Mọi người nghe hắn nói như vậy có người lộ ra vẻ mặt vui sướng vì có kẻ gặp hoa, Phương Triệu Nhất vốn là hoàng tử mạt lạnh nay nói như thế mà đối tượng lại là một con sói son, khiến cho vài nữ sinh lộ ra vẻ mặt đố kị.
Phương Triệu Nhất trong mắt bọn họ luôn là thần thánh không thể xâm phạm nay lại vì một con cún màu trắng mà nói thế ai mà không đố kị
“Ngao ô…! ( nhìn cái gì vậy? Ta cũng biết thẹn thùng mà. Trong mắt sói con lộ ra ý cười nó còn không thèm dùng móng chân che lại, giống như con người mà chào hỏi
Tống Gia Ô mở lớn miệng, thật sự là không biết muốn như thế sao hắn có thể nói thế chứ
“Linh linh linh…” tiếng chuông vào học vang lên khiến mọi người nhức óc.
Thầy giáo vào lớp, vẫn còn nhiều người không phục tuy nhiên Phương Triệu Nhất là đại ca của trường trung học 27 đụng vào hắn cũng không xong nên không ai ý kiến.
Thầy giáo thao thao trên bảng, Phương Thần cảm giác buồn ngủ rồi, không ngờ kiến thức cấp ba nó từng học qua nhàm chán đến vậy.Phương Triệu Nhất cũng thất thần, bất quá lợi dụng sách giáo khoa chặn phía trước, đầu tiểu sói con vừa vặn nằm gọn trong đó .
nam sinh cũng hiểu được lớp học nhàm chán, nhìn nhìn con cưng gật đầu như gà mổ thóc , nhẹ nhàng mà vươn ra một ngón tay.
“Đông…” hắn dí đầu Phương Thần, rồi sau đó giả bởi vì tác dụng lực quán tính, đầu con sói đập vào bàn, Phương Thần lập tức liền tỉnh lại.
Nó nháy mắt hai cái nhìn xuống ngăn kéo bàn, cặp sách, sách trên bàn có nội dung như lời thầy giáo nói,Phương Thần chuyển động đầu một chút, phát hiện không có gì phía sau, lần thứ hai mệt mỏi muốn ngủ, dù sao vừa rồi đập đầu không đau, chính là đánh nó dậy mà thôi.
Phương Triệu Nhất nhìn sói con đem móng vuốt dụi mắt lợi dụng thời cơ rút tay về nhưng thấy nó lại ngủ,hắn bắt đầu đua dai.
Phương Triệu Nhất bởi vì có quan hệ lớn,nên ngồi ở hàng cuối nhìn hắn đùa cún con cũng muốn lên tiếng tuy nhiên bị đấm cũng đau lắm nên hắn im lặng
đầu Phương Thần, lần thứ hai hướng về mặt bàn đạp xuống, “Đông…!” Thanh âm, này khiến nó bị động, lần thứ hai tỉnh lại.
Phương Thần lần đầu tiên còn cảm giá do đầu óc để sai lệch, nhưng hiện tại xem ra, tuyệt đối không phải mình tự ngã.
Nó quay đầu nhìn, không có vấn đề, chỉ có người vừa nãy ôm mình là có vấn đề thôi
“Ngao ô…!” nó tru lên một tiếng, trực tiếp đạp chân, lực cánh tay lực lượng của người kia, nháy mắt cắn lên tay Phương Triệu Nhất.
Phương Triệu Nhất lông mày cũng không có nhăn, nhưng giữa lớp học an tĩnh, đột nhiên truyền tiếng sói tru? Khiến cho thầy giáo đứng ở trên giảng đường, nhất thời chuyển ánh mắt lên người Phương Triệu Nhất.
Người học sinh này, cho dù không nghe giảng bài, cũng sẽ không phá hư lớp học, chính là thanh âm vừa rồi, phát ra từ chỗ hắn, sau đó liền nhìn đến một vật màu trắng, lông xù xuất hiện trước mặt mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...