Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu


Lâm Tịch Cẩn không nhịn được rụt rụt bụng, nhận ra nam nhân này thật sự xem mình là tiểu hài tử, loại cảm giác này làm cho người ta khó chịu không nói nên lời.
Giãy giụa mấy cái, Lâm Tịch Cẩn kiên trì muốn xuống đất tự đi: "Chân của ta đã sớm khỏi, thả ta xuống, là ai trước đó nói ta thân là nam tử lại quá mức mềm yếu?"
Triệu Mặc Khiêm nhăn nhăn mày, cuối cùng vẫn thả người xuống, hàn mâu lại xẹt qua một tia tiếc nuối.
"Ách, chúng ta đi đâu vậy?"
Lâm Tịch Cẩn tự đi trước, dùng phương thức đi đường tự cho là rất "nam tử hán" đi được một đoạn, mới hậu tri hậu giác quay đầu lại hỏi Triệu Mặc Khiêm.

Triệu Mặc Khiêm nhướn mày, tuỳ tay chỉ về một hướng, nói: "Tới rồi."
Chỉ thấy cách đó không xa là một cánh cửa lớn khắc hoa, ở giữa là một tấm bảng viết mấy chữ to: Tố Thực Trai (aka Tiệm đồ chay).

Nhìn xuyên qua cửa lớn có thể thấy được người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Trong lòng Lâm Tịch Cẩn vui vẻ, tốc độ đi về phía trước vô thức nhanh hơn.

Nhưng đi được hai bước, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại mở to mắt nhìn Triệu Mặc Khiêm: "Chuyện này vậy mà ngươi cũng nghe lén? Thật quá đáng!"
Dứt lời, xoay người chạy về phía cửa lớn tiệm đồ chay, đi được hai bước, lại quay đầu lại lần nữa, cực kì không cam lòng nói: "Sau này không được như vậy nữa, thật quá đáng."
Triệu Mặc Khiêm ngây người một hồi, mới nhếch nhếch khoé miệng, chậm rãi đi theo.

Trong lòng lại nghĩ, có lẽ y cũng nên buông lỏng ra một chút, dù sao thì cũng không phải đang nuôi nhi tử.
"Hài tử, ngươi đến cùng phụ thân sao?"

Đang lúc Triệu Mặc Khiêm nghĩ như vậy, một lão nhân đến tiếp đãi Lâm Tịch Cẩn, lão nhân tuổi lớn, rất thích tiểu hài tử, từ xa đã thấy Lâm Tịch Cẩn thần thái sáng lán, cũng theo tầm mắt nhìn thấy Triệu Mặc Khiêm, vì thế cho nên mới hỏi những lời này.
Lâm Tịch Cẩn sửng sốt một chút, cũng không lập tức hiểu được ý của lão, nhưng Triệu Mặc Khiêm đã nghe rõ, hàn mâu nháy mắt càng trở nên băng hàn.
Lâm Tịch Cẩn trì độn hơn một chút, đến khi hiểu được cũng tức giận đến mặt mày đỏ tím, nếu không phải người nói là một lão gia gia hoà ái dễ gần, hắn đã sớm tát cho hai cái.
"Vị tiểu nhị này, nếu ngươi còn muốn tiếp tục làm ăn buôn bán, vậy thì phải cẩn thận cái miệng của mình.

Phụ thân nào của ta? Kia rõ ràng là, rõ ràng là huynh đệ của ta, đúng, huynh đệ.

Ngươi ít nói hưu nói vượn, nhã gian tốt nhất, nhanh lên, hừ."
Lão giả cũng là người có tầm nhìn, hiển nhiên đã hiểu ra, sợ là đã chạm phải vảy ngược của người ta, sợ tới mức không dám nhiều lời thêm một câu, trầm mặc dẫn Lâm Tịch Cẩn cùng Triệu Mặc Khiêm vào nhã gian tốt nhất.
Chờ đến khi đồ ăn được mang lên xong, Triệu Mặc Khiêm cuối cùng cũng lạnh lùng nói một câu: "Sau này gọi là phu quân."
Lâm Tịch Cẩn suýt nữa phun hết một ngụm trà nóng mới uống trong miệng ra ngoài: "Hiền Vương điện hạ, ngài không thể như vậy, ta chỉ mới mười tuổi thôi.

Lão nhân vừa rồi chỉ là ánh mắt không tốt, ngài cũng chỉ lớn hơn ta có vài tuổi mà thôi.

Đừng để ý mà, đừng để ý..."
Cho dù bị một câu nói của lão nhân làm cho khó chịu vô cùng, nhưng hắn càng sợ bị Triệu Mặc Khiêm bức bách gọi phu quân gì gì đó hơn.

Hắn dù gì cũng là nam tử, loại xưng hô buồn nôn này vẫn là thôi đi, đời này hắn sẽ không gọi, tuyệt đối không!
Triệu Mặc Khiêm hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục so đo, việc đó tuy nói có chút kì lạ, nhưng cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng.
Mười loại rau, sủi cảo chay,...!xếp thành hình tường vân.


Thức ăn mỹ vị xếp đầy bàn, thơm nức mũi, màu sắc cũng phong phú làm người ta thèm ăn.

Cách trang trí cùng phong cách bàn ghế cũng tạo nên một màu sắc riêng biệt.
Trong lòng Lâm Tịch Cẩn vui vẻ, nhưng lại ẩn ẩn có chút hoài nghi.

Hắn rất thích ăn thịt, cho dù bữa ăn này có phong phú thế nào, nhưng cả bữa ăn đều ăn đồ chay, thật sự có thể ăn thoải mái sao?
"Phật nhảy tường, sư tử đầu cá chình, canh thập bổ, lươn chiên giòn, đậu hũ hấp tám loại rau củ..." Tiểu nhị nhanh nhẹ báo tên tất cả đồ ăn được mang lên, nghe thấy tên, Lâm Tịch Cẩn đã bất đầu kìm chế nước miếng chảy.

Tuy biết tất cả đều là đồ chay, nhưng sắc hương đều đủ, vị chắc hẳn cũng sẽ không tồi, xem ra hôm nay thật sự có lộc ăn.
Lại nói tiếp, trong khoảng thời gian này hắn đã bắt đầu ăn dược thiện.

Ban đầu cũng không ăn nhiều lắm, chủ yếu là vì còn có một số dược liệu khó tìm vẫn chưa tìm được, nhưng cho dù là như vậy, cũng làm cho vị giác của hắn bị tra tấn, trong miệng lúc nào cũng có mùi vị kì lạ, vô cùng khó chịu.
Triệu Mặc Khiêm trầm tư một lát, đột nhiên nói: "Cho phép ngươi ăn nhiều một chút."
Bởi vì Giang Thái y từng nói, không phải cứ ăn càng nhiều sẽ càng bổ, cho nên khoảng thời gian này Lâm Tịch Cẩn vẫn luôn bị hạn chế, mỗi bữa cơm chỉ có thể ăn no tám chín phần.

Cho nên hắn thật sự đã lâu không được trải nghiệm cảm giác no căng bụng này.
Đối với người đặc biệt cố chấp với mỹ vị mà nói, chính là cực hình.


Nhưng đối mặt với Triệu Mặc Khiêm, Lâm Tịch Cẩn chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, không có cách nào phản kháng.
Vốn tưởng rằng một thời gian rất dài nữa vẫn sẽ như vậy, không ngờ hôm nay đột nhiên giải cấm, đúng là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Vui vẻ bất ngờ này, Lâm Tịch Cẩn vơi đi tiếc nuối không được ăn mặn, nhanh chóng cầm đũa lên ăn, thấy Triệu Mặc Khiêm thong thả ung dung ăn, vạn phần ưu nhã, hắn không nhịn được gắp thức ăn vào bát y.

Cảm thấy đại nam nhân cao lớn như vậy, sao có thể ăn ít hơn mình được.
Cho dù bỏ lỡ cơ hội thưởng thức đồ ăn chay chính tông nhất trong Đại Từ tự, nhưng bữa ăn này vẫn rất thoả mãn.

Lâm Tịch Cẩn không ngoài dự đoán ăn đến đứng không nổi, thoả mãn ưỡn cái bụng đi ra ngoài (Y như có bầu :))).

Không hề phát giác Triệu Mặc Khiêm không vui, đợi đến khi ra khỏi cửa lớn tiệm đồ chay, y mới sâu kín thở dài: "Quả nhiên không hề có một chút tự giác nào, sau này ta sẽ tiếp tục cho người canh chừng ngươi dùng bữa."
Này là có ý gì?
Bước chân Lâm Tịch Cẩn khựng lại, hồi lâu mới tiêu hoá được những lời này, ảo não không thôi, tóm lại bữa ăn này là khảo sát tính tự giác của hắn? Nếu hắn đủ tự giác, sau này sẽ không ai canh chừng, báo lại hắn ăn nhiều một chút hay ít một chút.
Đúng là nhặt hạt mè lại bỏ dưa hấu mà.
Lâm Tịch Cẩn ảo não, nhưng lại không thể làm được gì.

Hắn biết, chuyện Triệu Mặc Khiêm đã quyết định, rất khó có thể lay chuyển.

Hắn chỉ có thể tiếc nuối trong lòng, không tiếp tục rối rắm vấn đề này.

Nhàm chán tán gẫu về đồ ăn chay với Triệu Mặc Khiêm, rốt cuộc là dùng nguyên liệu gì để làm ra vậy.
Lúc này, một thuộc hạ tới báo cáo, nói các tiểu hoà thượng đã được an bài trong Hiền Vương phủ, tăng chúng trong Đại Từ tự cũng tản ra giảng kinh, nơi gần đã bắt đầu giảng, nơi xa cũng đã bố trí thoả đáng.

Nơi Hiền Vương Triệu Mặc Khiêm tiếp nhận dân chạy nạn, giảng kinh cực kì có hiệu quả.

Nhưng trong Đại Từ tự vẫn xuất hiện tử thương, là sân viện gần căn nhà sau núi nhất, mấy chục hoà thượng trong sân, chuông vừa vang, chưa kịp bước ra cửa sân viện, liền bị những hắc y nhân vây lại, gϊếŧ sạch sẽ.
Trừ sân viện này, còn có một số hoà thượng đi một mình, bị gϊếŧ không ít, đều là những nơi hắc y nhân đi ngang qua, thủ đoạn cực kì tàn nhẫn.

Có thể thấy được, nếu không phải Tuệ Pháp đại sư kịp thời phản ứng, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Trong khoảng thời gian ngắn, nhân số hắc y nhân có thể triệu tập là hữu hạn, cho nên hành động thảm sát diệt khẩu của bọn họ không thể thực hiện hoàn toàn.

Nam tử trọng thương bên trong nhà gỗ, quản gia phủ Nhị Hoàng tử Triệu Thế Vũ, tất nhiên khó thoát khỏi cái chết.
Thuộc hạ đến bẩm báo hơi do dự, cuối cùng trực tiếp bẩm báo với Lâm Tịch Cẩn: "Đại phu nhân Tướng quân phủ đã bị trục xuất về phủ, lý do là tăng chúng Đại Từ tự đi giảng kinh, truyền bá nhân đức phật hệ."
Lâm Tịch Cẩn chớp chớp mắt, không lời nào có thể miêu tả được suиɠ sướиɠ trong lòng hắn: "Các phu nhân quan gia cùng tiểu thư còn lại cũng xử lý như vậy sao?"
"Phải."
Lâm Tịch Cẩn cười tủm tỉm lấy một vòng ngọc hạt châu trong túi bên hông ra, đưa cho thuộc hạ đang cung kính bẩm báo kia: "Làm rất tốt, đây là thưởng cho ngươi, đem về tặng cho lão bà của ngươi đi."
Thuộc hạ kia sửng sốt, sau đó liền cực kì vui mừng, cẩn thận tiếp nhận, vui sướng lui ra.

Trên đường đi, phải nói là nâng Lâm Tịch Cẩn lên địa vị ngang hàng với Triệu Mặc Khiêm, cực kì tôn kính.
Triệu Mặc Khiêm yên lặng đứng nhìn một màn này, sâu kín tán thưởng một câu: "Cũng biết mượn sức người ta đấy."
Lâm Tịch Cẩn hơi đỏ mặt, nhưng không phủ nhận: "Này không phải là Hiền Vương điện hạ cho phép sao? Không thì có mười tám lá gan, ta cũng không dám làm càn."
Triệu Mặc Khiêm ừ một tiếng xem như cam chịu, Lâm Tịch Cẩn bỗng nhiên nhận ra gì đó, đỡ trán thở dài: "Ta vậy mà lại quên hỏi Tuệ Pháp đại sư đi đâu rồi, ngươi nói xem vừa nãy có phải ta đã thưởng cái vòng ngọc châu kia quá sớm hay không.

Thuộc hạ kia của ngươi căn bản là chưa bẩm báo xong, không chừng đã quên mất một việc rồi."
Ánh mắt Triệu Mặc Khiêm bắt đầu có chút kì lạ, ra hiệu cho thị vệ đang đi bên cạnh, sau đó mặt không đổi sắc nói với Lâm Tịch Cẩn: "Đại cục đã định, một phương trượng có thể xảy ra chuyện gì?"
Lâm Tịch Cẩn không nhìn thấy Triệu Mặc Khiêm ra hiệu ánh mắt với thị vệ, chỉ thấy y nói rất có đạo lý, liền gật gật đầu không hỏi nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui