Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Lúc Hàn Vũ tỉnh lại, trợn tròn mắt sửng sốt thật lâu cũng không hiểu được, làm sao mình lại lăn vào lòng người này, sau một đêm tuyết rơi, Hàn Vũ đã không thể “an phận thủ tường” ngốc trong cái kén bằng chăn bông chính mình quấn kĩ, yên ổn vượt qua một buổi tối.

“Tỉnh rồi thì dậy, cánh tay muốn rớt rồi!” Hàn Vũ ngốc ngốc, khiến người kia phát hiện cậu đã tỉnh, lập tức không chút khách khí đẩy cậu ra, lắc lắc cánh tay bị gối một đêm, lại xoay xoay cổ hơi cứng ngắc.

Sau đó nhanh nhẹn đứng dậy, đi vào phòng tắm trong phòng ngủ chính rửa mặt.

Hàn Vũ bị đẩy như thế, ở trên giường lật tròn một vòng, trong đầu vẫn đặc sệt như tương, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một loạt tiếng pháo xa xa, cách xa lắm, truyền tới nơi này, thanh âm chỉ còn từng đợt trầm đục như tiếng vọng, Hàn Vũ vẫn kinh sợ lập tức ngồi dậy. Trái phải cào cào đầu, đầu óc mới hơi thanh tỉnh vài phần.

Cậu quay đầu nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, chưa tới bảy giờ!

Mà mọi ngày vào giờ này, Tả Duy Đường đã sắp đi rồi.

“Tả Duy Đường, bảy giờ! Anh bị muộn!” Từ sau đêm tuyết kia, Hàn Vũ đối với Tả Duy Đường, băn khoăn trong lòng càng thiếu, hiện tại còn dám tỏ ra mình đang vui sướng khi người gặp họa với y.

Tả Duy Đường luôn luôn năm giờ rưỡi rời giường đi rèn luyện buổi sáng, sau đó mua bữa sáng về tắm rửa thay quần áo tới công ty.

Đợi tới khi Tả Duy Đường đi rồi, một ngày của Hàn Vũ mới bắt đầu, giờ này thường ngày, mới là thời khắc Hàn Vũ rời giường đi rèn luyện buổi sáng.

Tuy hai người đều có thói quen rèn luyện, lại chưa bao giờ nảy sinh ý tưởng cùng đi chung trong đầu, Hàn Vũ là bởi vì không muốn tới lúc quay về trường bị kéo đi rèn luyện gần chết, cho nên mới duy trì thói quen rèn luyện trong kì nghỉ.

Nhưng luyện thì luyện, muốn cậu mới sáng sớm đã rời giường chịu gió đông mang theo sỏi cát rửa tội, cậu vẫn không nguyện ý như trước. Cho nên, cậu khăng khăng muốn chờ tới lúc thái dương hơi ló đầu, mới ra cửa.

Mà Tả Duy Đường đối với điểm này, chưa từng cho ý kiến gì, chỉ đổi bữa sáng một người thường mua thành phần cho hai người mà mua mang về.

Mà hôm nay, giờ này người này mới rời giường, khẳng định sẽ muộn! Vừa nghĩ người đàn ông này lúc nào cũng trưng cái bản mặt cao cao tại thương, cũng sẽ có thời khắc xấu hổ vì đi làm muộn, Hàn Vũ đã nhịn không được vui vẻ.

Đang lúc Hàn Vũ vui vẻ muốn lăn trong chăn, Tả Duy Đường ra khỏi phòng tắm, buồn cười liếc Hàn Vũ một cái, sau đó mở ngăn tủ, lấy một bộ thường phục.

Vừa thấy quần áo Tả Duy Đường lấy ra, Hàn Vũ sửng sốt, “Hôm nay không phải cuối tuần mà, anh không đi làm?”


Tả Duy Đường chậm rãi mặc quần áo xong, duỗi người một chút, mạnh mẽ nhào lên giường, đặt Hàn Vũ dưới thân, “Em vừa mới vui vẻ? Nếu tôi đi muộn, em liền cao hứng, đúng không?”

“Không, không nha!”

Hàn Vũ bị đè gắt gao, xoay xoay cổ, nuốt nước miếng.

“Ừm….” Tả Duy Đường vươn tay xoa má Hàn Vũ, ăn ngon uống ngon nuôi sắp hai mươi ngày, nhìn càng ngon miệng! “Không nói thật, tôi có thể cùng em dây dưa cả ngày!”

“….” Hàn Vũ nhìn bộ dạng tích cực của người này, biết y nói thật, chỉ là cái chuyện vui sướng khi người gặp họa này đúng là không thể thừa nhận, người này còn không biết xấu hổ, cho dù hiện tại y đáp ứng với bạn chỉ cần bạn thừa nhận thì không có chuyện gì, nhưng chỉ cần bạn mở miệng, y vẫn có thể tính sổ bạn như trước.

“Sao hôm nay lại đột nhiên nghỉ?” Hàn Vũ đổi đề tài không quá linh hoạt.

Tả Duy Đường trừng cậu hồi lâu, nhìn tới mức trong lòng Hàn Vũ bồn chồn, mới nâng đầu Hàn Vũ lên, hung hăng ấn xuống, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở môi, linh hoạt tiến vào, đảo qua lợi, cuốn lấy đầu lưỡi Hàn Vũ, quấn quít dây dưa.

Hàn Vũ tự biết sai, lần đầu tiên cực kì ngoan ngoãn để đối phương chiếm đoạt.

Tả Duy Đường được Hàn Vũ ngoan ngoãn dâng lên an ủi, thuận thế bắt lấy hai tay Hàn Vũ, đè lên trên, từ bên má trượt tới bên tai, dùng răng nanh cắn nhẹ, bắt đầu chậm rãi mài.

Hàn Vũ mất tiên cơ ngay từ đầu, đang từng bước đánh mất lãnh thổ, ngay lúc hơi nóng phun lên tai, cảm giác tê dại từng chút xuyên qua não.

“Đinh linh linh……” Một hồi chuông to rõ dị thường vang vọng cả phòng, cũng đánh thức Hàn Vũ ý thức dần trôi xa.

(Móa!!!!)

“Chậc!” Tả Duy Đường mất hứng bĩu môi, ngẩng đầu tìm nơi phát ra âm thanh, nhìn chung quanh, là một cái điện thoại cũ rích bên cạnh giường vọng ra.

Thừa dịp Tả Duy Đường bất mãn nới lỏng lực tay, Hàn Vũ rốt cuộc ý thức được mình đang trong hoàn cảnh nào, lập tức đỏ từ mặt tới chân, tức khắc phản ứng lại, tay chân cùng sử dụng bò qua một góc, hai ba cái mò lấy điện thoại của mình trên ngăn tủ — là tiếng chuông báo thức, bíp bíp bấm vài cái, tắt chuông.

Vốn Hàn Vũ không ham mê sản phẩm điện tử, qua đợt này, càng kiên định vĩnh viễn mang theo chiếc Nokia này — thời khắc mấu chốt, còn dễ sai hơn chó a, quả thật là bảo vệ chủ có một không hai.


“Đúng bảy giờ, anh thật sự không cần tới công ty?” Hàn Vũ thở một hơi, muốn khiến độ nóng trên mặt giảm xuống. Ra vẻ lạnh nhạt sửa sang lại áo ngủ, đem vạt áo bị vạch ra, kéo lại lên đầu vai.

Tả Duy Đường nhìn cảnh xuân bị che khuất, tự cảm thấy không thú vị duỗi người, “Nghỉ.”

“Nghỉ?” Hàn Vũ nhất thời không hiểu được, bỗng nhiên nhớ tới ngày tháng lúc mình xem di động khi nãy — 6 tháng 2, còn hai ngày nữa chính là giao thừa!

Từ lần trước Hàn Vũ mua một đống đồ ăn chất trong nhà, đã năm ngày không ra khỏi cửa, mỗi ngày ngâm mình trong phòng sách nghiên cứu mấy cuốn sách Ngụy Quốc Thủ để lại, nếu không phải còn nhớ rõ có người muốn về nhà ăn cơm, đoán chừng ngay cả bụng mình cũng không săn sóc.

Hàn Vũ sớm đã quên hôm nay là hôm nào, thẳng tới hiện tại, mới đột nhiên ý thức được, sắp qua năm mới rồi!

Năm mới.

Năm mới a.

Hồi đó vào lúc này, cậu đều về chỗ cha mẹ già, cùng anh trai dong dài và thằng cháu nghịch như quỷ cùng đón năm mới.

Không cần cậu chuẩn bị cái gì, không cần cậu bày ra tiết mục gì, chỉ cần đợi công ty cho nghỉ, vác bao lớn bao nhỏ, đóng gói mình xong chạy về nhà là được.

Mà hiện tại……

Hàn Vũ hiện tại, lại không có thói quen đón ngày lễ này.

Bốp! Tả Duy Đường hung hăng chụp lên đầu Hàn Vũ, “Thất thần cái gì, còn không rời giường?”

Hàn Vũ bị chụp đau, hoảng sợ nhìn Tả Duy Đường, trả lời một tiếng đứng lên, vào phòng tắm rửa mặt, đợi khi nước lạnh hất lên mặt, Hàn Vũ mới giật mình, mình thế mà mở bên nước lạnh.

(cái này chắc là kiểu vòi gạt qua bên này là nước lạnh, gạt bên kia là nước nóng)


Lạnh lẽo làm cậu chậm rãi trầm tĩnh lại, vẩy nước lạnh, Hàn Vũ lau mặt, tới khi mở mắt ra, trong gương lại nhìn thấy Hàn Vũ bình tĩnh, xác ngoài mười chín bên trong ba mươi chín!

Đợi tới khi Hàn Vũ chỉnh lý mình xong, mới phát hiện Tả Duy Đường đang lười biếng ngồi trên sofa trong phòng khách, lấy tốc đột mỗi giây bấm hai cái, chuyển kênh rất nhanh.

“Nếu nhàm chán, đi xuống mua đồ ăn sáng, sáng sớm đã mở TV….” Hàn Vũ làu bàu.

Tả Duy Đường ngồi trên sofa nhìn cậu, “Hôm nay ra ngoài.”

“Tại sao?” Hàn Vũ sửng sốt.

“Sắp năm mới rồi!” Tả Duy Đường rất không kiên nhẫn, vẻ mặt vừa rồi của cậu trong phòng ngủ không phải phản ứng sắp đón năm mới sao?

“À……” Hàn Vũ há miệng nhìn y, một lúc lâu sau, mới khép miệng, hỏi y, “Năm mới….. anh là nói ra ngoài mua hàng Tết?”

“Nếu không em cho là gì?” Tả Duy Đường khoanh tay trước ngực nhìn cậu.

Hàn Vũ coi như hiểu, nhún nhún vai, cậu không nghĩ gì, xoay người quay lại phòng ngủ, chuẩn bị thay một bộ quần áo có thể ra đường.

Hai người vừa ra khỏi cửa, đi thẳng tới một tiệm điểm tâm gần khu nhà trước, vội vàng nhét mấy miếng lại lên xe tới khu thương mại gần đó mua đồ cần dùng dịp Tết.

Nhưng tới siêu thị, Hàn Vũ lại lần nữa không hiểu hành vi của Tả Duy Đường.

“Anh mua nhiều vậy làm gì?” Cho dù năm mới có thể lãng phí một lần, một mình cậu cũng không thể ăn hết mấy thứ này a! Còn có rượu! Trước không nói cái giá kia, bình thường căn bản cậu không uống loại rượu trắng độ cồn cao này!

“Nhiều?” Tả Duy Đường xắn tay áo đang muốn dọn một thùng rượu vào xe đẩy, “Chút ‘nước’ này, còn chưa đủ cho đám người kia uống!”

“Cái gì đám người? Không phải mình tôi mừng năm mới sao?” Nghe ra từ lạ Hàn Vũ lập tức bám lấy xe, không đi tới trước nữa.

“Một mình em?” Tả Duy Đường cũng ngẩn ra, “Vậy tôi đi đâu?”

“Anh……” Không về nhà mừng năm mới? Lời nói chuyển một vòng trên đầu lưỡi Hàn Vũ, lại nuốt trở về.

“Tôi không về.” Tả Duy Đường chỉ liếc một cái đã nhìn ra tâm tư của Hàn Vũ, ném một câu, lại xoay người bê một thùng rượu trắng vào xe đẩy.


Hàn Vũ nhìn nhìn khoảnh khắc đối phương xoay người, nét mặt đột nhiên tối sầm vài phần, thấy y trời lạnh còn có lực phóng khí lạnh, muốn sưởi ấm y một chút, nhất thời lại không biết xuống tay chỗ nào.

Cậu nghiêng đầu, hồi tưởng tất cả lời mình vừa nói, kết hợp phản ứng của Tả Duy Đường, đoán — sau khi người này come out, có phải chưa từng về nhà không?

“Đi mau, lại ngây ngốc nghĩ cái gì đó?” Tả Duy Đường tự có mục đích đi xa mấy mét, mới phát hiện Hàn Vũ lại sửng sờ đứng bên kia không biết xuất thần cái gì, trong lòng ngẩn ra, sau đó hiểu được cậu đang suy nghĩ chuyện của mình, cảm xúc chuyển biến tốt đẹp, đồng thời lại vô cùng không muốn cậu nhúng vào mấy chuyện rối loạn của mình.

“Đến đây.” Hàn Vũ hoàn hồn lập tức phát hiện Tả Duy Đường lại bình tĩnh gần như sụp đổ, lập tức thông minh đi theo, đối với hành vi bốn phía mua đồ ăn giống như sắp tận thế của Tả Duy Đường, một câu cũng không nói, thẳng đến khi một mình cậu đẩy hai cái xe đẩy thật sự không thể thêm nữa, mới cản y lại.

“Anh đừng mua nữa, tôi cầm không nổi!” Hàn Vũ vô tội chớp mắt nhìn y, cậu chỉ mọc có hai tay, nhiều thêm, hai cái xe đẩy cũng để không đủ, nhiều thêm một cái xe đẩy càng không thể!

Tả Duy Đường vừa quay đầu, đã nhìn thấy Hàn Vũ đang mở to cặp mắt bình tĩnh kia nhìn y, hơi khuếch tán thị giác, phát hiện bên cạnh Hàn Vũ có hai chiếc xe đẩy, đều sắp chất thành núi nhỏ!

Thật không biết, cậu làm thế nào khống chế hai xe đẩy đi theo y một đường, hơn nữa, trong siêu thị hôm nay còn đặc biệt nhiều người.

Ngay giữa hai cái xe đẩy như hai ngọn núi nhỏ, Hàn Vũ cũng chỉ im lặng nhìn y, ánh mắt bình tĩnh và yên lặng, trong nháy mắt, Tả Duy Đường có một loại cảm giác vô lực bị nhìn thấu.

Y biết lần cáu kỉnh này tới rất khó hiểu, đối với Hàn Vũ, nói là giận chó đánh mèo đều là tự tìm cớ cho mình.

Tả Duy Đường chán nản cào cào tóc, buông một đống đồ đang cầm trong tay, đi tới bên người Hàn Vũ, đẩy chiếc xe để hai thùng rượu tương đối nặng hơn, dẫn đầu đi trước, “Đi thôi, đi tính tiền!”

Nhìn Tả Duy Đường mặt mày vẫn chưa lập tức hòa hoãn lại sải bước đi về phía trước, Hàn Vũ đột nhiên cong khóe miệng, nhu có thể khắc cương hình như đúng là chân lý.

Trên đường quay về, Hàn Vũ im lặng kiểm kê đống đồ bọn họ đã mua, không thể không cảm thấy may mắn là, bọn họ có thể mượn xe mua sắm tới bãi đỗ xe, nếu không chỉ bằng hai người họ tuyệt đối không thể mang cái đống này đi.

“Nguyên liệu nấu ăn thật sự không thể mua nữa, mặc kệ bao nhiêu người tới, đều ăn không xong!” Hàn Vũ kiểm kê xong, nghiêm túc báo cáo cho Tả Duy Đường.

Tả Duy Đường liếc nhìn cậu, Hàn Vũ hiện tại giống như một thanh niên chân chính, mang theo ngây thơ khó có thể giải thích, cùng với người vừa rồi từng bước theo sát y trong siêu thị, giống như hai người khác nhau.

Mà mặc kệ là người nào…. Tả Duy Đường đột nhiên cảm thấy cảm giác đói khát quái dị lại bao trùm y.

“Vậy mua cái khác.” Cuối cùng, Tả Duy Đường gõ tay lái để che giấu, muốn che đậy cảm giác đói khát tự nhiên dâng lên kia đi.

Hàn Vũ hơi hơi mở mắt nhìn y một cái, gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui