Phương Thần cảm thấy lão cha trước mặt, tuyệt đối là cố ý.
Nó cảm thấy cái mũi không phải là của mình nữa rồi, “Ngao ô… ( lăn!)” thấy thiếu niên mặt oa oa bày ra thái độ vui sướng khi người gặp họa, vì thế nó nhe răng trợn mắt.
“Ai ô ô…nhìn con chó máy này tinh xảo như vậy khi bán đấu giá không biết giá bao nhiêu ra?” thời điểm Tống Gia Bảo về đến nhà, liền nhìn thấy tiểu sói con cả người đen đến tỏa sáng, ngay cả một cái quần lót cũng không mặc cho nó.
Phương Thần lúc này không ngừng hít sâu, nếu không nói, nó không biết mình sẽ làm ra chuyện gì tình đâu.
“Triệu Nhất, ngươi làm gì mà chỗ này có mùi thúi như vậy?” Mũi hắn còn nhét hai cọng bông mà khi mở miệng còn thấy nặng mùi.Phương Triệu Nhất nói cái gì cũng không nói, chính là nghiêm túc mà nhìn Phương Thần, phụ tử hai người, “Bùm bùm” pháo hoa không ngừng mà bay múa trên không trung.
“Ngao ô… (tẩy sạch sẽ cho ta!)” Phương Thần hung tợn mà căm tức cái người gọi là phụ thân này. Rõ ràng là một người lãnh tình, cũng không biết rút phải cái gì mà điên rồi, thế nhưng xuất hiện tình huống đáng chết như vậy.
Phương Triệu Nhất chọn chọn lông mày, “Muốn tẩy mớ thuốc đi sao?” Thấy tiểu sói con gật gật đầu, hắn tiếp tục hảo tâm giảng đạo, “Trừ phi ngươi chịu gọi ta một tiếng phụ thân.”
Tống Gia Bảo nghe đến câu sau, trên trán treo đầy hắc tuyến, tiểu sói con ngoài việc có thể kêu “Ngao ô…” làm cách nào kêu phụ thân?! Này Triệu Nhất có phải do tiểu sói con gặp rắc rối không ngừng, thần kinh có phối hợp không kịp không? Có nên đi khám bác sĩ không?!
Phương Thần không khách khí mà phiên phiên xem thường, giơ móng vuốt đen tuyền, dựng thẳng một ngón giữa với hắn. Đáng tiếc hắn móng vuốt đều dính lại cùng một chỗ, trừ bỏ một cái nắm tay đen như mực, có ý nghĩa gì đều biểu đạt không được.
“Ngao ô…” Phương Thần vì biểu hiện chính mình bất mãn, còn phi thường có khí thế mà kêu một tiếng, bất quá hắn hành vi như vậy, còn không mặc gì mà ngồi chồm hổm trên giường, cả người đều không có một chút khí tức khủng bố, ngược lại khiến người xem có một loại cảm giác khủng bố hài hước.
Tống Gia Bảo đối với kháng nghị tiểu sói con, nói thật, một động tác hắn đều xem không hiểu.
“Triệu Nhất, tiểu bạch không có khả năng có thể nghe hiểu chúng ta nói.” Được rồi, kỳ thật Tống Gia Bảo cũng biết thời điểm mình nói những lời này ra, là sự biện minh vô lực cỡ nào, hành vi của sói con, vừa mới phản bác lời hắn nói.
ánh mắt Phương Triệu Nhất tối đen bên trong toàn bộ đều là ý cười, “Phải không? Ngươi cảm thấy Thần Thần nhà ta, cùng những thứ ngu ngốc khác giống nhau sao?” Về phần nói tới ai, chỉ sợ chỉ có bản thân hắn mới biết được.
“Thiết!” Tống Gia Bảo cảm thấy không nên nói gì, thần kinh người này, quả nhiên là đã bị bị thương nặng, không phải làm sao có thể xuất hiện ảo giác.
Phương Thần đã đối hành vi của mình tỏ vẻ không có gì để nói đáng tiếc nó là một tiểu sói con, sẽ không biết nói , không có năng lực phản kháng, cuối cùng chỉ có thể dùng ánh mắt giết người.
“Át, Cha … Ngao ô…” Phương Thần phát hiện mình như vậy thếm một lúc nữa, tuyệt đối sẽ cảm mạo.
“Này… Này…” Tống Gia Bảo vốn là tính toán xem cuộc vui, ngược lại thật không ngờ tiểu bạch sẽ hắt xì lại còn nói .
“Quả nhiên…” Phương Triệu Nhất nghe đến đó, lập tức liền đem tiểu sói con ôm ở trong ngực của mình, thứ đen sì kia, một chút đều không có bị lây dính trên người hắn, mà tâm tư tiểu sói con không ngừng ngứa ngáy, lại phát hiện không chút nào dung được.
“Ngao ô… ( vừa lòng đi! Bại hoại!)” Phương Thần trừng lớn ánh mắt tối đen, nhìn đôi mắt thâm thúy kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...