Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Chương 12
Tề Quân Mộ sở dĩ dám chắc khẳng định có người giết Quan Hàn muốn làm xấu danh tiếng hoàng đế này của y, bời vì y biết Quan Hàn tuy rằng thích ra mặt, nhưng về bản chất vẫn giống kiểu người như Thạch lão đầu.
Mắt lanh lợi, thích gió thổi chiều nào theo chiều đó, quan trọng nhất là Quan Hàn xuất thân bình thường, rất nhiều chuyện tương đối nhẫn nhịn, tuyệt đối sẽ không tự sát.
Đời trước Tề Quân Mộ không nói bộc trực như vậy, còn cố ý khiến người khác biết y là hoàng đế rộng lượng, ngay từ đầu Quan Hàn thấy tính tình y tốt nên đặc biệt thích làm đầu ngọn gió.
Tề Quân Mộ nhịn một thời gian, tìm được cơ hội giáng chức đá ra khỏi kinh.
Thời điểm Tề Quân Mộ chết thì Quan Hàn còn đang vui vẻ nhảy nhót làm quan ở nơi khác.
Tuy rằng không được gọi là thanh thiên đại lão gia, nhưng cũng không phải loại tham quan người chê chó ghét, cũng không phải loại quan hồ đồ không thích làm việc.
Người như vậy, sẽ có khả năng tự sát sao, càng không nói đến việc muốn dùng loại phương pháp này cảnh tỉnh hoàng đế.
Cho dù Quan Hàn thật sự muốn làm như vậy, muốn làm một người danh tiếng, cũng nên đập đầu vào trụ rồng mà chết trên triều đình, đẫm máu triều đình, sau trăm tuổi, dưới ngòi bút của quan viết sử mới có tên của hắn.
Cho nên tổng hợp lại những điều này hẳn là có người không ngại giết người, muốn danh tiếng Tề Quân Mộ thậm tệ, tiện thể cũng nói đến Cảnh đế.
Cũng thuận tiện chứng thực danh tiếng bạo quân của Cảnh đế, sau này càng có cớ ngăn cản Tề Quân Mộ làm một số việc như Cảnh đế.
Tề Quân Mộ suy nghĩ rất rõ ràng, hành vi của Cảnh đế để lại bóng ma trong lòng rất nhiều triều thần, bọn họ tất nhiên không hy vọng Tề Quân Mộ là Cảnh đế thứ hai.
Huyết thư của Quan Hàn chỉ là giọt nước tràn ly, rất nhiều người sẽ thuận theo âm thưởng này bức bách Tề Quân Mộ, để y thành hoàng đế như trong suy nghĩ của bọn họ.
Lần sự cố này bất luận cái chết của Quan Hàn có nguyên nhân khác hay không, đều là sự tranh đấu quyền lợi giữa hoàng đế cùng triều thần. Làm không tốt, mấy triều thần có thể liên hợp cùng nhau bãi triều từ quan, khiến hoàng đế không còn người dùng đến mệnh lệnh cũng không phát ra được.
Đây là uy hiếp vô thanh.
Nghĩ đến những điều này, lại nhìn đám người nghị luận bên dưới, ánh mắt Tề Quân Mộ càng lạnh băng. Thân là hoàng đế, nếu lần này thối nhượng, sẽ có lần sau, lần sau sẽ có lần sau nữa.
Từ đây về sau y sẽ đứng dưới đáy yếu nhất, nét mặt triều thần cung kính, nhưng trong đầu lại nghĩ y vô năng dễ ức hiếp.
Tề Quân Mộ dụng tâm nhận xét này cũng là suy nghĩ của Lâm Tiêu, hắn thân là người ủng hộ hùng hồn nhất của hoàng đế, hắn nghiêm trang nhìn về phía Tô Nhân lạnh lùng nói: “Tô đại nhân phụ trách sự vụ kinh thành, nếu việc này là chuyện đêm giao thừa, vì sao đến lúc này mới báo? Đã kiểm chứng nguyên nhân xác thực cái chết của quan ngự sử chưa? Thật sự là tự sát?”
Tô Nhân vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, mặt hướng về phía Tề Quân Mộ trịnh trọng nói: “Hoàng thượng, cũng không phải vi thần không muốn lập tức bẩm báo, đêm giao thừa cả nhà đoàn viên, hoàng thượng đã phong ấn, trong cửa không ra, vi thần làm sao có thể thượng tấu? Vi thần sau khi biết việc này, lập tức phái người phong tỏa hiện trường, cũng tìm người khám nghiệm tử thi kiểm tra thực hư, cũng không có gì không thỏa đáng. Quan Hàn thật sự thắt cổ tự sát. Tả tướng nếu còn nghi vấn, thi thể của Quan Hàn vẫn còn, ngươi có thể tự mình kiểm tra thực hư.”
Lâm Tiêu còn muốn nói cái gì đó, Tề Quân Mộ mở miệng, nét mặt y thản nhiên: “Hay cho một đêm giao thừa tự sát bỏ mình, chọn thời gian thật hay. Nếu bất mãn với trẫm, cũng không sợ huyết thư chẳng bị người khác phát hiện. Bất quá còn may mắn có kinh triệu dẫn Tô Nhân Tô đại nhân đây, Quan Hàn gia bần, ở trong ngõ hẹp hẻm nhỏ, Tô đại nhân gia thế hiển hách ở tại phố Chu Tước ngăn cách cả con sông bảo vệ thành. Nghĩ đến Quan Hàn bần hàn cùng Tô Nhân ngươi quan hệ chắc chắn không giống bình thường. Hắn biết ngươi cẩn thẩn làm người đứng đắn, khẳng định bạo dạn đem những ca từ nói xấu tuyên đọc trước đại điện, cho nên sắp chết cố ý để lại cho ngươi một phần.”
Lời nói móc mỉa châm chọc của y vô cùng rõ ràng, vẻ mặt đoan chính của Tô Nhân thiếu chút nữa giữ không được.
Có nhiều triều thần từ trong lời nói của Tề Quân Mộ cảm thấy ý tứ hàm xúc khác, nói thế nào, Tô Nhân luôn luôn không thích gặp gỡ cùng những đồng liêu bần hàn.
Thậm chí từng có chủ trương hạn chế đệ tử bần tiện khoa khảo, nghĩ rằng phần lớn sĩ tử bần hàn tấm mắt rất thấp, khó mà đảm đương chức cao. Bị Cảnh đế tàn nhẫn châm chọc một câu có phải quan lại trên triều đình phải chọn từ Tô gia bọn họ mới thỏa mãn hay không.
Tô Nhân từ lúc đó thành thật hơn nhiều, trên triều đơn giản không mở miệng. Năng lực làm việc của gã thì không vấn đề gì, làm việc coi như công chính, hay chướng mắt dân nghèo, còn có khuyết điểm thích đao to búa lớn nhưng vô cùng cương trực.
Cho dù Tô Nhân có tâm bệnh vô cùng cương trực, nhưng bản tính nói bậy làm sai cũng là gã.
Mặc kệ trong đầu rốt cuộc nghĩ thế nào, Tô Nhân biết oan uổng trong miệng của hoàng đế không thể gánh, gã vọi hỏi: “Hoàng thượng, vi thần thân là kinh triệu duẫn, phụ trách an nguy kinh thành, mặc dù thường ngày cũng không quen thuộc nơi ở của Quan đại nhân, hắn xảy ra chuyện, vi thần tất nhiên phải theo lẽ công bằng mà kiểm chứng, thần có ghi lại tỉ mỉ vào sổ ghi chép.”
Tô Nhân lấy sổ ghi chép từ tay áo, Nguyễn Cát Khánh đi đến tiếp nhận rồi trình trước mặt hoàng đế.
Tề Quân Mộ đáy lòng hừ lạnh, Tô Nhân làm việc kiểm chứng rõ ràng mới ngang nhiên mở miệng trên triều đình, còn đem chuyện huyết thư của Quan Hàn nói đến không sai một chữ, quả thật là rất để mặt đến hoàng đế y đây.
Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người sẽ bàn tán hoàng đế bất nhân bức chết ngự sử, có thể nói là ngu ngốc. Mai sau hoàng đế nói chẳng khác nào cái rắm.
Tề Quân Mộ vẫn cho rằng Tô Nhân cho dù là quan tham công có chuyện thì nói, có năng lực vì dân làm việc, hiện tại xem ra y nghĩ nhiều rồi. Tô Nhân ra mặt lúc này, phía sau chắc chắn có người.
Hơn nữa người sau màn không chút hảo cảm với hoàng đế Tề Quân Mộ này, thậm chí còn muốn kéo hắn xuống ngôi vị hoàng đế.
Dám làm chuyện như vậy trong kinh thành, năm ngón tay đều đếm không hết. (ý bảo có thể một tay che trời)
Giữa lúc Tề Quân Mộ còn muốn lên tiếng, Thẩm Niệm ngày đầu tiên đứng trên triều đình đứng ra khỏi hàng.
Hôm nay Thẩm Niệm vốn không muốn ra mặt, cũng vờ tầm mắt không quan sát bốn phía, vẫn vững vàng đứng giữa triều thần.
Hiện tại mắt thấy sự việc phát triển theo hướng bất thường, hắn không thể không đứng ra.
Những lời Tề Quân Mộ vừa nói, nếu nói từ miệng người khác, đó là hoài nghi cái chết của Quan Hàn có điểm đáng ngờ, Tô Nhân cố ý bại hoại danh tiếng của hoàng đế. Nhưng từ trong miệng hoàng đế nói ra, liền có vài phần ý hùng hổ dọa người.
Hình như là hoàng đế vì muốn tự thân thoát khỏi hiềm nghi, cố gắng tìm lý do thoái thác như thế.
Đương nhiên, Tề Quân Mộ cũng có thể cương quyết đè việc này xuống, làm như vậy tổn hại rất lớn, chắc chắn sẽ lưu lại tai họa ngầm, sau này sẽ trở thành nhược điểm bị kẻ khác công kích.
Hiện tại mặc kệ cái chết của Quan Hàn có nguyên nhân khác hay không, trước mắt phải giải quyết tai họa ngầm mới được, cái chết của Quan Hàn có thể từ từ điều tra.
Vì vậy Thẩm Niệm bước ra khỏi hàng lập tức quỳ xuống vang một tiếng cộp, quỳ xuống như thế còn chưa tính, quan trọng là lúc hắn quỳ xuống, còn khóc đến đau thương.
Ai ai cũng đang nhỏ giọng nghị luận còn dùng mắt ám hiểu các kiểu thấy tình huống này, lại càng hoảng sợ.
Hoàng đế trên long ỷ cũng ngây cả người.
Chỉ thấy Thẩm Niệm khóc rất thương tâm, hắn ngẩng đầu mắt đo đỏ nói: “Hoàng thượng, bọn họ bức người, đều là lỗi của vi thần.”
Một câu đều hấp dẫn tất cả hỏa lực cùng ánh nhìn của mọi người, Thẩm Niệm thút thít vẻ mặt bất lực lẩm bẩm: “Có liên quan đến lời của Quan đại nhân nói lúc trên triều, thần ở nhà cũng nghe thấy. Quan đại nhân vì việc mộ địa của gia phụ chỉ trích hoàng thượng thiên vị Thẩm gia, nói hoàng thượng không có uy nghiêm, sợ quân quyền Thẩm gia, là muốn thỏa hiệp cúi đầu với Thẩm gia.”
“Phụ thân của thần ở Bắc Cảnh chiến đấu đẫm máu nhiều năm như vậy, hàng năm chiến dịch to to nhỏ nhỏ ở Bắc Cảnh hơn mười, nhiều năm như vậy còn tăng hơn trăm trận, vết thương to nhỏ trên người gia phụ cùng tướng sĩ biên cảnh đếm không xuể, quân Bắc Cảnh ai mà chưa thấy máu, ai chưa giết người, ai chưa bị thương? Lúc lương thảo chưa tới, có bao nhiêu người ăn vỏ cây uống nước tuyết? Bị thương chảy máu có thể sống, đó chính là hoàng thượng phù hộ trời xanh quan tâm, có bao nhiêu người hạ gục nhân vong? Có bao nhiêu ngươi buổi tối không dám nhắm mắt ngủ?”
“Trước không nói những khổ cực này, nói đến hoàng thượng vì niệm công lao của phụ thân, ban ơn cho hắn sau khi chết, lại bị người chỉ trích là nhu nhược, ngu ngốc, bất nhân, vô năng, vi thần là người đầu tiên từ trong xác chết chồng chết ở Bắc Cảnh bò lên không đồng ý. Hoàng thượng thương cảm cho tướng sĩ bảo vệ Bắc Cảnh để cho các ngươi an ổn, ban chút ân đã khiến các ngươi nhìn đến đỏ mắt, lại mượn cơ hội gây xích mích quan hệ giữa hoàng thượng cùng quân Bắc Cảnh, sao các ngươi tàn nhẫn vậy? Trong thiên hạ, đều là đất biển của vua, đều là thần dân của vua, quân Bắc Cảnh là thần dân của hoàng thượng, Trấn Bắc hầu cũng là thần dân của hoàng thượng. Trông coi đất đai của hoàng thượng an nguy của hoàng thượng, cũng là đất đai của Đại Tề an nguy của con dân Đại Tề.”
“Hôm nay tại triều đình, ta muốn hỏi ngược lại, hoàng thượng làm sao không nhân? Triều đình tại sao không trong sạch? Tại sao cần người khác lấy mạng đổi lấy trong sạch?”
Nói xong, Thẩm Niệm thẳng lưng, hai mắt sắc bén như kiếm đã rời khỏi vỏ, trong mắt của hắn còn ngấn nước mắt hiện rõ tia máu, ánh nhìn tàn nhẫn vặn vẹo cất giấu bên trong, ai bị hắn nhìn cũng thấy lạnh cổ.
Đối mặt với chất vấn của Trấn Bắc hầu trẻ tuổi, nhất thời triều đình im ắng không tiếng đông, đông đảo triều thần đều yên lặng đảo mắt, không dám đối diện với Thẩm Niệm, bọn họ sợ nhìn thấy những vong hồn không cam lòng trong mắt Thẩm Niệm.
Một lát sau, Tề Quân Mộ đứng lên, hoàng đế mặc long bào long trọng rườm rà phức tạo, từ trên long ỷ cao cao tại thượng từng bước bước trên bậc thang bạch ngọc đến trước mặt Thẩm Niệm.
Hoàng đế cúi xuống nâng người dậy, như ngày ở đình bái biệt.
Tại đại điện vắng lặng hoàng đế đối diện với Thẩm Niệm nhẹ giọng cảm thán: “Trấn Bắc hầu khổ cực rồi, tướng sĩ Bắc Cảnh cũng khổ cực rồi, tướng sĩ thủ hộ cảnh nội an ổi đều khổ cực rồi.”
Trấn Bắc hầu này chỉ chính là Thẩm Niệm, cũng là Thẩm Dịch.
Lâm Tiêu nhìn tình hình này, lập tức đi đầu quỳ xuống nói: “Hoàng thượng anh minh, Ngô hoàng vạn tuế.”
Những người khác cũng lục tục quỳ xuống hô to hoàng thượng anh minh, từ nay về sao còn ai dám đề cập chuyện này, còn ai dám nói hoàng đế bất nhân mê muội?
Tề Quân Mộ nhìn ủy khuất ẩn nhẫn trong mắt Thẩm Niệm, trước khi buông tay tâm niệm xoay chuyển, tay bất giác vỗ vỗ vai của Thẩm Niệm.
Hoàng đế có thể cảm giác những lời này ngoại trừ giải vây, còn là lời trong tâm của người này. Thẩm Niệm tuổi còn trẻ, vai còn gầy yếu, cha của hắn canh giữ ở Bắc Cảnh dâng cả sinh mệnh mới quay về cố thổ.
Thẩm Niệm không có một gia đình hoàn chỉnh, hắn che chở cho những kẻ ở Thẩm gia chỉ vì vài chuyện nhỏ nhặt mà tính toán chi li. Trong nhà một đống việc phá hoại, hắn còn phải chu toàn cho quân Bắc Cảnh, muốn tranh thủ lợi ích cho tướng sĩ, hắn còn nhẫn nại.
Phẫn nộ của Thẩm Niệm, có thể hắn không cách nào giãi bày những phẫn nộ này ra, hắn sợ đưa tới thị phi cho Thẩm Dịch, sợ đưa tới mối họa cho quân Bắc Cảnh, lời nói hôm nay trên triều khiến hắn phun ra oán hận.
Thẩm Niệm còn thiếu chỉ thẳng vào mặt bọn họ mà nói, bọn ta máu chảy thành sông trải qua sống chết, các ngươi sinh sống hưởng thụ, sao còn không biết xấu hổ ao ước quân ân của người khác.
Có bản lĩnh các ngươi đi đánh giặc, đi đổ máu đi tìm chết, những công lao này đều cho các ngươi.
Cảm nhận được an ủi vô thanh được hoàng đế vỗ trên vai, Thẩm Niệm kinh ngạc ngước mắt.
Tề Quân Mộ đối diện với hắn, bỗng nhiên thu tay, trong lòng không biết vì sao xấu hổ.
Hoàng đế vô thức xoa xoa ngón tay, y xoay người trở lại long ỷ, mở miệng nói: “Như Trấn Bắc hầu đã nói, trẫm nghĩ Quan Hàn thân là ngự sử càng hiểu rõ. Cái chết của Quan Hàn nếu kinh triệu duẫn đã tra không ra gì khác, việc này để Trấn Bắc hầu đi tra.”
Thấy có người muốn phản đối, hoàng đế lạnh lùng cười: “Ý trẫm đã quyết, việc này dừng tại đây.”
Cảm nhận được hoàng đế không vui, triều thần cũng không dám nói gì nữa.
Bọn họ tụ tập vùng lên muốn bức bạch khí thế của hoàng đế, bị lời nói dõng dạc không thở gấp của Thẩm Niệm đánh vỡ, lúc này đối mặt với cơn giận của hoàng đế chỉ có thể thối lui.
Cũng không phải mỗi người không sợ chết, cũng không phải ai ai cũng nguyện ý từ quan.
“Các khanh nếu không còn việc khác thì bãi triều, Trấn Bắc hầu đi theo trẫm.” Tề Quân Mộ đứng lên nói.
Các quan kính cẩn tiễn hoàng đế, Thẩm Niệm vành mắt đỏ đỏ yên lặng đứng lên, yên lặng đi theo phía sau hoàng đế.
Lâm Tiêu nhìn bóng lưng của bọn họ, thở dài.
Hôm nay trên triều đình may mà Thẩm Niệm mở miêng, nói có chút chướng tai, nhưng lời không đươc lòng người này lại có lý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...