Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu


Lâm Tịch Cẩn nhìn thấy cái tiêu kia, hai tròng mắt co rụt lại, dần dần lộ ra sát khí.
Loại tiêu này kiếp trước hắn đã từng gặp qua, cũng từng chứng kiến lợi hại của nó.

Bề ngoài là một bảo tiêu đẹp đẽ, nhưng bên trong lại chứa bí mật, người thổi chỉ cần một khi vận khí tấu khúc, tức khắc sẽ trúng kịch độc, hoàn toàn không có thời gian để cứu trị đã độc phát thân vong.
Lâm Ngọc Châu, đúng là năm lần bảy lượt muốn đưa hắn vào chỗ chết.
Lâm Tịch Cẩn duỗi tay nhận lấy tiêu ngọc kia, nhìn trên dưới đánh giá nó một phen, cười như không cười: "Đại tỷ, ngươi thật là có tâm.

Có thể chờ ta ở đây một chút hay không? Ta có việc muốn làm."
Lời Lâm Ngọc Châu muốn nói còn chưa nói xong, hiển nhiên là gật đầu đáp ứng, còn rất không vui nói: "Ngươi nhanh lên".
Lâm Tịch Cẩn gật gật đầu, xoay người, mặt không cảm xúc đi về phía cửa lớn phủ Công chúa.
Có điều, hắn chỉ vừa mới đi vài bước, liền cảm thấy hệt như hít phải thứ gì đó, cả người run lên, không tự chủ được mà khựng lại, theo bản năng xoa xoa mũi, chỉ cảm thấy một mùi máu tươi còn nồng nặc hơn vừa rồi chui vào khoang mũi, lằm hắn ghê tởm đến suýt chút nữa nôn ra.
Thủ vệ trước cửa phủ công chúa vẫn luôn cảnh giác chú ý đến tất cả mọi chuyện xảy ra trước cửa, hiển nhiên biết Lâm Tịch Cẩn đến cùng Hiền Vương Triệu Mặc Khiêm, lúc này thấy hắn lộ ra thần sắc muốn nôn, hơi chút do dự, cuối cùng vẫn có một người đi tới hỏi chuyện.
Lâm Tịch Cẩn hít sâu rất nhiều lần, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

Chỉ là lúc này hắn mới phát hiện, mùi máu tanh kia thật sự không nồng như hắn tưởng tượng, chỉ hơi phảng phất mà thôi, người thường căn bản sẽ không phát hiện ra.

Sở dĩ hắn có thể phát hiện, đại khái là vì lúc sắp chết kiếp trước, trùng hợp là chết trong một biển máu tanh.
Nói cách khác, cảm giác vừa rồi hệt như là ảo giác, chỉ là tinh thần của hắn rối loạn mà thôi.

Nghĩ như vậy, Lâm Tịch Cẩn cũng không xác định được có phải vừa rồi mình nghĩ sai rồi không, cũng không tiếp tục truy cứu nữa.

Nhận ra được thị vệ đi tới vừa lúc là thị vệ vừa rồi nghe được lời của Lâm Ngọc Châu, Lâm Tịch Cẩn hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn tạm thời gác xuống chuyện máu tươi, cũng không che giấu mục đích của mình, trực tiếp hướng đầu mâu về phía Lâm Ngọc Châu, nói tiêu ngọc kia từ Lâm Ngọc Châu đưa cho hắn thành đại tỷ tự tay làm muốn tặng cho Đào Hoa công chúa làm lễ vật, nhờ thị vệ đại ca xem xét một chút.
Xem xét một lát nhất định sẽ phát hiện ra thứ này không ổn.

Thủ vệ phủ công chúa sao có thể không có hiểu biết, suýt nữa đã thật sự rút đao, vung tay lên, hai thị vệ cường tráng liền bắt lấy Lâm Ngọc Châu.

Cũng bắt đầu không khách khí với Lâm Tịch Cẩn, nếu không phải trước đó hắn bước xuống từ xe ngựa Hiền Vương phủ, chỉ sợ kết cục cũng không khác Lâm Ngọc Châu.
Lâm Ngọc Châu ban đầu còn cao ngạo mắng chửi người, sau đó thấy mình thật sự bị bắt mới phát hiện không đúng, trợn trừng mắt nhìn Lâm Tịch Cẩn: "Lâm Tịch Cẩn, ngươi dám tính kế ta, cha sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Đại tỷ, cha đã xuất chinh, hơn nữa, tại sao ta lại không thể tính kế ngươi?" Lâm Tịch Cẩn mặt không cảm xúc đến gần Lâm Ngọc Châu, lần đầu tiên để lộ ra vẻ mặt dữ tợn: "Ta không cầm dao trực tiếp đâm vào tim ngươi, cũng chỉ vì không muốn để ngươi chết quá dễ dàng mà thôi."
Nói lời tàn nhẫn như vậy, nhưng tâm tư Lâm Tịch Cẩn lại không đặt trên người Lâm Ngọc Châu, bởi vì hắn lại ngửi được mùi máu tươi, còn nồng hơn trước đó mấy phần.
Nhất định đã xảy ra chuyện, trong lòng Lâm Tịch Cẩn đột nhiên nảy ra suy nghĩ này.
Càu mày đi về phía phủ công chúa, nhưng khi sắp bước chân đến ngạch cửa thì đột nhiên dừng lại, thị vệ kia có vẻ như có chút không kiên nhẫn, thúc giục một tiếng: "Xin hỏi rốt cuộc là ngươi có vào hay không?"
Lâm Tịch Cẩn do dự một hồi, chậm rãi lắc đầu, từng bước một lui lại bên xe ngựa, hạ giọng nói: "Ám Nhị, có phát hiện cái gì dị thường hay không?"
Thân ảnh Ám Nhị chậm rãi xuất hiện, do dự một hồi mới nói: "Người của chúng ta không vào được."
"Có ý gì?" Lâm Tịch Cẩn nhíu mày, bừng tỉnh, trong lòng lộp bộp: "Ám vệ không vào được?"
Ám Nhị yên lặng đáp lại.

Lâm Tịch Cẩn giương mắt nhìn về tấm biển lớn trước cửa phủ công chúa, giờ phút này, mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng hoàng hôn không biết vì sao lại mang lại cảm giác sương mù mệnh mông che khuất mọi vật, làm cho người ta dâng lên một loại cảm giác vô cùng bất an.
Mặt trời càng lặn xuống, sắc trời dần biến thành màu đỏ rực như lửa, lại giống như một biển máu màu đỏ tươi.
Lâm Tịch Cẩn vẫn ẩn ẩn có thể nghe thấy được hết đợt này đến đợt khác tiếng người kêu thảm thiết phát ra từ bên kia bức tường phủ công chúa.
Đó là một loại gào rống khi nhân loại đang bên bờ tử vong.
Quả nhiên là đại sự, thiên đại đại sự.
Hít một hơi khí lạnh, Lâm Tịch Cẩn nhanh chóng lên xe ngựa: "Mau, lập tức trở về Hiền Vương phủ."
Cho dù cách một lớp mặt nạ quỷ, Lâm Tịch Cẩn có thể thấy được ánh mắt không thể tin được của Ám Nhị.

Lâm Tịch Cẩn căn bản không kịp giải thích nhiều, chỉ lạnh giọng quát: "Hiền Vương điện hạ không có việc gì, Hoàng Thượng sẽ không gϊếŧ y, cũng không dám gϊếŧ y.

Mau, phải trở về Hiền Vương phủ trước người của Hoàng thượng, nếu không sẽ không kịp nữa."
Ám Nhị nhìn Lâm Tịch Cẩn thật sâu, trầm giọng nói: "Được, ta sẽ tin ngươi một lần."
Lâm Tịch Cẩn gật gật đầu, không giải thích nhiều.

Thực tế là đầu óc hắn cũng rất mờ mịt hỗn loạn, nhưng có một chuyện hắn có thể khẳng định, những chuyện xảy ra trong phủ công chúa nhất định là do tay chân của Hoàng thượng làm ra.

Trừ Hoàng thượng, ai dám khởi ra trận huyết tinh này trong ngày đại quân xuất chinh?

Chỉ là, mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, vì sao một yến hội bình thường của công chúa lại có thể phát sinh biến cố lớn như vậy?
Đời trước không có xuất hiện cái này!
Nhưng mà, cẩn thận hồi tưởng một chút, Lâm Tịch Cẩn bừng tỉnh phát hiện, đời trước, cũng không sai biệt lắm là vào lúc này, hoàng đế bắt đầu thường xuyên làm một số chuyện khiến người ta không chấp nhận được, dần dần trở nên ngu ngốc vô đạo.

Cuối cùng, trận tranh vị khốc liệt của các Hoàng tử diễn ra, không đến mười năm, lão hoàng đế băng hà, tân hoàng đăng cơ.
Bên trong đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, là người nào đang âm thầm phá rối, để lại bút tích lớn như vậy?
Lúc này, Lâm Tịch Cẩn không có tâm tư nghĩ sâu, bởi vì bàn tay này giấu quá sâu, kiếp trước hắn cũng có ẩn ẩn phát hiện ra, nhưng trời xui đất khiến không thể để tâm đến nhiều.

Hiện tại tuy là phát giác, nhưng trong một thời gian ngắn cũng không thể điều tra chuyện này, bởi vì trước mắt hắn còn một việc quan trọng phải làm.
"Ám Nhị ca, có thể nhanh một chút không? Cho dù là làm bị thương người đi đường cũng...
Lâm Tịch Cẩn còn chưa dứt lời, tiếng roi ngựa dồn dập vang lên, bốn con ngựa tung vó, như đứt dây cương mà phi về phía trước.

Thanh âm Ám Nhị nặng nề truyền đến, mang theo một tia sát khí nhàn nhạt: "Tứ thiếu gia, ta hy vọng là ngươi biết mình đang làm cái gì."
Lâm Tịch Cẩn hệt như không nghe thấy, nhẹ nhàng xốc màn che bị gió thổi bay lên, thăm dò nhìn về phía phủ công chúa.

Phía chân trời nơi đó, lúc này tà dương đã đỏ như màu máu.
Đến khi tiếng ngựa hí vang trước cửa Hiền Vương phủ, trước cổng lớn là các tướng quân thuộc hạ đắc lực của Triệu Mặc Khiêm đang nôn nóng chờ đợi, Quý Liên Hoàn cũng có mặt.

Bọn họ nhìn thấy chỉ có một mình Lâm Tịch Cẩn bước xuống từ xe ngựa, thần sắc lập tức trở nên khó coi.
"Tứ thiếu gia, Vương gia đâu?"
Ánh mắt Quý Liên Hoàn hệt như lưỡi dao, nhìn chăm chăm vào Lâm Tịch Cẩn.


Lâm Tịch Cẩn lạnh lùng nhìn hắn ta, khoé miệng nhếch nhếch, lộ ra một nụ cười châm chọc: "Tiểu Vương phi cũng không muốn kêu nữa? Là Hoàng thượng muốn gϊếŧ người, không phải ta muốn gϊếŧ người, các ngươi nhìn ta làm gì?"
Lời này thật sự rất khó nghe, nhất là còn vào thời điểm nhạy cảm này.

Trong nhất thời, những thiếu tướng có thiện cảm với Lâm Tịch Cẩn trong dĩ vãng đều bắt đầu phẫn nộ, biểu tình hung ác, hệt như hận không thể lột da Lâm Tịch Cẩn.
Lâm Tịch Cẩn cười mắng một tiếng: "Hiện tại phủ công chúa ngay cả chim cũng không bay vào được, các ngươi đừng nói với ta là trông cậy vào một hài tử mười tuổi như ta có thể giúp các ngươi mang chủ tử các ngươi về?"
Nghe xong lời này, một thuộc hạ lỗ mãng của Triệu Mặc Khiêm lập tức cắn răng giận dữ hét: "Chúng ta mang binh đi cứu Hiền Vương!"
Nói như vậy xong còn thật sự định đi tập kết quân đội, còn có không ít người phụ hoạ, một bộ tư thế muốn tạo phản, Lâm Tịch Cẩn càng nhìn thần sắc càng thêm trào phúng mỉa mai.
Cuối cùng vẫn là Quý Liên Hoàn bình tĩnh trước, nhìn Ám Nhị trước sau vẫn luôn trầm mặc, vẻ mặt đầy hoài nghi nhìn Lâm Tịch Cẩn: "Có phải ngươi biết điều gì hay không?"
Lâm Tịch Cẩn gật gật đầu, dưới ánh mắt hồ ly của Quý Liên Hoàn nhanh chóng nói ra: "Hiền Vương điện hạ có xảy ra chuyện gì hay không, mấu chốt nằm ở chuyện chúng ta có bảo vệ được Hiền Vương phủ hay không.

Quý tướng quân, cấm quân của Hoàng thượng sắp tới rồi, các ngươi có thể làm cho bọn họ đến Hiền Vương phủ lại tay không mà về sao?"
Quý Liên Hoàn lập tức hiểu được hàm ý trong lời nói của Lâm Tịch Cẩn, không khỏi kinh hãi: "Ý ngươi là..."
Lâm Tịch Cẩn biết, nếu không nói gì đó, những người này sẽ không nghe theo hắn, nhưng trước mắt thời gian vô cùng gấp rút, ai có tinh lực chậm rãi giải thích?
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Tịch Cẩn cũng rất bực bội, thân phận của hắn thật sự rất xấu hổ, nhưng cố tình lại không thể mặc kệ, thật sự là sốt ruột.
"Tại sao lại chọn lúc không có khả năng động thủ này mà ra tay, khả năng lớn nhất là trong lòng Hoàng thượng đã định ra người được chọn cho vị trí Thái tử, đã gấp không chờ nổi muốn lập vị chủ tử Đông Cung này.

Mà người này, không hề có khả năng đoạt vị nào trong mắt các triều thần, càng không khéo chính là, Vương gia các ngươi, Hiền Vương điện hạ dũng mãnh chính là chướng ngại lớn nhất của chủ tử mới Đông Cung này..."
Lâm Tịch Cẩn nhìn như không nhanh không chậm nói ra những lời lớn mật, trong lòng lại là nôn nóng vạn phần.

Thầm nghĩ bọn mãng phu các ngươi, nếu thật sự làm hỏng đại sự, xem Hiền Vương của các ngươi có băm thây các ngươi ra không..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui