Trùng Sinh Chi Dữ Lang Cộng Chẩm

Viên đạn lướt qua hư không, xuyên trên vách tường, Phương Thần nhìn thoáng qua, còn có thể nhìn thấy khói đang bay ra từ đó,  nó ra một thân mồ hôi lạnh.  Nó hiểu mọi chuyện ngay  thời điểm bắt đầu, ngay cả khi  tiếp xúc với rất nhiều hắc ám, cũng biết quan viên ít ngươi tốt, nhưng cho tới bây giờ đều không có nghĩ qúa, bọn họ cũng dám công nhiên nổ súng.

May mắn cha mình tốc độ nhanh, nếu không, mặc kệ là chính mình bị thương, vẫn là phụ than, tâm tình của nó cũng sẽ không tốt.

Phương Triệu Nhất sắc mặt âm trầm, cả người đều tản ra khí tức khủng bố, mà Triệu nhân run run môi, giống như là lần đầu tiên gặp được phi nhân loại có thể tránh thoát viên đạn.

“Còn không mau bắt lấy bọn họ!” Triệu nhân lớn tiếng mà gầm rú, nhượng một ít người bị khiếp sợ lập tức hồi thần.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau,  con sói lúc nãy cắn vài người, mà thiếu niên cao lớn thế nhưng có thể né tránh nòng sung của bọn họ,  có lễ người này cũng không thể true vào.

Thấy những người khác không hề có  động tác, Triệu Nhân cầm  súng chỉ vào những người khác, “Các ngươi muốn chết có phải hay không? Ta sẽ không để ý  mà tiễn đưa các ngươi  một đoạn đường?”


Phương Triệu Nhất khóe miệng gợi lên, lộ ra vẻ mặt châm chọc, “Chẳng qua là hổ giấy mà thôi.” Thanh âm của hắn thản nhiên, nhưng có thể nghe ra cảm xúc băng hàn bên trong.

Triệu Nhân nhìn họng, hắn trước cũng chỉ là dọa người mà thôi, giận dữ, nháy mắt liền nổ súng, hắn cũng chỉ là một cục trưởng  của tiểu khu mà thôi, trên kia  còn có người.

Đối với họng  sung ngăm đen, Phương Triệu Nhất ngay cả  ánh mắt cũng không có trát, “Ngao ô…” Phương Thần thậm chí  chỉ liếc bọn họ một cái.Triệu Nhân cảm thấy bị  một con cún xem nhẹ, nhất thời mỗi người đều cảm thấy bị vũ nhục, lao lên như gà chọi

“Dừng tay! Dừng tay!” “Ba…!” một tiếng súng nữa vang lên, trong phút chốc mọi thứ đều ngừng lại.

người béo đô đô  chạy tới, hắn nói với Phương Triệu Nhất, “Phương tiên sinh, thật có lỗi, là người phía dưới có mắt như mù, thỉnh thứ lỗi!” Người nọ cúi thấp đầu , mồ hôi lạnh dần dần mà chảy xuống.

Mọi người như là bóng sắp nổ, nháy mắt đã bị đam thủng, người này là bí thư, Phương Triệu Nhất bình tĩnh như vậy thật sự là có người.


Phương Triệu Nhất xòe ta, nhẹ nhàng mà vuốt ve tiểu sói con nhà mình, ” bảo hắn quỳ xuống  giải thích.” Khi mọi người đang thở ra  hắn lại giảng đạo, ” Thần Thần nhà ta  đã bị kinh hách, ngươi nói muốn thế nào đâu?”

Mập mạp  tình mê hoặc bất giải, nhưng hắn cũng là người có ánh mắt, nhìn thoáng qua sủng vật Phương Triệu Nhất ôm, trên móng vuốt tiểu cẩu còn có vết máu, hắn cũng hiểu được là có ý gì, “Kia… Khiến cho người nọ hầu hạ  nó được không?” Muốn một cục trưởng hầu hạ một sủng vật, thiên đại ân sủng.

“Ngao ô… ( mới không cần!)” Phương Thần nhìn thoáng qua cái gọi là cục trưởng  đang không dám cử động, lập tức kháng nghị. Nó cũng không muốn đem cái mạng nhỏ của mình cho người vừa muốn hại mình.

Phương Triệu Nhất mặt không đổi sắc mà phản bác, ” tên này ngay cả xách giầy cho Thần Thần còn không xứng” xấu xa như vậy sao có thể đi theo Thần Thần.

trên trán Triệu Nhân nổi gân xanh đáng tiếc nghĩ đến  mình là người  dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, ngay cả nơi này là địa bàn của mình, bất quá ai gọi người bên trên đến

“Phương tiên sinh, ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố tiểu cẩu  của nhà ngươi.” Triệu Nhân giọng điệu nhu hòa giảng đạo, trên mặt biến hóa, thậm chí so thời tiết còn nhanh hơn.

lông mày Phương Triệu Nhất đều không có nhăn một, “Muốn tha thứ cho ngươi,có thể, lưu lại một chân đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui