Edit: Doll
Cửa phòng ngủ bỗng dưng bị đẩy ra, gương mặt lo lắng của Lê Quân Minh xuất hiện trong tầm mắt Lê Quân Kì.
" Quân Kì, cảm mạo đã đỡ chút nào chưa?" Lê Quân Minh ôn nhu, giọng nói đặc biệt lành lạnh như châu ngọc rơi xuống, giòn tan, nghe có vẻ phá lệ êm tai.
" Anh..." Lê Quân Kì nhìn gương mặt còn mang vẻ ngây ngô của anh trai,nhìn ánh mắt tràn đầy quan tâm dành cho mình, lại hốt hoảng nghĩ tới gương mặt bất đắc dĩ của hắn nhiều năm sau, nghe được hắn như có như không thở dài.
Bàn tay lạnh lẽo dán lên trán Lê Quân Kì, Lê Quân Minh nở nụ cười nhợt nhạt, như trút được gánh nặng thở dài một hơi: " Nhiệt độ hạ, tốt rồi,Quân Kì, em cả ngày cũng chưa ăn cái gì, thím Thẩm hôm nay cố ý hầm chút cháo, anh lấy cho em một chút nhé?"
Hắn muốn đi.
Lê Quân Kì hốt hoảng kéo Lê Quân Minh đang định rời đi, động tác hơi mãnh liệt khiến Lê Quân Minh có chút kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn Lê Quân Kì đầy nghi hoặc.
" Quân Kì?"
Lê Quân Kì phục hồi tinh thần, buông lỏng bàn tay đang kéo lấy cánh tay Lê Quân Minh, có chút vô thố nhìn hắn.
" Ha ha..." Lê Quân Minh bật cười, vừa sủng nịnh lại có chút bất đắc dĩ xoa đầu Lê Quân Kì,sau đó ra khỏi phòng.
Vẻ mặt như vậy của anh trai, đã bao nhiêu lâu không nhìn thấy rồi…
Hẳn là từ khi mình không nghe lời phản đối của hắn, tha thứ cho Sở Khanh Hoa lấy chân ái làm lí do đạp nhiều thuyền, còn tạm nhân nhượng cùng Sở Khanh Hoa và Vinh Hiên cùng một mái nhà.
Hẳn là từ khi hắn mang quà ngàn dặm xa xôi từ nước ngoài về cho mình, khi đẩy cửa lại thấy em trai mình cùng Vinh Hiên, Khanh Hoa không biết sấu hổ chơi 3p.
Hẳn là khi hắn ngăn cấm mình cùng Khanh Hoa gặp mặt, mình hết lần này tới lần khác leo cửa sổ chạy trốn…
Hẳn là một lần nọ bản thân nhìn thấy Khanh Hoa rơi nước măt trước mặt hắn, mình liền xông lên cho hắn một quyền…
Hẳn là…
Cho dù là đời trước, sau hết thảy những gì đã xảy ra, anh trai đối với hắn vẫn tốt, nhưng không còn cái loại thân mật dung túng như trước khi gặp Khanh Hoa.
" Quân Kì, mau đến." Tiếng bát đĩa va chạm khiến Lê Quân Kì đang trầm tư bừng tỉnh, hắn ngẩng đầu nhình hướng bát đĩa được đặt xuống, dựa vào ánh sáng đèn bàn mờ nhạt nhìn anh trai, trong lòng cảm khái ngàn lần.
Cháo hoa mềm mịn, có hương vị ngọt tự nhiên tan trong miệng, ngập tràn hương vị của gạo trắng, khiến lòng ngươi ấm áp.
…
Ăn sáng xong, Lê Quân Minh đem bát đũa đơn giản thu thập lại, liền lôi Lê Quân Kì lên giường nghỉ ngơi: " Ngủ một giấc cho tốt, lớp học ngay mai không cần lên, anh sẽ báo cáo với giáo viên cho."
Lê Quân Kì gật đầu, ngoan ngoãn lên giường đắp chăn.
Lê Quân Minh mỉm cười, tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lê Quân Kì nằm thẳng trên giường, hai mắt nhìn cửa sổ kéo rèm kín mít chỉ lọt được vài tia sáng nhỏ nhoi hắt lên trần nhà.
Cái đầu vẫn lấp đầy sương mù dần có chút thanh tỉnh.
Sở Khanh Hoa là anh trai nhà bên, khi còn bé rất tài giỏi tốt bụng.
Mà chính mình từ nhỏ đối với vị anh trai dễ dàng thân mật này tràn ngập hảo cảm.
Cũng từ đây phát hiện chính mình đối với nam mới có cảm xúc, đồng thời yên lặng yêu phải y.
Nếu nhớ không lầm,sau một ngày hắn khỏi hẳn cảm mạo, Sở Khanh Hoa lấy thân phận ái nhân xâm nhập vào sinh mệnh hắn.
Hắn lấy tư thái cực kì hèn mọn,từ năm 13 tuổi khi biết chính mình tồn tại thứ tình cảm cấm kị, bắt đầu từ ủy khuất rồi hắn chống đỡ không nổi nữa.
Sau đó thì sao?
Sau đó là cái gì?
Là, không đợi hắn đáp ứng hay giải thích cái gì, Sở Khanh Hoa liền " tâm như tro tàn" mỗi ngày dùng đôi mắt to đầy ưu thương nhìn hắn, lại thường mua say khóc lóc om sòm đuổi hắn ra ngoài, dùng bản thân khiến hắn trở thành tín đồ đầu tiên.
( mình không hiểu chỗ này cho lắm, bản gốc là:在又一次买醉后撒泼叫了自己出去… mà convert thi là: giáo hội chính mình thành nhân đệ nhất khóa… google dịch thì không ra nên mình dịch theo ý mình hiểu, ai biết cái này thì chỉ mình với ạ.
Cảm ơn nhiều.)
Những gì tiếp theo là ánh mắt phẫn uất và gương mặt lạnh lùng của Sở Khanh Hoa khi biết tin tức hắn sắp xuất ngoại, là đám bạn tốt của hắn thay nhau oanh tạc nói Sở Khanh Hoa đủ loại khó tính và lạnh lùng đối với hắn.
Vinh Hiên, Vinh Hiên cũng chính là lúc này cùng Sở Khanh Hoa ở bên nhau.
Dựa vào nhiều năm ở bên Sở Khanh Hoa " bất li bất khí" chờ đợi rốt cuộc tu thành chính quả trở thành một " tình yêu đích thực", nhưng vì câu nói: " Không muốn làm tổn thương Quân Kì." của Sở Khanh Hoa mà cùng y giấu diếm thời gian 5 năm, cũng lá tình nhân ngầm của Sở Khanh Hoa trong 5 năm.
Cho nên, Sở Khanh Hoa đối với hắn thổ lộ như gần như xa gắn cái mác chân ái đáng cười,đến cùng là vì cái gì?
Lê Quân Kì nâng cánh tay lên che khuất ánh mắt, ôm ấp tâm tình ngập tràn chua sót, chìm vào giấc ngủ.
=>>Tác giả có điều muốn nói: Ta muốn viết một nhục văn ghê tởm tổng thụ.
Hắn bề ngoài mĩ lệ nội tâm mềm mại, rấi hay " tâm như tro tàn".
Đôi với người có ý đồ vói chính mình, ai cũng không cự tuyệt nhưng hắn lại cho rằng Quân Kì mới là chân ái mà Quân Kì không thể hiểu được hắn.
Thực " vĩ đại", tính cách khi thì" không được tự nhiên" khi thì " nữ vương" nhỉ? Nhân vật cấp "nam thần" QAQ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...