng sĩ bị giết, Thường Thắng chẳng khác nào mở cửa lớn của Tây Cảnh nghênh đón Tây Địch vào cửa.
Nghĩ đến đây trong mắt Tề Quân Mộ ánh lên tia lãnh ý, sau dó y nâng mắt: “Ý tứ của ngươi trẫm hiểu rõ, chỉ là hiện tại trẫm nên phái người nào có thể khiến Trấn Tây tướng quân nghĩ trẫm không có ý khác?”
Quân Tây Cảnh cũng có mấy vạn, Thường Thắng thống lĩnh nhiều năm như vậy, uy tín của gã không phải là một hoàng đế vừa mới đăng cơ có thể làm lung lay được.
Y có thể phái Yến Vân Đài đến giám sát biên phòng Tây Cảnh, nhưng Thường Thắng là Trấn Tây đại tướng quân. Bởi vậy, gã tất nhiên sẽ biết chính mình không tín nhiệm gã, đến lúc đó nếu như khiến cho Thường Thắng mưu phản, việc này xử lý không tốt.
Thẩm Niệm cũng biết rõ những điều này, đây là mâu thuẫn giữa tướng cầm binh và hoàng đế.
Tướng quân quyền lợi quá lớn thì hoàng đế sẽ phòng bị bọn họ, quyền lợi của tướng quân quá nhỏ thì làm việc sẽ bị ràng buộc. Chiến trường biên cảnh thay đổi trong nhớp mắt, dừng lại một ngày thì trời đất nghiêng ngã.
Trên đời này không có tướng lĩnh toàn tâm toàn ý tin tưởng hoàng đế, cũng không có tướng lĩnh không có chút phòng bị với tướng quân, mà hắn cũng là một trong số đó.
Có đôi khi Thẩm Niệm nghĩ làm tướng lĩnh đáng thương cũng thật đáng buồn, giờ nhìn hoàng đế, nghĩ y cũng không dễ dàng gì.
Nói chung một câu tất cả mọi người đều gian nan.
Nhưng có gian nan thế nào, sự việc vẫn phải giải quyết hết.
Đối với hoàng đế còn chưa có hạ sát tâm với chính mình, hắn vẫn muốn chính mình làm tốt chuyện của mình.
Hiện tại nếu hoàng đế hỏi ý kiến của hắn, vậy hắn liền giao suy nghĩ trong tim ra.
Vì vậy Thẩm Niệm cười nói: “Hoàng thương, việc này cũng đế bàn, địa vị của Trấn Tây đại tướng quân được quân Tây cảnh kính yêu, không người nào có thể lay động. Bạc của hoàng thượng đến Tây Cảnh sẽ qua Thanh Châu, Thanh Châu cách Tây Cảnh cũng khá xa, trên đường thường có đạo tặc. Thanh Châu hiện có nhị vị vương gia cùng Dương đại nhân, đến lúc đó để bọn họ hộ tống bạc đến Tây Cảnh thuận tiện việc giám sát biên phòng, Thường tướng quân có lẽ sẽ không có gì để nói được.”
“Không được.” Tề Quân Mộ từ lúc hắn mở miệng đã biết hắn muốn nói cái gì, y để Thẩm Niệm nói xong mới không chút do dự phản bác.
Thẩm Niệm vì khẩu khí kiên quyết của hoàng đế mà trố mắt, hắn nhìn biểu cảm của hoàng đế, hắn nhẹ giọng nói: “Phương pháp này thuận lý thành chương, sẽ không khiến Thường tướng quân quá mức phòng bị. Hoàng thượng lấy chuyện quốc gia đại sự làm chủ, lần này người không chút do dự bác bỏ ý kiến của vi thần, vậy vi thần có thể hỏi nguyên nhân không?”
“Thẩm khanh coi như trẫm tùy hứng đi.” Tề Quân Mộ nói. Phương pháp này đúng là tốt, nhưng không muốn Tề Quân Chước vào Tây Cảnh.
Tây Cảnh là nơi Tề Quân Chước sống chết không rõ, đời này y sẽ không cho Tề Quân Chước đến Tây Cảnh.
Thẩm Niệm bình tĩnh nhìn Tề Quân Mộ.
Hoàng đế có thể bốc đồng sao, lời này xuất hiện trên triều đình, đại đa số triều thần sẽ nói, hoàng đế không có quyền tùy hứng. Y nắm giữ sống chết của người trong thiên hạ, cần làm người khách quan công chính.
Nhưng hoàng đế cũng chỉ là con người, y cũng chỉ có một đôi vai.
Hiện tại người này muốn chính mình tùy hứng một lần, không biết vì sao, trong đầu của Thẩm Niệm có phần khó chịu.
Đột nhiên, hắn không muốn hỏi nguyên nhân nữa.
Tề Quân Mộ là hoàng đế, y muốn làm gì, thân là thân tử chỉ cần hắn nghĩ biện pháp là được.
Vì vậy Thẩm Niệm rũ mắt nói: “Con đường này không thể thực hiện được, thì đổi đường khác.”
Lần này đến phiên Tề Quân Mộ sững sờ, y cho rằng Thẩm Niệm sẽ đánh vỡ nồi để hỏi cho đến cùng, không ngờ còn có phương án dự bị.
Y bèn nói: “Đường khác là đường nào?”
Thẩm Niệm nâng mắt cười, hắn chỉ vào mình nói: “Là Bắc Cảnh.”
Thẩm Niệm là người nho nhã tuấn tú, cười như thế càng thêm ôn nhuận như ngọc, hơn nữa thần thái trong mắt hắn sáng láng, có người nhìn vừa đẹp mắt vừa đắc ý.
Tề Quân Mộ cũng không phải kẻ ngu si, Thẩm Niệm cũng không phải vô duyên nhắc tới Bắc Cảnh.
Thẩm Niệm là tướng quân đầu tiên được phong Hầu gia, thân là tướng lĩnh không người nào không để ý, Thường Thắng khẳng định cũng không ngoại lệ.
Ngoại trừ một phần nhỏ mù quáng tin tưởng Thẩm Niệm, những kẻ khác đều nghĩ sủng tín của y đối với Thẩm Niệm đều là giả. Y khẳng định sẽ không để Thẩm Niệm trở lại Bắc Cảnh, thậm chí sẽ không để người của Thẩm Niệm trở thành tướng quân.
Nhưng vị trí Trấn Bắc tướng quân không thể trống quanh năm.
Bắc Cảnh là nơi lập công, rất nhiều người đều tập trung nhìn về đó.
Hoàng đế không lên tiếng, tất cả mọi người coi như không quan tâm đến Bắc Cảnh.
Hiện tại tâm tư của hoàng đế ở Tây Cảnh, cũng không thu hồi bình quyền trong tay của Thẩm Niệm. Vậy để tránh cho Thường Thắng suy nghĩ nhiều, hoàn toàn có thể dùng kế dương đông kích tây.
Lừa Thường Thắng vào Bắc Cảnh, làm suy yếu ảnh hưởng quyền lực trong tay của gã đối với Tây Cảnh. Đổi tướng lĩnh chính là đại sự, Thường Thắng cũng chưa chắc đồng ý rời khỏi Tây Cảnh quen thuộc.
Thẩm Niệm tiếp lời giúp hoàng đế nghĩ cách, đó chính là bản thân hắn. Hoàn toàn có thể lừa Thường Thắng, gã không tín nhiệm với Thẩm Niệm, mong muốn Thường Thắng trước chuyển sang Bắc Cảnh, hỗ trợ quan sát tình hình Bắc Cảnh, tốt nhất có thể tìm được nhược điểm của Thẩm Niệm.
Chỉ cần Thường Thắng rời khỏi Tây Cảnh, việc tu sửa biên phòng ở đó sẽ không bị gã khống chế.
Nói chung lừa Thường Thắng rời đi, tất cả đều dễ bàn.
Phương diện này tất nhiên sẽ ẩn dấu nhiều nhân tố không xác định, song không sao, Tề Quân Mộ nghĩ thầm, y sẽ tỉ mĩ nghĩ lại, làm sao có thể khiến màn kịch này thiệt giả không phân là tốt nhất.
Thẩm Niệm nhìn vẻ mặt của hoàng đế đã hiểu y chấp nhận suy nghĩ của mình, cho nên hắn bĩu môi nói: “Hoàng thượng, lỡ như Thường tướng quân bắt được nhược điểm của vi thần, hoàng thượng nhìn đến phần chủ ý xấu này của vi thần, nhất định phải giữ tính mệnh cho vi thần.”
“Ngươi không biết dùng từ sao? Chủ ý xấu gì? Trẫm nghe chủ ý xấu của ngươi thì thành cái gì hả? Tề Quân Mộ liếc hắn.
Thẩm Niệm cười hắc hắc: “Vi thần đọc sách ít không biết nói, hoàng thượng người đừng để ý.”
Tề Quân Mộ hừ lạnh, vẫy vẫy tay để hắn lui ra.
Thẩm Niệm lui ra, vừa mới đi hai bước thì nghĩ đến Thẩm Thanh đang cực khổ đọc sách ở nhà, quay đầu lại nói đến việc này.
Trong đầu của Tề Quân Mộ đều chứa việc của Tây Cảnh, đối với những việc nhỏ này không nhịn được tiện nói luôn: “Việc này ngươi tự lo liệu đi.”
Lúc này Thẩm Niệm mới vui vẻ rời đi.
Tề Quân Mộ chờ hắn đi rồi, biểu cảm trên mặt lạnh xuống, y lấy bút biết hai chữ Thường Thắng trên giấy, sau đó mặt không cảm xúc đánh hai vạch chéo. Thường Thắng rời khỏi Tây Cảnh, sống chết này ai có thể khống chế được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...