một câu của Phương Triệu Nhất, khiến sắc mặt mọi người hoàn toàn thay đổi, mà Triệu Nhân mặt xám như tro tàn. Hắn ở trong lòng không ngừng mà mắng, Triệu Đức rốt cuộc là đắc tội với ai?! Thậm chí có thực lực như vậy, làm hại đến hắn.
“Như thế nào? Không là muốn ta tha thứ sao?” Phương Triệu Nhất hình như là không có nhìn đến sắc mặt mọi người, vẫn nhẹ nhàng dò hỏi.
“Ngao ô…!” Vì trợ uy, Phương Thần trực tiếp trung khí mười phần mà hú lên, cục cảnh sát đang chìm trong áp lực đột nhiên trùng xuống, sói con lại rúc đầu vào lòng cha.
Nó cảm thấy mất mặt, sao lại biến thành cái dạng này nhỉ?!
Vừa rồi nó muốn kêu to để ra ngoài ai ngờ kêu xong lại có một thanh âm “ Bộp” theo sau, nó trung tiện rồi.
Phương Thần thế nào lại nổ một quả pháo vang như vậy, quá mất mặt.
Mập Mạp quay đầu đi chỗ khác vừa rồi Phương Thần nổ pháo trên đầu hắn , không biết dấu mặt chỗ nào.
Nếu có cơ hội nói, hắn nhất định phải làm thịt chó, nướng thịt chó, hảo hảo trả thù một chút, đáng tiếc này đó đều chỉ có thể là tâm lý của hắn.
Phương Thần điềm đạm đáng yêu mà nâng đầu của mình, hai mắt đẫm lệ uông uông mà nhìn cha của mình, “Ngao ô… ( không cho cười!)” cái đệm thịt thật dày, gắt gao mà cầm lấy ống tay áo cha mình, cho thấy cha thấy kháng nghị của nó.
cho dù trên mặt Phương Triệu Nhất không có gì biểu tình, bất quá trong tròng mắt thâm thúy, toàn bộ đều là ý cười, không khí nghiêm túc cũng nháy mắt biến mất.
“Phương tiên sinh, nhìn tình trạng này có thể xử lý nhẹ không.” Mập mạp thấy không khí như vậy, vì thế chịu đựng thí thối, nhếch môi cười nói.Thiếu niên này quả nhiên là thích dưỡng sủng vật, nhìn xem này mùi này đều làm cho người khác ngất chính là Phương Triệu Nhất vẫn là không có biểu tình gì, giống như sở hữu hết thảy đều bình thường.
Phương Triệu Nhất nghĩ đến một biện pháp rất tốt, “Có thể.” Khóe miệng gợi lên, ác liệt mà nói, “Đi trở phân liền một tháng.” Hừ! … dám ghét bỏ con hắn đáng rắm thối, cho các ngươi chết.
“Ta chính là xử lý nhẹ, như thế nào? Một chân so với chở phân liền một tháng, chính mình lựa chọn.” sắc mặt Phương Triệu Nhất hoàn toàn lạnh xuống dưới, cả người đều tản ra khí tức khủng bố.
“Vừa rồi người này nổ súng bắn ta.” Phương Triệu Nhất nói với mập mạp Mập mạp nghe đến câu sau, sắc mặt như đựng năm tấn phân, cuối cùng biến thành màu đen, “Triệu cục trưởng, chính ngươi lựa chọn đi?” Thanh âm của hắn cũng lạnh xuống. trong đầu tên, ngoài thiếu óc ra còn thiếu thứ khác nữa sao? Hắn cũng dám hướng Phương Triệu Nhất nổ súng, thật sự là chán sống.
Triệu nhân thấp thắt lưng, thanh âm khàn khàn mà trả lời, “Một tháng.” Hắn chưa khi nào thì đã bị quá ủy khuất như vậy, nhất thời một cỗ hận ý, chậm rãi thăng lên.
Thấy tranh cãi giải quyết, Phương Triệu Nhất cũng không có lưu lại tất yếu, ôm tiểu sói con đi ra ngoài.
“Ngao ô… ( ngưu!)” Phương Thần không chút do dự ca ngợi cha của mình, bản thân nó không thể không nói, phóng thí thật sự rất thối.
“Ngươicòn nổ phải thối như thế, ta trực tiếp cho ngươi bay luôn.” Phương Triệu Nhất vẻ mặt đứng đắn mà nói, nhượng hảo cảm của Phương Thần với hắn, nháy mắt bay lên chín tầng mây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...