Edit: Joey (lại mới tuyển thêm người)
Beta: Sút
Thẩm Thanh Thu thình lình mở mắt.
Một mảnh đen kịt.
Tim hắn không ngừng đập loạn, màng nhĩ dường như cũng đang đập theo.
Để xem rốt cuộc là tối đến độ giơ tay không nhìn được năm ngón hay là bản thân mù rồi, Thẩm Thanh Thu thực sự đưa năm ngón tay ra. Giơ ra chưa được bao xa, đầu ngón tay liền đụng phải vách đá cứng rắn. Thẩm Thanh Thu từ từ lần mò tứ phía.
Sờ soạng một hồi, trong bụng đại khái đã nắm chắc. Hắn hiện tại đang ở trong một không gian chật hẹp, giống như thể bị bỏ vào trong một cái hộp đá hình vuông.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ vách đá, lạnh buốt, tính chất trơn bóng nhẵn nhụi, xem ra là một loại đá cẩm thạch. Dùng linh lực thăm dò một phen, không tính là dày, hẳn là không quá bốn tấc.
Hắn sờ một hồi, đề khí nín thở, đột ngột phát lực, linh lực chấn động, đánh ầm một chưởng ngay chính giữa đỉnh nắp đá.
Đánh liên tục ba cái, bóng tối kèm theo một tiếng đá nứt cực lớn chia năm sẻ bảy. Một lượng lớn không khí tươi mới tràn vào, Thẩm Thanh Thu chợt ngồi dậy, dùng sức hít vài hơi mới phát hiện ra không hề tươi mới, giống như không khí nhiều năm rồi chưa lưu thông, hơn nữa vô cùng loãng. Lại vừa cúi đầu nhìn xuống, hắn cư nhiên nằm trong một cỗ quan tài.
Cái hộp đá hình vuông này lại là một cỗ quan tài đá chạm trổ hoa văn tinh xảo toàn thân trắng trong như ngọc.
Hắn đè nhẹ mép quan tài nhảy ra.
Nhìn bốn phía, hắn đang đứng trong một gian thạch thất ánh sáng ảm đạm, nắp quan tài đá bị đánh bay ra giữ bệ thờ. Bốn góc thạch thất chất đống đồ vật để lộn xộn bất quy tắc, binh khí, bảo thạch, thư từ, chai chai lọ lọ đều có, hàn quang của đao thương kiếm kích cùng phục trang đẹp đẽ nằm dưới một lớp bụi dày, quang sắc mơ hồ lưu chuyển.
Nhìn quanh một vòng, trên vách tường đều là hình vẽ màu của quần ma loạn vũ, bốn phương tám hướng bao vây trùng điệp.
Thẩm Thanh Thu vỗ lên ót một cái.
Không chệch đi đâu được, chỗ này tuyệt đối là Thánh Lăng.
Hắn còn chưa kịp tiêu hóa hết thông tin này, trong lúc vô tình cúi đầu, lại bị thông tin khác đánh trúng.
Thân thể này… không phải là thân xác Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi biến thành. Đây là thân thể nguyên trạng của Thẩm Thanh Thu.
Thánh Lăng có phương pháp cải tử hoàn sinh, thật sự không phải là lừa người. Xem tình hình, hơn phân nửa là có người trộm đem thi thể Thẩm Thanh Thu đưa vào trong Thánh Lăng, phát động Chiêu Hồn trận pháp, đem hắn từ trong cơ thể mới kéo trở lại.
Thánh Lăng là cấm địa của Ma tộc, người thống trị cao nhất qua các triều đại sau khi qua đời an cư tại nơi này, chưa đạt được địa vị cao đến độ này, người vào trong phải chết. Mà Thẩm Thanh Thu lúc đi vào là người chết, sau đó chiếm được hồn phách, coi như là lách qua sơ hở mới có được cơ hội tham quan du lịch.
Lạc Băng Hà nói hắn tốn mất năm năm chữa trị linh mạch cho thân thể này, cư nhiên lại là thật. Thẩm Thanh Thu thử một chút, linh lực chuyển vận lưu loát hoàn hảo. Đến mức không chút sơ sót, tạm thời không có cảm giác trì trệ, không biết có bị biến đi mất hay không.
Thân xác nặn thành từ Lộ Hoa Chi một khi truyền hồn phách vào lại bị rút ra thì sẽ nhanh chóng khô héo thối rữa. Một khắc trước Lạc Băng Hà còn đang bị hắn hành hạ, bây giờ e rằng cũng bị thân xác khô thành đống cặn bã của hắn dọa sợ gần chết.
Lộ Hoa Chi mà lão nông Thẩm Thanh Thu cần cần mẫn mẫn trồng từng ấy năm cứ như vậy héo khô rồi. Héo khô rồi!!!
Thẩm Thanh Thu đang hận không thể đấm ngực giậm chân, hệ thống “đing đing” phát ra thông tin:
Gợi ý thân thiện: 【 Hiện tại ngài đã tiến vào trường cảnh “Thánh Lăng”. Nhiệm vụ “Lấp hố” bắt đầu. Mời hăng hái tiến lên, nắm chắc chủ động 】
Thẩm Thanh Thu “hờ” một tiếng, tiếp tục ngồi chồm hỗm.
Hệ thống: 【 Mời hăng hái tiến lên, nắm chắc chủ động. 】
Thẩm Thanh Thu không động đậy. Hệ thống: Cảnh cáo: Mời hăng hái…
Thẩm Thanh Thu: “Biết rồi biết rồi! Đi thì đi!”
Thẩm Thanh Thu không ngớt đau trứng, bước ra khỏi mộ thất, vừa đi vừa hồi tưởng lại phó bản Thánh Lăng nguyên gốc.
Dân cư Ma tộc trú ẩn trong lòng đất, lăng mộ lại xây trên mặt đất, chung quy tất cả phong tục đều ngược lại với nhân gian. Trong lăng mộ không chỉ có cơ quan trùng điệp, vô cùng hung hiểm, còn có vô số ma vật thủ lăng ẩn trong chỗ bí mật.
Nếu không phải do hệ thống ma âm xuyên não, Thẩm Thanh Thu có ăn nhầm thuốc mới chạy đến mộ đạo này làm loạn!
Mộ đạo vô cùng tối, nhưng Thẩm Thanh Thu không dùng hỏa quyết. Ngưng hô hấp, lặng lẽ vô thanh đi về phía trước.
Không lâu sau, bên tai xuất hiện một ít tiếng thở kéo dài nặng nề.
Nói là hít thở, thật ra càng giống tiếng thở dài của người đang hấp hối hơn.
Thẩm Thanh Thu bình tĩnh đứng lại.
Nhanh như vậy. Đã đến rồi.
Trong bóng tối, chậm rãi hiện ra một bóng dáng nhỏ bé trơ trọi. Ngay sau đó, cái thứ hai, cái thứ ba theo ở phía sau, giống như du hồn chậm rì rì nhẹ nhàng trôi qua.
Những cái bóng này đi đi lại lại, lập lòe, càng đi càng gần. Thẩm Thanh Thu nét mặt bất động, nghiêng người tránh né, giữ tần suất hô hấp thấp nhất.
Một trong những loại ma vật thủ lăng đẳng cấp thấp nhất, xác suất gặp phải lớn nhất, Manh thi.
Trong tên Manh thi có một chữ manh, trên thực tế lại chả thiếu con mắt nào, ngược lại so với quái vật khác còn có nhiều hơn vài cặp mắt, chen chúc trên mặt, buồn nôn lại còn quái dị.
(Manh: 盲, nghĩa là mù)
Tuy nhiên dù có nhiều mắt nhưng cơ bản chả có cái nào nhìn được. Đại đa số thời gian, Manh thi chỉ trợn mắt, cả ngày ở trong Thánh Lăng du đãng tuần tra, hiệu suất cực kì thấp. Mắt của chúng vừa to vừa nhiều nhưng lại bị thoái hóa vô cùng lợi hại. Tuy nhiên năng lực cảm nhận ánh sáng cực mạnh, cho dù là một chút ánh sáng phản quang yếu ớt cũng có thể bị chúng nhanh chóng bắt được.
Một khi bắt được ánh sáng, chúng sẽ đột ngột chuyển mình nhanh như gió, theo bản năng phát ra công kích hung ác đối với nguồn sáng. Tới lúc đó chính là không còn kiểu tốc độ đi thành hàng chậm rì rì trong mộ đạo này nữa.
Loại quái vật như vậy, đơn độc xuất hiện thì tuyệt đối không đáng sợ, đáng sợ là những vật giống nó cùng xuất hiện.
Thẩm Thanh Thu đang nghĩ như vậy, một con Manh thi xiêu xiêu vẹo vẹo tiến lại gần, hắn dịch sang bên cạnh một bước.
Bỗng dưng, trong bóng tối dấy lên một tia lửa yếu ớt. Tia lửa này có màu xanh lá u ám. Càng ngày càng sáng, soi mộ đạo thành một màu xanh biếc.
Mấy con Manh thi sắp sửa đi lướt qua đột nhiên quay đầu, trên mỗi khuôn mặt đều khảm ít nhất ba cặp nhãn cầu khổng lồ đầy tơ máu, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Thu gần trong gang tấc.
Mẹ nó, đúng là vạch áo cho người xem lưng mà.
(Nguyên văn哪壶不开提哪壶na hồ bất khai đề na hồ: ý chỉ điều không nên nói thì lại nói ra hoặc việc không mong muốn thì lại xảy ra)
Thẩm Thanh Thu tốc độ thật nhanh, giây tiếp theo liền vọt đến cuối mộ đạo, nhưng hắn vọt đến chỗ nào, chỗ đó liền sáng lên một mảnh lục quang mờ mờ, chiếu bóng dáng hắn đến độ không chỗ che thân. Hắn nhanh, Manh thi bị nguồn sáng kích thích còn nhanh hơn!
Đèn tắt thở!
Thẩm Thanh Thu đánh bay mấy con Manh thi đang bổ nhào tới.
Loại đèn này lấy hơi người và hô hấp làm nhiên liệu, một khi có người sống hoặc vật sống lại gần liền tự cháy lên. Nghe có vẻ giống như một món đồ chơi lặt vặt có thể đem đi lừa gạt, thế nhưng khi nó và Manh thi kết hợp sử dụng, hiệu quả quả thực là hung tàn đến long trời lở đất.
Ngẫm lại, nếu như có người xông vào trong Thánh Lăng, đi đến chỗ nào cũng đều phải thở, một khi hắn thở, đèn liền sáng lên, đánh không đổ, thổi không tắt, trong cả tòa Thanh Lăng bất luận xó xỉnh nào đều có khả năng đặt đèn tắt thở. Đám Manh thi cả đàn cả lũ toàn bộ nhào tới. Cho lúc đến chết, lửa đèn mới từ từ tắt đi. Tắt thở tắt thở, cái tên đèn tắt thở này đặt thật sự quá hay rồi.
Ví như hiện tại, càng ngày càng nhiều Manh thi vì cảm nhận được sáng mà kéo tới đã chất đầy mộ đạo!
Thẩm Thanh Thu chạy vọt ra khỏi mộ đạo, xông vào trong một mộ thất. Gian mộ thất này vô cùng rộng rãi khí thế, cao cao ở giữa thờ một cỗ quan tài. Hắn phi thân nhảy lên, lật ra một cái, không mở được, đập thêm một phát, tiếng vang trầm trầm nhưng vẫn y như cũ không chút sứt mẻ, dĩ nhiên chất lượng so với cỗ quan tài đá hắn vừa mới nằm cứng rắn hơn nhiều. Thẩm Thanh Thu nghĩ thầm, chẳng lẽ bên trong có người?! Hắn gõ gõ nắp quan tài: ” Có thể mượn quý địa tránh tạm được không?!”
Hắn vốn dĩ chỉ não tàn thôi, ai biết được gõ hai cái bên trong thực sự truyền ra một âm thanh.
Âm thanh rành rành từ trong quan tài phát ra, nhưng rõ ràng như ở bên tai, một chút cũng không buồn bực phảng phất mang theo ý cười: “Xin cứ tự nhiên”
Ôi đệt! Zombie!!!!
Thẩm Thanh Thu bộ dạng sợ hãi. Nhấc chân đảo qua, quét xuống mấy con Manh thi nhào tới quan tài đá. Hai bước lại lật quan tài đá xuống, hướng lên trời hung đánh mạnh một cái lên đỉnh.
Đá vụn ào ào rơi xuống. Thẩm Thanh Thu thấy đánh dễ dàng, tiếp tục điên cuồng đánh. Tốt nhất là đem không trung đánh sập luôn, hắn thừa dịp loạn lạc chạy ra ngoài, để manh thi với zombie tất cả đều chôn trong đá.
Trong lúc hỗn chiến, đột nhiên từ ngoài điện thờ có tiếng xì xì âm trầm truyền đến.
Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu nhìn lên, ngoài điện dường như đốt sáng lên hai cái đèn lồng, một đôi mắt kim sắc chói mắt to như chuông đồng, đang ở đối diện với bên này, giữa mắt là đường đồng tuyến hẹp dựng thẳng đứng, phi thường dữ tợn.
Đám Manh thi kia nghe thấy âm thanh này, giống như bị khiếp sợ vô hình, ngưng nhào quanh cắn xé, cúi đầu rụt vai, dồn thành một đoàn, run lẩy bẩy.
Cặp mắt to kia chớp hai cái, nhìn thẳng Thẩm Thanh Thu một lúc, đột nhiên biến mất không thấy nữa. Chốc lát sau, một người tiến vào trong điện.
Thẩm Thanh Thu thấy rõ người tới, không hề bất ngờ, kêu một tiếng: “Hỉ Chi Lang”
Trúc Chi Lang trượt chân một cái.
Hắn sờ sờ mũi, mặc dù buồn bực, nhưng vẫn không thất lễ, cười nói: “Thẩm tiên sư nếu nguyện ý gọi như vậy, xin mời tùy ý.”
Thẩm Thanh Thu nói: “Kẻ trộm xác từ Khung Đỉnh Điện quả nhiên là ngươi.”
Chất độc làm toàn thân bầm đen hơn phân nửa là nọc độc của Bích Xà. Lúc Mộc Thanh Phương xem qua không tìm được miệng vết thương là vì răng rắn quá nhỏ, vết cắn khó mà bị phát hiện.
Trúc Chi Lang nói: “Chuyện xảy ra gấp gáp buộc lòng phải ra hạ sách này, mong Thẩm tiên sư thứ lỗi. Không dám mạo phạm môn đồ quý phái, chỉ để bọn họ ngủ tạm một thời gian.”
Thẩm Thanh Thu ho khan một tiếng, “Chuyện xảy ra gấp gáp”, nhất định là chỉ việc hắn đem rượu hùng hoàng của cả trấn đi hun Trúc Chi Lang, còn đem người ta đánh về nguyên hình cưỡi cả một đường.
Cũng may Trúc Chi Lang không giết đệ tử Thương Khung Sơn phái, bằng không việc này còn chưa xong đâu. Thẩm Thanh Thu nói: “Ngươi ở Thánh Lăng triệu hồi ta, cũng coi như là giải quyết... khốn cảnh trước mắt của ta. Trước đây ngươi muốn ta đến Ma Tộc, giờ ta đến rồi, rốt cuộc là mục đích gì, có thể nói ra không?”
Trúc Chi Lang nói: “Một trong những lý do, sớm đã nói rõ với Thẩm tiên sư. Ơn một giọt nước báo đáp ngàn sông. Còn lý do thứ hai, Thẩm tiên sư cũng không phải là do tại hạ triệu hồi… Vẫn nên trực tiếp hỏi Quân Thượng thì hơn”
Thẩm Thanh Thu nói: “Được. Thiên Lang Quân đâu?”
Trúc Chi Lang ngẩn người, nói: “Ta tưởng là Thẩm tiên sư đã gặp tận mặt Quân Thượng rồi.”
Gặp tận mặt?
Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn một chút cỗ quan tài đá kia.
Lẽ nào… con zombie bên trong kia… chính là Thiên Lang Quân?!
Nghiêm túc mà nói, cơ bản là chưa có gặp “tận mặt” mà.
Nắp quan tài vừa rồi hắn cạy nửa ngày không ra lắc lư không ngừng, chậm rãi tự động trượt ra. Bên trong một người từ từ ngồi dậy.
Người này khuỷu tay gác lên mép quan tài, bên mặt khẽ mỉm cười, nói: “Thanh Tĩnh Phong chủ, ngưỡng mộ đã lâu.”
Thẩm Thanh Thu chấn kinh rồi.
... Người một nhà này sở thích hứng thú mặc dù rộng rãi, tuy có phương thức khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, đều tinh tế độc đáo như nhau. Con thích ôm xác chết, cha thích nằm trong quan tài. Huyết thống Ma tộc quả là khác biệt, phục!
Lạc Băng Hà tướng mạo giống mẹ y Tô Tịch Nhan, nhưng ít nhiều vẫn tìm được trên mặt bóng dáng phụ thân y. Ví dụ như mắt.
Thiên Lang Quân mắt to thâm thúy, mi phong anh tuấn, đồng tử đen tựa hồ sâu, điểm này Lạc Băng Hà giống y hệt hắn. Nếu như mắt Lạc Băng Hà cũng giống như mẹ y, vậy tướng mạo liền quá mức âm nhu, ngược lại không tốt.
Lại ví như, nụ cười. Nụ cười của hai cha con này cùng làm cho Thẩm Thanh Thu có cảm giác không ổn khó mà hình dung.
Thẩm Thanh Thu thận trọng nói: “Ta không làm phong chủ nhiều năm rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...