nam nhân kia liếc nhìn Phương Triệu Nhất, sau đó lạnh như băng mà nói, “Ngươi còn chưa đủ tư cách!” Nói xong câu đó sau, nháy mắt liền biến mất trước mặt mọi người.
“Phương Triệu Nhất! Ta chờ ngươi!” câu nói cuối cùng khiến tim mọi người run rẩy.
lúc này Phương Tinh đã muốn ngất đi thôi, đại khái là do trên người hắn có sức mạnh, cho nên có thể rõ ràng cảm giác đến cỗ hắc ám cường đại này, căn bản liền không thứ thân thể hắn có thể thừa nhận.
Tống Gia Bảo ôm đứa trẻ trước mắt, kiểm tra thân thể hắn, biết hắn không có chuyện gì, một lòng yên ổn xuống dưới, sau đó nhìn về phía bạn tốt.
sắc mặt Phương Triệu Nhất khó coi dị thường, thậm chí khóe miệng đều phát run, cả người tản ra lãnh khí, quả thực không ai dám đụng, chẳng qua không có loại cảm giác hắc ám làm người ta hít thở không thông.
“Triệu Nhất!” Khổng Chiêu trước hết lấy lại tinh thần, sau đó lạnh giọng mà hô.
Phương Triệu Nhất không có phản ứng chút nào, đôi mắt tối đen thoáng hiện quang mang sắc bén, nhiều hơn mê hoặc bất giải.
Phương Triệu Nhất cảm thấy rất kỳ quái, nam nhân cùng mình giống nhau như đúc, hắn căn bản không có bất luận ấn tượng gì, nhưng bên trong thân thể của mình, đã có một cảm giác quen thuộc. Hắn không biết khi mình mất trí nhớ rốt cuộc là quên chuyện gì, cũng không hiểu vì sao chuyện biến thành như thế này.
Hắn cảm thấy mình rất vô năng,khi hắn biết mọi thứ lại không có khả năng giati quyết. người trọng yếu nhất trong lòng hắn nên ngồi ở chỗ cũ, hắn chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn, cái gì cũng không làm được.
Tìm người nọ sao?! Hiện tại hắn phát hiện ký ức mình mất đi, đối với mình mà nói, rất trọng yếu. Một khi không có kí ức, cái gì mình cũng không làm được, càng không nói đến chuyện ở cùng một chỗ với người yêu.
Ngay cả Phương Thần là con trai của mình, nhưng loại cảm giác này, thân là nam nhân, không có khả năng một chút cũng không rõ ràng.
Hắn cho tới bây giờ không có nghĩ qúa, một phụ thân sẽ đối sinh tình với con trai mình, tình nguyện mình thống khổ, cũng không hy vọng hắn xuất hiện bất luận cái gì ngoài ý muốn.
“Triệu Nhất…” Phương Triệu Nhất nghe được thanh âm chậm rãi quay đầu lại, nhìn đến mình ánh mắt bạn tốt lo lắng, hắn muốn tươi cười một cái an ủi, lại phát hiện mình khó làm được, một hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi mà trả lời, “Ta không sao.” Đại khái là lâu lắm không nói gì, thanh âm của hắn rất khàn khàn, nhưng biểu đạt cũng rất rõ ràng.
hai người Khổng Chiêu cùng Tống Gia Bảo liếc mắt nhìn nhau, thấy nam tử trên mặt không khác thường nhiều, một lòng thả lỏng xuống dưới.
“Triệu Nhất, hiện tại không nên nghĩ chuyện khác , cần đợi Thần Thần thức tỉnh lại, mà ngươi…” Dừng một chút, mới tiếp nói, “Phải bảo hộ thân thể của mình.” Bọn họ cũng lo lắng Phương Thần sẽ xảy ra vấn đề gì, nhưng nhìn bộ dáng, hẳn không phải là lực lượng tà ác.
Phương Triệu Nhất hơi hơi nhíu lông mày, sau đó gật gật đầu, “Ta đã biết, đem Phương Tinh vào đi.”
Hắn cũng hiểu được tra tấn thân thể của mình, lấy tính cách Thần Thần, sau khi thức tỉnh lại, khẳng định sẽ sinh khí.
Vài người không có lên tiếng, mà Khổng Chiêu liền đem đò ăn cho Phương Triệu Nhất rồi sau đó cũng không nói gì thêm, tuy rằng không có khẩu vị gì, nhưng muốn bảo hộ thân thể của chính mình, vi tương lai bọn họ.
Người nọ nói mình không có tư cách, mình liền cho hắn nhìn xem, làm cho mình cường đại, hiện nay là quan trọng nhất là khôi phục ký ức.
Phương Thần không biết tình huống bên ngoài, lúc này hắn ở trong linh độ không gian, vẫn tràn ngập cát vàng, không biết có phải do ảnh hưởng của hồ hay không, ngay cả màu xám trước kia, hiện tại không có âm u.
Thiếu niên nhìn một mảnh không trung màu vàng, lúc này đã có điểm điểm xanh thẳm, ánh mắt trong suốt, lại thoáng hiện quang mang hưng phấn. Phương Thần biết mình là hấp thu lực lượng hồ nước kia, mới có thể tiếp thu không gian này, hiện tại hắn có thể rõ ràng mà cảm giác không gian biến hóa chút ít.
Mới vừa lúc mới bắt đầu, phương diện này không có chút sinh cơ nào, vì hiện tại lại cảm giác có sinh khí,theo thời gian, không gian này tuyệt đối sẽ có thay đổi rất lớn. Hắn đã mang một số vật sống vào, lại phát hiện căn bản lại không thể thể tồn tại, có lẽ cùng sức mạnh vốn dĩ không có khả năng dung hợp.
lực lượng trên người Huyết oa oa, chậm rãi bị linh độ không gian hấp thu, mà Phương Thần vừa lòng mà nhìn thoáng qua, sau đó linh hồn hắn, nháy mắt liền biến mất khỏi chỗ cũ.
thiếu niên ngồi trong phòng khách, quang mang trên người, chậm rãi thu liễm, sau đó mở hai mắt của mình, quang mang chợt lóe rất nhanh liền khôi phục thành bộ dáng cũ.
Phương Thần đang tưởng muốn tìm cha , lại phát hiện thân thể mình, nhất thời nằm trong một lồng ngực quen thuộc.
“Phụ thân…” Phương Thần có thể rõ ràng mà cảm giác, khí lực nam tử ôm mình mạnh hơn nhiều.
Phương Triệu Nhất gắt gao mà ôm thiếu niên trong lòng ngực, nửa tháng, đối hắn mà nói, giống như thử qua một lần tận thế.
Trong lòng hắn cũng hiểu được, ngoài cách từ từ, mình không chút có cách nào, hiện tại nhìn đến thiếu niên mình đợi lâu như vậy thức tỉnh lại, tâm của hắn cũng nhảy lên, trái tim yên lặng, cũng một lần nữa sống lại đây.
Phương Thần cũng không biết bị cha mình bế bao lâu, “Phụ thân…” Trước không biết hiện tại mới phát hiện thân thể của mình có chút cứng ngắc.
Phương Triệu Nhất nhẹ nhàng buông tay mình ra, “Thần Thần, đói bụng đi?” Sau khi nói xong, liền đứng lên, sau đó kéo thiếu niên.
Phương Thần gật gật đầu, bụng của hắn cũng phát ra thanh âm kháng nghị.
“Ca ca…” Phương Tinh từ bên ngoài chạy vào, hai người lớn theo sau, nhìn đến thiếu niên tỉnh lại, trong ánh mắt của hắn thoáng hiện quang mang cao hứng.
Mấy ngày này, hắn không biết tình hình thế nào, không hy vọng tình trạng ba ba như vậy.
Tống Gia Bảo cùng Khổng Chiêu cũng nhìn thấy bộ dáng thiếu niên, “Phương Thần, ngươi rốt cục đã tỉnh, may qua sneesu không trời nóng mà chúng ta lại phải sống trong mùa đông.”
Phương Thần dụi dụi hai mắt của mình, nhìn đồ ăn trên tay họ “đúng là tỉnh đúng lúc?”
Phương Triệu Nhất cái gì cũng chưa chưa nói, lấy đồ ăn trên tay Khổng Chiêu, trực tiếp tiến vào phòng bếp, “Từ từ là có thể ăn.” tiếng nói trầm thấp lại tràn ngập ôn nhu, khiến choTống Gia Bảo cùng mấy người khác ngạc nhiên mà trừng lớn hai mắt của mình.
Ngay cả bọn họ cũng nhận ra hắn rất ôn nhu vì ánh mắt này, còn có thâm tình bên trong, làm cho bọn họ cảm thấy rất quái dị, giống như tràn ngập cảm giác không hợp.
Phương Thần không có phát hiện ánh mắt phụ thân mình, lôi kéo tay Phương Tinh ngồi trên ghế sa lông, “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Cho dù rất mỏng manh, nhưng hắn nên có thể cảm giác tinh tường, cha mình biến hóa, hình như là đã bị cái gì kích thích.
“Làm sao ngươi biết?” Tống Gia Bảo hỏi những lời này sau mới phát hiện mình là ngu ngốc, mà bên cạnh cũng xuất hiện ánh mắt khinh bỉ, chỉ có thể là phẫn nộ mà ngậm miệng mình. Không biết xảy ra chuyện gì, từ khi Phương Thần lên tiếng, mỗi lần mình muốn dọa hắn, cuối cùng chịu thiệt lên mình.
Phương Thần không có cười nhạo thiếu niên mặt trẻ con, đưa ánh mắt nhìn về phía Khổng Chiêu, vừa rồi ánh mắt người này, mình vì nhìn nhất thanh nhị sở.
Phương Tinh cúi đầu, hắn là hài tử, cái gì cũng không biết, tuy rằng giọng điệu ca ca thực nhu hòa, nhưng hắn nhưng có thể cảm nhận được cái loại áp lực này, quả nhiên ca ca của mình là rất lợi hại, mà mẹ …
Hắn gặp chuyện quá sớm, hơn nữa trình độ mẫn cảm cũng rất lợi hại, mà mẫu thân… lúc mới bắt đầu hắn liền hoài nghi, chính là… Trong ánh mắt của hắn, hiện lên một đạo quang mang, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy.
Khổng Chiêu nhìn thoáng qua thiếu niên, “Thần Thần, chuyện này sẽ gia tăng gánh nặng cho ngươi.” Huống chi Triệu Nhất đã sớm nói cùng bọn họ không được cho thiếu niên trước mắt biết, đáng tiếc bọn họ thật là đánh giá thấp sức quan sát của thiếu niên.
Nếu bọn họ biết Phương Thần còn có trí nhớ của kiếp trước, vậy sẽ không kỳ quái như thế, chỉ có thể nói bởi vì bọn họ cảm thấy Phương Thần đơn thuần, mới có thể không có tâm phòng bị, điều này không bị bọn họ lập tức nhìn ra.
Phương Thần híp hai mắt của mình, “Cùng phụ thân có quan hệ?” Ngay cả là câu nghi vấn, nhưng đôi mắt màu đen như lưu ly sắc, cũng đã xác định.
“Nói!” Phương Thần thấy bọn họ trầm mặc, vì thế giọng điệu càng thêm không tốt.
Hắn hấp thu sức mạnh của huyết oa oa, đối với hết thảy chung quanh cũng không biết, tuyệt đối có chuyện phát sinh.
“Ngươi có hai cái phụ thân, hoặc là nói, ngươi…” Khổng Chiêu muốn nói lại thôi, tìm từ như vậy hắn cũng biết là không đúng, nhưng hắn muốn xem ý nghĩ của Phương Thần, có lẽ thật sự có khả năng, nghĩa là thiếu niên căn bản không phải nhi tử của Triệu Nhất.
“Ngươi tìm lộn người.” Khổng Chiêu phát hiện mình nói xong câu đó có thể cảm giác tình huống trước mắt biến hóa.
không khí chung quanh hình như là đọng lại, thậm chí thở đều cảm thấy rất khó khăn.
“Có ý tứ gì?!”Hai cái phụ thân, đây là chuyện cho tới bây giờ Phương Thần không có nghĩ qúa, hơn nữa hắn cũng hiểu được, Khổng Chiêu tuyệt đối không dám lừa gạt chính mình, mà mình nhìn đến cảm xúc bất an trong mắt phụ thân, thì ra đều do một người khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...